Đau, đau quá, người Trường Hoan như đang bị xé thành hai nửa, đau đến mức không còn là mình nữa. Người đàn ông to lớn bên trên không ngừng xâm chiếm cô, giữ lấy cô. Mồ hôi mướt mát, ướt cả đệm giường, mùi hương cơ thể nồng nàn quyện lấy hai người. Người đàn ông thở hổn hển, anh cúi đầu vừa cắn vừa m*t xương quai xanh của cô… Đêm đã khuya lắm rồi, Trường Hoan mệt rã rời, cô không còn sức để làm gì nữa, cả người nhức nhối như bị một chiếc xe nghiền qua nghiền lại. Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cũng chịu dừng lại, thân hình rắn chắc đổ ập lên người cô, hơi thở dồn dập đó phất qua tai cô. Anh cứ nằm trên người cô, hơi thở từ dồn dập chậm rãi ổn định lại, lúc này, anh mới chống người dậy, xoay người xuống giường, bước về phía phòng tắm. Tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường, Nhiếp Trường Hoan giãy giụa ngồi dậy, vươn tay cầm lấy điện thoại. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên. Một lúc sau, Trường Hoan cúp máy, cô cầm lấy chiếc…
Chương 6-1: Đứa bé bị nhốt trong xe (1)
Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới MommyTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngĐau, đau quá, người Trường Hoan như đang bị xé thành hai nửa, đau đến mức không còn là mình nữa. Người đàn ông to lớn bên trên không ngừng xâm chiếm cô, giữ lấy cô. Mồ hôi mướt mát, ướt cả đệm giường, mùi hương cơ thể nồng nàn quyện lấy hai người. Người đàn ông thở hổn hển, anh cúi đầu vừa cắn vừa m*t xương quai xanh của cô… Đêm đã khuya lắm rồi, Trường Hoan mệt rã rời, cô không còn sức để làm gì nữa, cả người nhức nhối như bị một chiếc xe nghiền qua nghiền lại. Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cũng chịu dừng lại, thân hình rắn chắc đổ ập lên người cô, hơi thở dồn dập đó phất qua tai cô. Anh cứ nằm trên người cô, hơi thở từ dồn dập chậm rãi ổn định lại, lúc này, anh mới chống người dậy, xoay người xuống giường, bước về phía phòng tắm. Tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường, Nhiếp Trường Hoan giãy giụa ngồi dậy, vươn tay cầm lấy điện thoại. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên. Một lúc sau, Trường Hoan cúp máy, cô cầm lấy chiếc… Tốt hơn hết là cô ta vẫn nên tìm cách lấy lại chứng cứ đó rồi hủy đi, chứ chẳng lẽ cô ta cứ để mặc cho Nhiếp Trường Hoan đắn đo cả đời sao?Quản lý từng nói với cô ta, một khi “Trường ca thiên hạ” phát sóng thì nhân vật Phàn Anh Cô của cô ta chắc chắn sẽ nổi tiếng rất nhanh. Nhân vật này thậm chí có thể so sánh với Mạc Tuyết Diên mà Dương Mịch đóng trong “Mỹ nhân tâm kế”. Quả thật là một vai diễn người nào đóng thì người đó sẽ nổi tiếng. Có vậy cô ta mới không từ thủ đoạn nào mà cướp vai diễn này của Nhiếp Trường Hoan, cô ta muốn cướp đi mọi cơ hội làm cô nổi tiếng, muốn giẫm cô dưới lòng bàn chân của cô ta cả đời này!Trong phòng bệnh, Trường Hoan nghe Nhiếp Trường Tình nói xong thì không màng cơ thể đang suy yếu vì một ngày một đêm chưa ăn uống gì mà ngồi phắt dậy, rút kim truyền dịch rồi rời khỏi bệnh viện.Cô và Lục Hướng Viễn định cư tại Thành Đô, mẹ cô thì ở trong một huyện nhỏ cạnh thành phố này. Sau khi Đâu Đâu sinh được một tháng thì cô đưa thằng bé về để mẹ cô chăm sóc. Lục Hướng Viễn cũng gặp thằng bé mấy lần nhưng anh ta chỉ biết thằng bé là đứa trẻ mồ côi mà mẹ vợ bế về nuôi.Trường Hoan vẫy một chiếc taxi đi thẳng về huyện nhỏ.Trên đường, Thẩm Bội Nghi gọi điện cho Trường Hoan, giọng bà nghe rất vui, “Hoan Hoan à, sao hôm nay đột nhiên Hướng Viễn lại tới thăm mẹ và Đâu Đâu thế? Con còn ở trường quay ư? Sao hai đứa không về cùng nhau…”Trường Hoan nghe bà nói mà ngây ngẩn cả người, tai ù ù như có một đoàn kỵ binh với giáo vàng và ngựa sắt đang hành quân bên tai, ánh nắng chói chang đâm thẳng vào mắt cô, nước mắt sinh lý chảy ra.Thẩm Bội Nghi vẫn vui vẻ nói tiếp, “Hướng Viễn mang nhiều đồ tới đây lắm, nó bảo là hôm nay rảnh nên muốn đưa Đâu Đâu ra ngoài chơi nửa ngày. Đâu Đâu vui đến nhảy cẫng lên, lại vẫn còn nhớ mà hỏi tại sao con không về cùng…”Lời nói của bà như một quả bom nổ tung bên tai, Trường Hoan siết chặt lấy di động, tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực, “Mẹ, mẹ nói gì cơ? Hướng Viễn đưa Đâu Đâu đi đâu? Mẹ có biết không? Đi từ khi nào… Đã đi được bao lâu rồi…”“Sao thế? Có chuyện gì à?” Thẩm Bội Nghi không hiểu ra sao, chuyện này cũng từng xảy ra rồi mà. Lục Hướng Viễn vẫn rất thích Đâu Đâu, thỉnh thoảng mà rảnh rỗi thì anh ta sẽ đưa thằng bé đi công viên trò chơi. Có thế thì bà mới yên tâm giao đứa bé cho anh ta chứ.Trường Hoan không biết mình đã cúp máy từ bao giờ, Lục Hướng Viễn đưa Đâu Đâu đi từ hai tiếng trước, chỉ nói là đưa thằng bé tới Thành Đô chơi một ngày, ăn tối xong thì anh ta sẽ đưa nó về.Trường Hoan bảo taxi quay đầu xe lại để về Thành Đô, sau đó cô gọi cho Lục Hướng Viễn.Tuyệt vọng như cỏ dại không ngừng sinh sôi trong lòng cô, Đâu Đâu chỉ là một đứa bé ba tuổi, chỉ cần một chút ngoài ý muốn là thằng bé có thể chết ngay. Hơn nữa, Đâu Đâu vẫn luôn thân thiết với Lục Hướng Viễn, cậu bé chưa bao giờ biết đề phòng anh ta, nếu anh ta muốn làm gì thì đúng là dễ như trở bàn tay.Cô gọi rất nhiều lần nhưng Lục Hướng Viễn không nghe. Từng giây từng phút trôi qua, nỗi tuyệt vọng càng lúc càng lớn, điện thoại cũng sắp hết pin rồi. Cô có cảm giác mình chỉ là một con kiến bé tí xíu trong thế giới to lớn này, nhỏ bé đến mức mà mặc cho mưa gió vùi dập, mặc cho vận mệnh dắt mũi, không thể phản kháng.Đầu mùa hè, cứ đến giữa trưa là nắng rất gắt và nóng vô cùng, người đi đường đều mướt mát mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Lúc này, ở trung tâm thành phố Thành Đô, trên một quảng trường đang trong quá trình xây dựng, quảng trường Tinh Diệu, có một chiếc ô tô màu đen đỗ tại đây, toàn bộ cửa kính đều có một lớp màn che lại, kín mít làm người không thể nhìn vào bên trong.Bởi vì là giữa trưa nên nơi này không có một bóng người. Ánh nắng nóng bỏng chiếu thẳng lên chiếc xe không hề được che chắn, nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao, giờ đã hơn bốn mươi độ rồi.
Tốt hơn hết là cô ta vẫn nên tìm cách lấy lại chứng cứ đó rồi hủy đi, chứ chẳng lẽ cô ta cứ để mặc cho Nhiếp Trường Hoan đắn đo cả đời sao?
Quản lý từng nói với cô ta, một khi “Trường ca thiên hạ” phát sóng thì nhân vật Phàn Anh Cô của cô ta chắc chắn sẽ nổi tiếng rất nhanh. Nhân vật này thậm chí có thể so sánh với Mạc Tuyết Diên mà Dương Mịch đóng trong “Mỹ nhân tâm kế”. Quả thật là một vai diễn người nào đóng thì người đó sẽ nổi tiếng. Có vậy cô ta mới không từ thủ đoạn nào mà cướp vai diễn này của Nhiếp Trường Hoan, cô ta muốn cướp đi mọi cơ hội làm cô nổi tiếng, muốn giẫm cô dưới lòng bàn chân của cô ta cả đời này!
Trong phòng bệnh, Trường Hoan nghe Nhiếp Trường Tình nói xong thì không màng cơ thể đang suy yếu vì một ngày một đêm chưa ăn uống gì mà ngồi phắt dậy, rút kim truyền dịch rồi rời khỏi bệnh viện.
Cô và Lục Hướng Viễn định cư tại Thành Đô, mẹ cô thì ở trong một huyện nhỏ cạnh thành phố này. Sau khi Đâu Đâu sinh được một tháng thì cô đưa thằng bé về để mẹ cô chăm sóc. Lục Hướng Viễn cũng gặp thằng bé mấy lần nhưng anh ta chỉ biết thằng bé là đứa trẻ mồ côi mà mẹ vợ bế về nuôi.
Trường Hoan vẫy một chiếc taxi đi thẳng về huyện nhỏ.
Trên đường, Thẩm Bội Nghi gọi điện cho Trường Hoan, giọng bà nghe rất vui, “Hoan Hoan à, sao hôm nay đột nhiên Hướng Viễn lại tới thăm mẹ và Đâu Đâu thế? Con còn ở trường quay ư? Sao hai đứa không về cùng nhau…”
Trường Hoan nghe bà nói mà ngây ngẩn cả người, tai ù ù như có một đoàn kỵ binh với giáo vàng và ngựa sắt đang hành quân bên tai, ánh nắng chói chang đâm thẳng vào mắt cô, nước mắt sinh lý chảy ra.
Thẩm Bội Nghi vẫn vui vẻ nói tiếp, “Hướng Viễn mang nhiều đồ tới đây lắm, nó bảo là hôm nay rảnh nên muốn đưa Đâu Đâu ra ngoài chơi nửa ngày. Đâu Đâu vui đến nhảy cẫng lên, lại vẫn còn nhớ mà hỏi tại sao con không về cùng…”
Lời nói của bà như một quả bom nổ tung bên tai, Trường Hoan siết chặt lấy di động, tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực, “Mẹ, mẹ nói gì cơ? Hướng Viễn đưa Đâu Đâu đi đâu? Mẹ có biết không? Đi từ khi nào… Đã đi được bao lâu rồi…”
“Sao thế? Có chuyện gì à?” Thẩm Bội Nghi không hiểu ra sao, chuyện này cũng từng xảy ra rồi mà. Lục Hướng Viễn vẫn rất thích Đâu Đâu, thỉnh thoảng mà rảnh rỗi thì anh ta sẽ đưa thằng bé đi công viên trò chơi. Có thế thì bà mới yên tâm giao đứa bé cho anh ta chứ.
Trường Hoan không biết mình đã cúp máy từ bao giờ, Lục Hướng Viễn đưa Đâu Đâu đi từ hai tiếng trước, chỉ nói là đưa thằng bé tới Thành Đô chơi một ngày, ăn tối xong thì anh ta sẽ đưa nó về.
Trường Hoan bảo taxi quay đầu xe lại để về Thành Đô, sau đó cô gọi cho Lục Hướng Viễn.
Tuyệt vọng như cỏ dại không ngừng sinh sôi trong lòng cô, Đâu Đâu chỉ là một đứa bé ba tuổi, chỉ cần một chút ngoài ý muốn là thằng bé có thể chết ngay. Hơn nữa, Đâu Đâu vẫn luôn thân thiết với Lục Hướng Viễn, cậu bé chưa bao giờ biết đề phòng anh ta, nếu anh ta muốn làm gì thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Cô gọi rất nhiều lần nhưng Lục Hướng Viễn không nghe. Từng giây từng phút trôi qua, nỗi tuyệt vọng càng lúc càng lớn, điện thoại cũng sắp hết pin rồi. Cô có cảm giác mình chỉ là một con kiến bé tí xíu trong thế giới to lớn này, nhỏ bé đến mức mà mặc cho mưa gió vùi dập, mặc cho vận mệnh dắt mũi, không thể phản kháng.
Đầu mùa hè, cứ đến giữa trưa là nắng rất gắt và nóng vô cùng, người đi đường đều mướt mát mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Lúc này, ở trung tâm thành phố Thành Đô, trên một quảng trường đang trong quá trình xây dựng, quảng trường Tinh Diệu, có một chiếc ô tô màu đen đỗ tại đây, toàn bộ cửa kính đều có một lớp màn che lại, kín mít làm người không thể nhìn vào bên trong.
Bởi vì là giữa trưa nên nơi này không có một bóng người. Ánh nắng nóng bỏng chiếu thẳng lên chiếc xe không hề được che chắn, nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao, giờ đã hơn bốn mươi độ rồi.
Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới MommyTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngĐau, đau quá, người Trường Hoan như đang bị xé thành hai nửa, đau đến mức không còn là mình nữa. Người đàn ông to lớn bên trên không ngừng xâm chiếm cô, giữ lấy cô. Mồ hôi mướt mát, ướt cả đệm giường, mùi hương cơ thể nồng nàn quyện lấy hai người. Người đàn ông thở hổn hển, anh cúi đầu vừa cắn vừa m*t xương quai xanh của cô… Đêm đã khuya lắm rồi, Trường Hoan mệt rã rời, cô không còn sức để làm gì nữa, cả người nhức nhối như bị một chiếc xe nghiền qua nghiền lại. Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cũng chịu dừng lại, thân hình rắn chắc đổ ập lên người cô, hơi thở dồn dập đó phất qua tai cô. Anh cứ nằm trên người cô, hơi thở từ dồn dập chậm rãi ổn định lại, lúc này, anh mới chống người dậy, xoay người xuống giường, bước về phía phòng tắm. Tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường, Nhiếp Trường Hoan giãy giụa ngồi dậy, vươn tay cầm lấy điện thoại. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên. Một lúc sau, Trường Hoan cúp máy, cô cầm lấy chiếc… Tốt hơn hết là cô ta vẫn nên tìm cách lấy lại chứng cứ đó rồi hủy đi, chứ chẳng lẽ cô ta cứ để mặc cho Nhiếp Trường Hoan đắn đo cả đời sao?Quản lý từng nói với cô ta, một khi “Trường ca thiên hạ” phát sóng thì nhân vật Phàn Anh Cô của cô ta chắc chắn sẽ nổi tiếng rất nhanh. Nhân vật này thậm chí có thể so sánh với Mạc Tuyết Diên mà Dương Mịch đóng trong “Mỹ nhân tâm kế”. Quả thật là một vai diễn người nào đóng thì người đó sẽ nổi tiếng. Có vậy cô ta mới không từ thủ đoạn nào mà cướp vai diễn này của Nhiếp Trường Hoan, cô ta muốn cướp đi mọi cơ hội làm cô nổi tiếng, muốn giẫm cô dưới lòng bàn chân của cô ta cả đời này!Trong phòng bệnh, Trường Hoan nghe Nhiếp Trường Tình nói xong thì không màng cơ thể đang suy yếu vì một ngày một đêm chưa ăn uống gì mà ngồi phắt dậy, rút kim truyền dịch rồi rời khỏi bệnh viện.Cô và Lục Hướng Viễn định cư tại Thành Đô, mẹ cô thì ở trong một huyện nhỏ cạnh thành phố này. Sau khi Đâu Đâu sinh được một tháng thì cô đưa thằng bé về để mẹ cô chăm sóc. Lục Hướng Viễn cũng gặp thằng bé mấy lần nhưng anh ta chỉ biết thằng bé là đứa trẻ mồ côi mà mẹ vợ bế về nuôi.Trường Hoan vẫy một chiếc taxi đi thẳng về huyện nhỏ.Trên đường, Thẩm Bội Nghi gọi điện cho Trường Hoan, giọng bà nghe rất vui, “Hoan Hoan à, sao hôm nay đột nhiên Hướng Viễn lại tới thăm mẹ và Đâu Đâu thế? Con còn ở trường quay ư? Sao hai đứa không về cùng nhau…”Trường Hoan nghe bà nói mà ngây ngẩn cả người, tai ù ù như có một đoàn kỵ binh với giáo vàng và ngựa sắt đang hành quân bên tai, ánh nắng chói chang đâm thẳng vào mắt cô, nước mắt sinh lý chảy ra.Thẩm Bội Nghi vẫn vui vẻ nói tiếp, “Hướng Viễn mang nhiều đồ tới đây lắm, nó bảo là hôm nay rảnh nên muốn đưa Đâu Đâu ra ngoài chơi nửa ngày. Đâu Đâu vui đến nhảy cẫng lên, lại vẫn còn nhớ mà hỏi tại sao con không về cùng…”Lời nói của bà như một quả bom nổ tung bên tai, Trường Hoan siết chặt lấy di động, tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực, “Mẹ, mẹ nói gì cơ? Hướng Viễn đưa Đâu Đâu đi đâu? Mẹ có biết không? Đi từ khi nào… Đã đi được bao lâu rồi…”“Sao thế? Có chuyện gì à?” Thẩm Bội Nghi không hiểu ra sao, chuyện này cũng từng xảy ra rồi mà. Lục Hướng Viễn vẫn rất thích Đâu Đâu, thỉnh thoảng mà rảnh rỗi thì anh ta sẽ đưa thằng bé đi công viên trò chơi. Có thế thì bà mới yên tâm giao đứa bé cho anh ta chứ.Trường Hoan không biết mình đã cúp máy từ bao giờ, Lục Hướng Viễn đưa Đâu Đâu đi từ hai tiếng trước, chỉ nói là đưa thằng bé tới Thành Đô chơi một ngày, ăn tối xong thì anh ta sẽ đưa nó về.Trường Hoan bảo taxi quay đầu xe lại để về Thành Đô, sau đó cô gọi cho Lục Hướng Viễn.Tuyệt vọng như cỏ dại không ngừng sinh sôi trong lòng cô, Đâu Đâu chỉ là một đứa bé ba tuổi, chỉ cần một chút ngoài ý muốn là thằng bé có thể chết ngay. Hơn nữa, Đâu Đâu vẫn luôn thân thiết với Lục Hướng Viễn, cậu bé chưa bao giờ biết đề phòng anh ta, nếu anh ta muốn làm gì thì đúng là dễ như trở bàn tay.Cô gọi rất nhiều lần nhưng Lục Hướng Viễn không nghe. Từng giây từng phút trôi qua, nỗi tuyệt vọng càng lúc càng lớn, điện thoại cũng sắp hết pin rồi. Cô có cảm giác mình chỉ là một con kiến bé tí xíu trong thế giới to lớn này, nhỏ bé đến mức mà mặc cho mưa gió vùi dập, mặc cho vận mệnh dắt mũi, không thể phản kháng.Đầu mùa hè, cứ đến giữa trưa là nắng rất gắt và nóng vô cùng, người đi đường đều mướt mát mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Lúc này, ở trung tâm thành phố Thành Đô, trên một quảng trường đang trong quá trình xây dựng, quảng trường Tinh Diệu, có một chiếc ô tô màu đen đỗ tại đây, toàn bộ cửa kính đều có một lớp màn che lại, kín mít làm người không thể nhìn vào bên trong.Bởi vì là giữa trưa nên nơi này không có một bóng người. Ánh nắng nóng bỏng chiếu thẳng lên chiếc xe không hề được che chắn, nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao, giờ đã hơn bốn mươi độ rồi.