Giang sơn đánh đổi, không bằng một phần vạn ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn, một phần vạn ấy ta cũng đoạt về dâng làm sính lễ. Số mệnh? Tránh không được thì giẫm lên mà đi. Đi, đi cùng ta, ta dẫn ngươi, qua hoàng tuyền bích lạc, có ta, ngươi không phải lo. Nhược thủy tam thiên, chỉ có ngươi là đủ. Hoàng đồ bá nghiệp, đổi cho ngươi một kiếp vô ưu. Có thiên địa chứng giám, ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp, sinh tử cũng không tách rời. Thiên địa tuần hoàn, vạn vật luân chuyển, ta vẫn như cũ ái ngươi. Đến chết, cận kề đánh đổi sinh mạng, vẫn nguyện yêu ngươi. ——————— Nhạc Hiểu Quỳnh -- Thượng Hải, Trung Quốc thế kỉ 21. "Nga, các ngươi nghe gì không, đại minh tinh - Ảnh hậu Tử U Băng sẽ trở về Thượng Hải này quay tiếp cảnh cuối cùng trong bộ Khuynh Quốc Khuynh Thành đó a ~" Trên một con đường lớn của thành phố Thượng Hải hoa lệ, một đám nam nhân hớn hở trò chuyện. "Gì? Ngươi nói thật chứ a? Ta muốn được gặp nàng quá a ~ Được nói chuyện với nàng một chút thì làm trâu làm bò ngàn kiếp cũng xứng…

Chương 24: An Mẫn quận chúa

Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!Tác giả: Nhạc Hiểu QuỳnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngGiang sơn đánh đổi, không bằng một phần vạn ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn, một phần vạn ấy ta cũng đoạt về dâng làm sính lễ. Số mệnh? Tránh không được thì giẫm lên mà đi. Đi, đi cùng ta, ta dẫn ngươi, qua hoàng tuyền bích lạc, có ta, ngươi không phải lo. Nhược thủy tam thiên, chỉ có ngươi là đủ. Hoàng đồ bá nghiệp, đổi cho ngươi một kiếp vô ưu. Có thiên địa chứng giám, ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp, sinh tử cũng không tách rời. Thiên địa tuần hoàn, vạn vật luân chuyển, ta vẫn như cũ ái ngươi. Đến chết, cận kề đánh đổi sinh mạng, vẫn nguyện yêu ngươi. ——————— Nhạc Hiểu Quỳnh -- Thượng Hải, Trung Quốc thế kỉ 21. "Nga, các ngươi nghe gì không, đại minh tinh - Ảnh hậu Tử U Băng sẽ trở về Thượng Hải này quay tiếp cảnh cuối cùng trong bộ Khuynh Quốc Khuynh Thành đó a ~" Trên một con đường lớn của thành phố Thượng Hải hoa lệ, một đám nam nhân hớn hở trò chuyện. "Gì? Ngươi nói thật chứ a? Ta muốn được gặp nàng quá a ~ Được nói chuyện với nàng một chút thì làm trâu làm bò ngàn kiếp cũng xứng… Lập tức, ánh mắt Tử Minh Phi trầm hẳn xuống, mày kiếm nhíu lại: "Thân là đại quan đương triều, không hoàn thành sở nhiệm, đêm ngày ôm ấp tiểu thiếp, nay còn để lộ cơ mật cho thiên hạ đều nghe, ngươi còn muốn làm càn đến khi nào?"Âm thanh hắn trầm thấp từ tính dễ nghe, lại có lực uy h**p nghiêm nghị, phảng phất khí độ vương tôn phô bày quả không sai.Sinh khí rồi a...Thái tử Tử Minh Phi lớn lên được kì vọng làm quân vương kế tiếp, trầm ổn làm quen, hỉ nộ ái ố đều không có được bày ra, cho nên lấy hắn tức giận như vậy quả thực hiếm có."Thái tử điện hạ, xin bớt giận." Từ đầu đến cuối im lặng nhu mị, Tử Nhược Yên rốt cuộc mở miệng. Nàng xưng hô cũng không có bình thường gọi "hoàng huynh", vẫn là gọi theo phong tước, từ nhỏ chính là đối với lãnh đạm ca ca này thực bất đồng."Lui ra!"Bị Tử Minh Phi gạt ra, ánh mắt Tử Nhược Yên chợt mất mát. Tâm tựa hồ bị một phen lưỡi dao găm xuống."Minh Quốc công, ngươi muốn nói gì sao?"Nói? Nghiễm nhiên là đối mặt với diện than Thái tử, nói cái gì được nha?"Hạ quan không dám." Tư Đồ Hựu đáp, hai tay không cam tâm mà siết chặt lại. Tề Ngạn cùng Tử Mạc Doanh vì hắn sinh khí biết điều mà im lặng, càng không dám hồ nháo. Trò hay chân chính mới ở phía sau a.May mắn, Tử Minh Phi không phải người thích dây dưa, nói dăm ba câu liền trở đi. Duy ánh mắt Tư Đồ Hựu như cũ lóe lên quang mang âm hiểm. Hệt như độc xà.Lúc này, Mỵ Tơ thực sự rất thức thời mà nói: "Xin hỏi chư vị còn ai đấu giá cho y phục này không a?"Búp tay hồng nõn nhẹ nhàng xốc Hồ Điệp Liêu Hoa lên, kim quang rực rỡ theo đó mà hấp dẫn ánh mắt nữ nhân. Hảo tuyệt sắc y phục nha. Không có đến tay kiện phục sức này, xác thực hối tiếc.Huyễn thuật... Át chủ bài này thật không tệ. Tại nơi nào đó, một bóng đen bí ẩn khẽ cảm thán. Mi tâm hắn nhiều thêm một chút khao khát.Mà bên kia, một lần nữa, đôi mắt của mọi người lại nóng lên."Một trăm mười vạn!" Trong đám đông, kẻ nào đó hô lớn."Một trăm hai mươi vạn!"Lần này vẫn là một kẻ lạ mặt nào đó."Một trăm ba mươi vạn!""Một trăm bốn mươi vạn!""..."Càng về sau cũng chỉ có tăng thêm mười vạn, bởi lẽ nếu càng hô to hơn nữa, thiệt chính là về chính mình."Hai trăm vạn!" Người nào đó th* d*c. Ra giá cao như vậy, cũng không phải là đơn giản sự tình.Nhưng là hiện tại, tất cả ánh mắt trong hội trường đấu giá đều một lượt quét qua người vừa ra giá kia.Tóc dài vấn cao, nhiễu hoa trâm cài búi gọn, lộ ra thanh thoát gương mặt nữ hài tử. Nàng kia bên ngoài đơn bạc khoác một tầng nhiễu sa mỏng, hai gò má ửng hồng như bánh mật đào, mắt hạnh mở to chứa đựng nước hồ ngày thu, không có bất luận chút gì tạp chất. Phảng phất trên khắp thế gian, huyết tinh sự kiện, nàng một chút cũng chưa từng thấy qua. Ánh mắt nàng tựa hồ đem cả nội tâm đều giãi bày ra đi.Nàng bất quá cũng đồng lứa với "Tiểu ma nữ" Tam công chúa, nhưng lại khác nhau đến một trời một vực. Nữ hài tử thuần khiết thiên chân như vậy, quả thực hiếm thấy. Dù ngay ánh mắt đầu tiên đều thấy thực có hảo cảm."Là An Mẫn quận chúa.""Phải phải. Quả nhiên là An Mẫn quận chúa."Đại đa số người tại đây coi như đối với nữ hài tử có vài hiểu biết, bởi nàng không phải là nhân vật bí ẩn gì. An Mẫn quận chúa Tử Vi Yến, nữ nhi của Trầm Vương Tử Văn Thần, đức hạnh thuần lương đã sớm truyền đi khắp cửa ngõ lớn nhỏ ở kinh thành.Hoàng đế đương triều cùng Trầm Vương là huynh đệ cùng do Từ Văn Thái Hậu sinh hạ, từ nhỏ luôn yêu thương nhau. Sau lớn lên, Hoàng đế Tử Văn Hạo, lúc đó vẫn là hoàng tử, thể hiện được thiên phú trác tuyệt hơn người, nên Tiên hoàng cũng sủng ái hơn hẳn, chọn hắn làm Thái tử. Về phần Trầm vương, tuy cũng là từ trong chúng tinh phủng nguyệt lớn lên nhưng Tiên hoàng lại không ưu ái bằng, năm hắn mười sáu tuổi Người cử ra tận biên cương ải Bắc trấn giữ địch nhân, chịu không ít gian khổ. Quan hệ huynh đệ bọn họ từ đó có chút bất hòa.Mười năm sau, Trầm Vương trở về Lương thành, cưới một vị biểu muội của hắn, tức Trầm Vương phi hiện tại, sinh được An Mẫn quận chúa. Hoàng đế vì chuyện cũ năm xưa nên muốn chuộc lỗi, thập phần sủng ái An Mẫn quận chúa, lại thêm nàng tính nết thuần lương, sủng ái so với nhi tử của hắn không hề kém. Nhị công chúa Tử Nhược Yên cùng An Mẫn quận chúa chính là hai nữ tử trong mộng của nam nhân Lương thành.Tư Đồ Hựu nhìn thấy Tử Vi Yến, tâm trạng chó cắn khi nãy tốt lên mười phần. Lão đẩy hai nữ nhân Dương Dương cùng Khuê Liên kia ra, tiện tay sửa lại ngoại y thật chỉn chu, hắng giọng: "Bản công ra giá hai trăm năm mươi vạn.""Hai trăm năm mươi vạn sao..." Quả nhiên nghe lão ra giá như vậy, ánh mắt Tử Vi Yến thoáng hiện lên do dự quang mang.Phần này tài phú, xác thực chính nàng cũng không dám quá phận.*************Hi lô mí nàng~ Mí nàng còn nhớ tui là ai hôn zdậy?

Lập tức, ánh mắt Tử Minh Phi trầm hẳn xuống, mày kiếm nhíu lại: "Thân là đại quan đương triều, không hoàn thành sở nhiệm, đêm ngày ôm ấp tiểu thiếp, nay còn để lộ cơ mật cho thiên hạ đều nghe, ngươi còn muốn làm càn đến khi nào?"

Âm thanh hắn trầm thấp từ tính dễ nghe, lại có lực uy h**p nghiêm nghị, phảng phất khí độ vương tôn phô bày quả không sai.

Sinh khí rồi a...

Thái tử Tử Minh Phi lớn lên được kì vọng làm quân vương kế tiếp, trầm ổn làm quen, hỉ nộ ái ố đều không có được bày ra, cho nên lấy hắn tức giận như vậy quả thực hiếm có.

"Thái tử điện hạ, xin bớt giận." Từ đầu đến cuối im lặng nhu mị, Tử Nhược Yên rốt cuộc mở miệng. Nàng xưng hô cũng không có bình thường gọi "hoàng huynh", vẫn là gọi theo phong tước, từ nhỏ chính là đối với lãnh đạm ca ca này thực bất đồng.

"Lui ra!"

Bị Tử Minh Phi gạt ra, ánh mắt Tử Nhược Yên chợt mất mát. Tâm tựa hồ bị một phen lưỡi dao găm xuống.

"Minh Quốc công, ngươi muốn nói gì sao?"

Nói? Nghiễm nhiên là đối mặt với diện than Thái tử, nói cái gì được nha?

"Hạ quan không dám." Tư Đồ Hựu đáp, hai tay không cam tâm mà siết chặt lại. Tề Ngạn cùng Tử Mạc Doanh vì hắn sinh khí biết điều mà im lặng, càng không dám hồ nháo. Trò hay chân chính mới ở phía sau a.

May mắn, Tử Minh Phi không phải người thích dây dưa, nói dăm ba câu liền trở đi. Duy ánh mắt Tư Đồ Hựu như cũ lóe lên quang mang âm hiểm. Hệt như độc xà.

Lúc này, Mỵ Tơ thực sự rất thức thời mà nói: "Xin hỏi chư vị còn ai đấu giá cho y phục này không a?"

Búp tay hồng nõn nhẹ nhàng xốc Hồ Điệp Liêu Hoa lên, kim quang rực rỡ theo đó mà hấp dẫn ánh mắt nữ nhân. Hảo tuyệt sắc y phục nha. Không có đến tay kiện phục sức này, xác thực hối tiếc.

Huyễn thuật... Át chủ bài này thật không tệ. Tại nơi nào đó, một bóng đen bí ẩn khẽ cảm thán. Mi tâm hắn nhiều thêm một chút khao khát.

Mà bên kia, một lần nữa, đôi mắt của mọi người lại nóng lên.

"Một trăm mười vạn!" Trong đám đông, kẻ nào đó hô lớn.

"Một trăm hai mươi vạn!"Lần này vẫn là một kẻ lạ mặt nào đó.

"Một trăm ba mươi vạn!"

"Một trăm bốn mươi vạn!"

"..."

Càng về sau cũng chỉ có tăng thêm mười vạn, bởi lẽ nếu càng hô to hơn nữa, thiệt chính là về chính mình.

"Hai trăm vạn!" Người nào đó th* d*c. Ra giá cao như vậy, cũng không phải là đơn giản sự tình.

Nhưng là hiện tại, tất cả ánh mắt trong hội trường đấu giá đều một lượt quét qua người vừa ra giá kia.

Tóc dài vấn cao, nhiễu hoa trâm cài búi gọn, lộ ra thanh thoát gương mặt nữ hài tử. Nàng kia bên ngoài đơn bạc khoác một tầng nhiễu sa mỏng, hai gò má ửng hồng như bánh mật đào, mắt hạnh mở to chứa đựng nước hồ ngày thu, không có bất luận chút gì tạp chất. Phảng phất trên khắp thế gian, huyết tinh sự kiện, nàng một chút cũng chưa từng thấy qua. Ánh mắt nàng tựa hồ đem cả nội tâm đều giãi bày ra đi.

Nàng bất quá cũng đồng lứa với "Tiểu ma nữ" Tam công chúa, nhưng lại khác nhau đến một trời một vực. Nữ hài tử thuần khiết thiên chân như vậy, quả thực hiếm thấy. Dù ngay ánh mắt đầu tiên đều thấy thực có hảo cảm.

"Là An Mẫn quận chúa."

"Phải phải. Quả nhiên là An Mẫn quận chúa."

Đại đa số người tại đây coi như đối với nữ hài tử có vài hiểu biết, bởi nàng không phải là nhân vật bí ẩn gì. An Mẫn quận chúa Tử Vi Yến, nữ nhi của Trầm Vương Tử Văn Thần, đức hạnh thuần lương đã sớm truyền đi khắp cửa ngõ lớn nhỏ ở kinh thành.

Hoàng đế đương triều cùng Trầm Vương là huynh đệ cùng do Từ Văn Thái Hậu sinh hạ, từ nhỏ luôn yêu thương nhau. Sau lớn lên, Hoàng đế Tử Văn Hạo, lúc đó vẫn là hoàng tử, thể hiện được thiên phú trác tuyệt hơn người, nên Tiên hoàng cũng sủng ái hơn hẳn, chọn hắn làm Thái tử. Về phần Trầm vương, tuy cũng là từ trong chúng tinh phủng nguyệt lớn lên nhưng Tiên hoàng lại không ưu ái bằng, năm hắn mười sáu tuổi Người cử ra tận biên cương ải Bắc trấn giữ địch nhân, chịu không ít gian khổ. Quan hệ huynh đệ bọn họ từ đó có chút bất hòa.

Mười năm sau, Trầm Vương trở về Lương thành, cưới một vị biểu muội của hắn, tức Trầm Vương phi hiện tại, sinh được An Mẫn quận chúa. Hoàng đế vì chuyện cũ năm xưa nên muốn chuộc lỗi, thập phần sủng ái An Mẫn quận chúa, lại thêm nàng tính nết thuần lương, sủng ái so với nhi tử của hắn không hề kém. Nhị công chúa Tử Nhược Yên cùng An Mẫn quận chúa chính là hai nữ tử trong mộng của nam nhân Lương thành.

Tư Đồ Hựu nhìn thấy Tử Vi Yến, tâm trạng chó cắn khi nãy tốt lên mười phần. Lão đẩy hai nữ nhân Dương Dương cùng Khuê Liên kia ra, tiện tay sửa lại ngoại y thật chỉn chu, hắng giọng: "Bản công ra giá hai trăm năm mươi vạn."

"Hai trăm năm mươi vạn sao..." Quả nhiên nghe lão ra giá như vậy, ánh mắt Tử Vi Yến thoáng hiện lên do dự quang mang.

Phần này tài phú, xác thực chính nàng cũng không dám quá phận.

*************

Hi lô mí nàng~ Mí nàng còn nhớ tui là ai hôn zdậy?

Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!Tác giả: Nhạc Hiểu QuỳnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngGiang sơn đánh đổi, không bằng một phần vạn ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn, một phần vạn ấy ta cũng đoạt về dâng làm sính lễ. Số mệnh? Tránh không được thì giẫm lên mà đi. Đi, đi cùng ta, ta dẫn ngươi, qua hoàng tuyền bích lạc, có ta, ngươi không phải lo. Nhược thủy tam thiên, chỉ có ngươi là đủ. Hoàng đồ bá nghiệp, đổi cho ngươi một kiếp vô ưu. Có thiên địa chứng giám, ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp, sinh tử cũng không tách rời. Thiên địa tuần hoàn, vạn vật luân chuyển, ta vẫn như cũ ái ngươi. Đến chết, cận kề đánh đổi sinh mạng, vẫn nguyện yêu ngươi. ——————— Nhạc Hiểu Quỳnh -- Thượng Hải, Trung Quốc thế kỉ 21. "Nga, các ngươi nghe gì không, đại minh tinh - Ảnh hậu Tử U Băng sẽ trở về Thượng Hải này quay tiếp cảnh cuối cùng trong bộ Khuynh Quốc Khuynh Thành đó a ~" Trên một con đường lớn của thành phố Thượng Hải hoa lệ, một đám nam nhân hớn hở trò chuyện. "Gì? Ngươi nói thật chứ a? Ta muốn được gặp nàng quá a ~ Được nói chuyện với nàng một chút thì làm trâu làm bò ngàn kiếp cũng xứng… Lập tức, ánh mắt Tử Minh Phi trầm hẳn xuống, mày kiếm nhíu lại: "Thân là đại quan đương triều, không hoàn thành sở nhiệm, đêm ngày ôm ấp tiểu thiếp, nay còn để lộ cơ mật cho thiên hạ đều nghe, ngươi còn muốn làm càn đến khi nào?"Âm thanh hắn trầm thấp từ tính dễ nghe, lại có lực uy h**p nghiêm nghị, phảng phất khí độ vương tôn phô bày quả không sai.Sinh khí rồi a...Thái tử Tử Minh Phi lớn lên được kì vọng làm quân vương kế tiếp, trầm ổn làm quen, hỉ nộ ái ố đều không có được bày ra, cho nên lấy hắn tức giận như vậy quả thực hiếm có."Thái tử điện hạ, xin bớt giận." Từ đầu đến cuối im lặng nhu mị, Tử Nhược Yên rốt cuộc mở miệng. Nàng xưng hô cũng không có bình thường gọi "hoàng huynh", vẫn là gọi theo phong tước, từ nhỏ chính là đối với lãnh đạm ca ca này thực bất đồng."Lui ra!"Bị Tử Minh Phi gạt ra, ánh mắt Tử Nhược Yên chợt mất mát. Tâm tựa hồ bị một phen lưỡi dao găm xuống."Minh Quốc công, ngươi muốn nói gì sao?"Nói? Nghiễm nhiên là đối mặt với diện than Thái tử, nói cái gì được nha?"Hạ quan không dám." Tư Đồ Hựu đáp, hai tay không cam tâm mà siết chặt lại. Tề Ngạn cùng Tử Mạc Doanh vì hắn sinh khí biết điều mà im lặng, càng không dám hồ nháo. Trò hay chân chính mới ở phía sau a.May mắn, Tử Minh Phi không phải người thích dây dưa, nói dăm ba câu liền trở đi. Duy ánh mắt Tư Đồ Hựu như cũ lóe lên quang mang âm hiểm. Hệt như độc xà.Lúc này, Mỵ Tơ thực sự rất thức thời mà nói: "Xin hỏi chư vị còn ai đấu giá cho y phục này không a?"Búp tay hồng nõn nhẹ nhàng xốc Hồ Điệp Liêu Hoa lên, kim quang rực rỡ theo đó mà hấp dẫn ánh mắt nữ nhân. Hảo tuyệt sắc y phục nha. Không có đến tay kiện phục sức này, xác thực hối tiếc.Huyễn thuật... Át chủ bài này thật không tệ. Tại nơi nào đó, một bóng đen bí ẩn khẽ cảm thán. Mi tâm hắn nhiều thêm một chút khao khát.Mà bên kia, một lần nữa, đôi mắt của mọi người lại nóng lên."Một trăm mười vạn!" Trong đám đông, kẻ nào đó hô lớn."Một trăm hai mươi vạn!"Lần này vẫn là một kẻ lạ mặt nào đó."Một trăm ba mươi vạn!""Một trăm bốn mươi vạn!""..."Càng về sau cũng chỉ có tăng thêm mười vạn, bởi lẽ nếu càng hô to hơn nữa, thiệt chính là về chính mình."Hai trăm vạn!" Người nào đó th* d*c. Ra giá cao như vậy, cũng không phải là đơn giản sự tình.Nhưng là hiện tại, tất cả ánh mắt trong hội trường đấu giá đều một lượt quét qua người vừa ra giá kia.Tóc dài vấn cao, nhiễu hoa trâm cài búi gọn, lộ ra thanh thoát gương mặt nữ hài tử. Nàng kia bên ngoài đơn bạc khoác một tầng nhiễu sa mỏng, hai gò má ửng hồng như bánh mật đào, mắt hạnh mở to chứa đựng nước hồ ngày thu, không có bất luận chút gì tạp chất. Phảng phất trên khắp thế gian, huyết tinh sự kiện, nàng một chút cũng chưa từng thấy qua. Ánh mắt nàng tựa hồ đem cả nội tâm đều giãi bày ra đi.Nàng bất quá cũng đồng lứa với "Tiểu ma nữ" Tam công chúa, nhưng lại khác nhau đến một trời một vực. Nữ hài tử thuần khiết thiên chân như vậy, quả thực hiếm thấy. Dù ngay ánh mắt đầu tiên đều thấy thực có hảo cảm."Là An Mẫn quận chúa.""Phải phải. Quả nhiên là An Mẫn quận chúa."Đại đa số người tại đây coi như đối với nữ hài tử có vài hiểu biết, bởi nàng không phải là nhân vật bí ẩn gì. An Mẫn quận chúa Tử Vi Yến, nữ nhi của Trầm Vương Tử Văn Thần, đức hạnh thuần lương đã sớm truyền đi khắp cửa ngõ lớn nhỏ ở kinh thành.Hoàng đế đương triều cùng Trầm Vương là huynh đệ cùng do Từ Văn Thái Hậu sinh hạ, từ nhỏ luôn yêu thương nhau. Sau lớn lên, Hoàng đế Tử Văn Hạo, lúc đó vẫn là hoàng tử, thể hiện được thiên phú trác tuyệt hơn người, nên Tiên hoàng cũng sủng ái hơn hẳn, chọn hắn làm Thái tử. Về phần Trầm vương, tuy cũng là từ trong chúng tinh phủng nguyệt lớn lên nhưng Tiên hoàng lại không ưu ái bằng, năm hắn mười sáu tuổi Người cử ra tận biên cương ải Bắc trấn giữ địch nhân, chịu không ít gian khổ. Quan hệ huynh đệ bọn họ từ đó có chút bất hòa.Mười năm sau, Trầm Vương trở về Lương thành, cưới một vị biểu muội của hắn, tức Trầm Vương phi hiện tại, sinh được An Mẫn quận chúa. Hoàng đế vì chuyện cũ năm xưa nên muốn chuộc lỗi, thập phần sủng ái An Mẫn quận chúa, lại thêm nàng tính nết thuần lương, sủng ái so với nhi tử của hắn không hề kém. Nhị công chúa Tử Nhược Yên cùng An Mẫn quận chúa chính là hai nữ tử trong mộng của nam nhân Lương thành.Tư Đồ Hựu nhìn thấy Tử Vi Yến, tâm trạng chó cắn khi nãy tốt lên mười phần. Lão đẩy hai nữ nhân Dương Dương cùng Khuê Liên kia ra, tiện tay sửa lại ngoại y thật chỉn chu, hắng giọng: "Bản công ra giá hai trăm năm mươi vạn.""Hai trăm năm mươi vạn sao..." Quả nhiên nghe lão ra giá như vậy, ánh mắt Tử Vi Yến thoáng hiện lên do dự quang mang.Phần này tài phú, xác thực chính nàng cũng không dám quá phận.*************Hi lô mí nàng~ Mí nàng còn nhớ tui là ai hôn zdậy?

Chương 24: An Mẫn quận chúa