“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh. Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên. Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát g**t ch*t…
Quyển 6 - Chương 22: Không giết chết tôi thì anh chính là kẻ nhu nhược!
Lao Tù Ác MaTác giả: Cáp Khiếm HuynhTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh. Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên. Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát g**t ch*t… Sắc mặt Phục Luân đanh lại, càng thêm dùng lực bóp cổ Lăng Nghị ép vào cánh cửa sổ quát lớn “Con mẹ nó em còn có thể cười được?”“Phục Luân, trò chơi đã kết thúc” Lăng Nghị khẽ cười âm u, trên gương mặt hiện lên không phải là vẻ bi tuyệt mà là biểu cảm như sau cơn mưa trông thấy ánh mặt trời “Anh thua rồi”Phục Luân tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn nỗ lực đè nén xuống tâm tình sắp bạo phát, buông tay ra, cười lạnh nói “Thua? Chỉ cần em vẫn còn nằm trong tay tôi thì mãi mãi vẫn chưa kết thúc, Lăng Nghị, em đừng quên, tôi là chủ nhân của em, còn em chính là con chó mà tôi nuôi bên cạnh.”Lăng Nghị cười càng lợi hại cơ hồ đến chảy cả nước mắt “Phục Luân, không có Tân ca, ở trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả.”Ầm một tiếng trầm thấp, Phục Luân tức giận vung một quyền đánh cho Lăng Nghị từ trên ghế xe ngã xuống sàn, một giây sau, Phục Luân giẫm chân lên ngực Lăng Nghị, dùng lực mạnh giày đạp tựa hồ phải giẫm nát xương trước ngực Lăng Nghị ra. (Jian: Móa! thằng cha này còn bạo lực hơn cả bạn Tiếu-cún-con >”
Sắc mặt Phục Luân đanh lại, càng thêm dùng lực bóp cổ Lăng Nghị ép vào cánh cửa sổ quát lớn “Con mẹ nó em còn có thể cười được?”
“Phục Luân, trò chơi đã kết thúc” Lăng Nghị khẽ cười âm u, trên gương mặt hiện lên không phải là vẻ bi tuyệt mà là biểu cảm như sau cơn mưa trông thấy ánh mặt trời “Anh thua rồi”
Phục Luân tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn nỗ lực đè nén xuống tâm tình sắp bạo phát, buông tay ra, cười lạnh nói “Thua? Chỉ cần em vẫn còn nằm trong tay tôi thì mãi mãi vẫn chưa kết thúc, Lăng Nghị, em đừng quên, tôi là chủ nhân của em, còn em chính là con chó mà tôi nuôi bên cạnh.”
Lăng Nghị cười càng lợi hại cơ hồ đến chảy cả nước mắt “Phục Luân, không có Tân ca, ở trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả.”
Ầm một tiếng trầm thấp, Phục Luân tức giận vung một quyền đánh cho Lăng Nghị từ trên ghế xe ngã xuống sàn, một giây sau, Phục Luân giẫm chân lên ngực Lăng Nghị, dùng lực mạnh giày đạp tựa hồ phải giẫm nát xương trước ngực Lăng Nghị ra. (Jian: Móa! thằng cha này còn bạo lực hơn cả bạn Tiếu-cún-con >”
Lao Tù Ác MaTác giả: Cáp Khiếm HuynhTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh. Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên. Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát g**t ch*t… Sắc mặt Phục Luân đanh lại, càng thêm dùng lực bóp cổ Lăng Nghị ép vào cánh cửa sổ quát lớn “Con mẹ nó em còn có thể cười được?”“Phục Luân, trò chơi đã kết thúc” Lăng Nghị khẽ cười âm u, trên gương mặt hiện lên không phải là vẻ bi tuyệt mà là biểu cảm như sau cơn mưa trông thấy ánh mặt trời “Anh thua rồi”Phục Luân tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn nỗ lực đè nén xuống tâm tình sắp bạo phát, buông tay ra, cười lạnh nói “Thua? Chỉ cần em vẫn còn nằm trong tay tôi thì mãi mãi vẫn chưa kết thúc, Lăng Nghị, em đừng quên, tôi là chủ nhân của em, còn em chính là con chó mà tôi nuôi bên cạnh.”Lăng Nghị cười càng lợi hại cơ hồ đến chảy cả nước mắt “Phục Luân, không có Tân ca, ở trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả.”Ầm một tiếng trầm thấp, Phục Luân tức giận vung một quyền đánh cho Lăng Nghị từ trên ghế xe ngã xuống sàn, một giây sau, Phục Luân giẫm chân lên ngực Lăng Nghị, dùng lực mạnh giày đạp tựa hồ phải giẫm nát xương trước ngực Lăng Nghị ra. (Jian: Móa! thằng cha này còn bạo lực hơn cả bạn Tiếu-cún-con >”