chẩm Khế bám theo lan can phủ đầy tro bụi, lê tấm thân nặng nhọc bước từng bước một leo lên tầng. Sau cùng, cô dừng lại trước của một phòng, trên cửa dán một chữ “Hỷ” đỏ chót, cũng tạm coi như là thứ duy nhất có chút vui tươi trong cái hành lang lạnh lẽo này. Do dự mất một lúc, chẩm Khế cuối cùng mới gõ cửa. Không để cô đợi lâu, cánh cửa liền mở ra, xuất hiện trước mặt cô chính là người chồng của cô, Nhiêu Lực Quẩn. Đối phương thấy cô thì mày liền nhíu lại, hỏi một câu: “Sao cô lại tới đây?” Còn chưa để cho chẩm Khế kịp nói, bên trong phòng đã truyền tới một giọng phụ nữ lanh lảnh: “Ông xã, ai thế?” Người đàn ông nhìn thoáng qua chẩm Khế trước mặt, rồi quay lại nói với người trong phòng: “Chị em đến đấy.” Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà đi ra. Trong lòng cô ta bế một đứa bé, thấy chẩm Khê liền cười nói: “Chị, sao chị lại tới đây? Ngày sinh dự tính của chị chắc cũng sắp tới rồi nhỉ, sao không lo mà đợi ở nhà đi!” chẩm Khê mở miệng, nhưng nói không nên lời. Cô cảm thấy uất ức vô…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...