Trong bối cảnh thành phố quốc tế trong màn đêm với ánh đèn nê-ông huyền ảo, ánh đèn sáng sủa và những ngôi sao trên trời đang đua nhau sáng kéo dài đến tận chân trời đã không còn phân biệt được đâu là đèn đâu là sao… Màn đêm như vậy đã định sẵn là phồn hoa, đã định sẵn là cô đơn. Từ ban công văn phòng tầng cao nhất của tập đoàn quốc tế Đồng thị có thể nhìn thấy toàn bộ màn đêm này. Người đàn ông đang đứng sát cửa sổ, căn phòng quá lớn, thân hình cao lớn của người đàn ông hiện ra dưới ánh sáng của đèn điện cô đơn như màn đêm. Anh cứ đứng như vậy yên lặng không hề cử động. Chỉ có ở giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp một điếu thuốc, không nhanh không chậm nhả ra từng vòng khói đang từ từ vào bầu không khí. Thứ duy nhất trong phòng đang chuyển động là những làn khói thuốc. Nếu như không có nó, người ta sẽ cho rằng đang có một "pho tượng" đứng trước khung cửa sổ… “Cốc.... Cốc.... Cốc". Tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Âm thanh này phát ra không nhanh cũng không chậm mà còn thể hiện vài phần thăm…
Tác giả: