Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Chương 1342

Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Thẩm Bồi Xuyên: “…” “Đừng giả vờ với tôi.” “Thật mà.” Tô Trạm không phải là không thể động mà là anh ta không muốn, hễ cử động là toàn thân lại đau nhức. Thẩm Bồi Xuyên đưa nước đến bên miệng anh ta: “Cho cậu sặc chết.” Anh ta ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu cái người này sao lòng dạ lại độc ác như vậy? Tôi chết rồi thì cậu có lợi gì chứ?” “Tôi có thể yên tĩnh.” Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cậu mau uống đi, uống xong rồi thì nằm xuống để tránh bị người khác nhìn thấy.” “Không đâu, lúc này sẽ không có ai tới nữa đâu.” Thẩm Bồi Xuyên cố ý buông tay đột ngột, phía sau lưng không có người đỡ nên Tô Trạm ngã về phía sau và đụng phải vết thương trên người đau đến mức nhăn nhó: “Thẩm Phồn Xuyên ông nội nhà cậu có phải muốn để tôi ngã chết hay không?” Anh ấy đặt chiếc cốc xuống: “Tôi cũng muốn lắm chứ.” “Cậu cút đi mau đi đi.” Dáng vẻ của Tô Trạm dường như rất đau đớn. Thẩm Bồi Xuyên bật cười: “Đau thật à?” Tô Trạm trừng mắt với anh ấy: “Cậu nói thử xem?” Thẩm Bồi Xuyên thu lại ý cười: “Nếu cậu thật sự cảm thấy đau thì tôi yên tâm rồi.” Tô Trạm: “…” Anh, anh ấy đang đùa gì vậy? Có còn là anh em tốt nữa hay không? Lương tâm bị chó gặm rồi à? Độc ác như vậy? Thẩm Bồi Xuyên thong thả lên tiếng: “Cậu lừa gạt Tần Nhã và bà cụ nên tôi không thể đòi lại một chút giúp họ à?” Tô Trạm: “…” “Cậu, cậu, cậu rốt cuộc đứng về phía ai vậy?” “Tôi chỉ đứng về phía kẻ yếu.” Tô Trạm: “…” “Tôi không phải kẻ yếu hay sao?” Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu mà yếu ớt à? Cậu chắc chắn chứ, cậu không phải là kẻ chủ mưu sao?” Tô Trạm: “…” Không còn gì để nói nữa rồi. Thẩm Bồi Xuyên không đấu võ mồm cùng anh ta nữa mà để cho anh ta nghỉ ngơi. Anh ấy ngồi yên tĩnh bên cạnh, không bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên là Tang Du gọi đến nói là đưa đồ ăn qua. Cô ấy hỏi anh ấy ở phòng bệnh nào. Thẩm Bồi Xuyên nói cho cô ấy biết số phòng. “Ai đến vậy?” Tô Trạm hỏi. “Tang Du.” Anh ấy đáp lại. “Ồ là cô ấy à.” Anh ta còn tưởng là Tần Nhã và bà cụ đã quay lại cơ. Thẩm Bồi Xuyên gác chân lên nhau và thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Cô ấy là ai?” Anh ta chớp mắt: “Cô ấy chính là Tang Du, vợ của cậu đó.” “Còn gì nữa?” Lúc này khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc. Sao Tô Trạm lại không nhìn ra anh ấy đang không vui chứ? Anh ta hắng giọng: “Tôi có nói sai sao? Chẳng lẽ không phải là vợ cậu à?”

Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Thẩm Bồi Xuyên: “…” “Đừng giả vờ với tôi.” “Thật mà.” Tô Trạm không phải là không thể động mà là anh ta không muốn, hễ cử động là toàn thân lại đau nhức. Thẩm Bồi Xuyên đưa nước đến bên miệng anh ta: “Cho cậu sặc chết.” Anh ta ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu cái người này sao lòng dạ lại độc ác như vậy? Tôi chết rồi thì cậu có lợi gì chứ?” “Tôi có thể yên tĩnh.” Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cậu mau uống đi, uống xong rồi thì nằm xuống để tránh bị người khác nhìn thấy.” “Không đâu, lúc này sẽ không có ai tới nữa đâu.” Thẩm Bồi Xuyên cố ý buông tay đột ngột, phía sau lưng không có người đỡ nên Tô Trạm ngã về phía sau và đụng phải vết thương trên người đau đến mức nhăn nhó: “Thẩm Phồn Xuyên ông nội nhà cậu có phải muốn để tôi ngã chết hay không?” Anh ấy đặt chiếc cốc xuống: “Tôi cũng muốn lắm chứ.” “Cậu cút đi mau đi đi.” Dáng vẻ của Tô Trạm dường như rất đau đớn. Thẩm Bồi Xuyên bật cười: “Đau thật à?” Tô Trạm trừng mắt với anh ấy: “Cậu nói thử xem?” Thẩm Bồi Xuyên thu lại ý cười: “Nếu cậu thật sự cảm thấy đau thì tôi yên tâm rồi.” Tô Trạm: “…” Anh, anh ấy đang đùa gì vậy? Có còn là anh em tốt nữa hay không? Lương tâm bị chó gặm rồi à? Độc ác như vậy? Thẩm Bồi Xuyên thong thả lên tiếng: “Cậu lừa gạt Tần Nhã và bà cụ nên tôi không thể đòi lại một chút giúp họ à?” Tô Trạm: “…” “Cậu, cậu, cậu rốt cuộc đứng về phía ai vậy?” “Tôi chỉ đứng về phía kẻ yếu.” Tô Trạm: “…” “Tôi không phải kẻ yếu hay sao?” Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu mà yếu ớt à? Cậu chắc chắn chứ, cậu không phải là kẻ chủ mưu sao?” Tô Trạm: “…” Không còn gì để nói nữa rồi. Thẩm Bồi Xuyên không đấu võ mồm cùng anh ta nữa mà để cho anh ta nghỉ ngơi. Anh ấy ngồi yên tĩnh bên cạnh, không bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên là Tang Du gọi đến nói là đưa đồ ăn qua. Cô ấy hỏi anh ấy ở phòng bệnh nào. Thẩm Bồi Xuyên nói cho cô ấy biết số phòng. “Ai đến vậy?” Tô Trạm hỏi. “Tang Du.” Anh ấy đáp lại. “Ồ là cô ấy à.” Anh ta còn tưởng là Tần Nhã và bà cụ đã quay lại cơ. Thẩm Bồi Xuyên gác chân lên nhau và thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Cô ấy là ai?” Anh ta chớp mắt: “Cô ấy chính là Tang Du, vợ của cậu đó.” “Còn gì nữa?” Lúc này khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc. Sao Tô Trạm lại không nhìn ra anh ấy đang không vui chứ? Anh ta hắng giọng: “Tôi có nói sai sao? Chẳng lẽ không phải là vợ cậu à?”

Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Thẩm Bồi Xuyên: “…” “Đừng giả vờ với tôi.” “Thật mà.” Tô Trạm không phải là không thể động mà là anh ta không muốn, hễ cử động là toàn thân lại đau nhức. Thẩm Bồi Xuyên đưa nước đến bên miệng anh ta: “Cho cậu sặc chết.” Anh ta ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu cái người này sao lòng dạ lại độc ác như vậy? Tôi chết rồi thì cậu có lợi gì chứ?” “Tôi có thể yên tĩnh.” Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cậu mau uống đi, uống xong rồi thì nằm xuống để tránh bị người khác nhìn thấy.” “Không đâu, lúc này sẽ không có ai tới nữa đâu.” Thẩm Bồi Xuyên cố ý buông tay đột ngột, phía sau lưng không có người đỡ nên Tô Trạm ngã về phía sau và đụng phải vết thương trên người đau đến mức nhăn nhó: “Thẩm Phồn Xuyên ông nội nhà cậu có phải muốn để tôi ngã chết hay không?” Anh ấy đặt chiếc cốc xuống: “Tôi cũng muốn lắm chứ.” “Cậu cút đi mau đi đi.” Dáng vẻ của Tô Trạm dường như rất đau đớn. Thẩm Bồi Xuyên bật cười: “Đau thật à?” Tô Trạm trừng mắt với anh ấy: “Cậu nói thử xem?” Thẩm Bồi Xuyên thu lại ý cười: “Nếu cậu thật sự cảm thấy đau thì tôi yên tâm rồi.” Tô Trạm: “…” Anh, anh ấy đang đùa gì vậy? Có còn là anh em tốt nữa hay không? Lương tâm bị chó gặm rồi à? Độc ác như vậy? Thẩm Bồi Xuyên thong thả lên tiếng: “Cậu lừa gạt Tần Nhã và bà cụ nên tôi không thể đòi lại một chút giúp họ à?” Tô Trạm: “…” “Cậu, cậu, cậu rốt cuộc đứng về phía ai vậy?” “Tôi chỉ đứng về phía kẻ yếu.” Tô Trạm: “…” “Tôi không phải kẻ yếu hay sao?” Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu mà yếu ớt à? Cậu chắc chắn chứ, cậu không phải là kẻ chủ mưu sao?” Tô Trạm: “…” Không còn gì để nói nữa rồi. Thẩm Bồi Xuyên không đấu võ mồm cùng anh ta nữa mà để cho anh ta nghỉ ngơi. Anh ấy ngồi yên tĩnh bên cạnh, không bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên là Tang Du gọi đến nói là đưa đồ ăn qua. Cô ấy hỏi anh ấy ở phòng bệnh nào. Thẩm Bồi Xuyên nói cho cô ấy biết số phòng. “Ai đến vậy?” Tô Trạm hỏi. “Tang Du.” Anh ấy đáp lại. “Ồ là cô ấy à.” Anh ta còn tưởng là Tần Nhã và bà cụ đã quay lại cơ. Thẩm Bồi Xuyên gác chân lên nhau và thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Cô ấy là ai?” Anh ta chớp mắt: “Cô ấy chính là Tang Du, vợ của cậu đó.” “Còn gì nữa?” Lúc này khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc. Sao Tô Trạm lại không nhìn ra anh ấy đang không vui chứ? Anh ta hắng giọng: “Tôi có nói sai sao? Chẳng lẽ không phải là vợ cậu à?”

Chương 1342