Tác giả:

"Đừng... Đừng mà... " - Một xô gái yếu ớt quỳ cười chân người đàn ông. "Hoàng Thiên Bảo, em xin anh. Anh muốn em làm gì cũng được... Nhưng đừng bắt em bỏ con." - Cô bất lực nói, khóc đến khan cả cổ. Hoàng Thiên Bảo đã hai tháng lâu không về nhà. Kể ra cũng bốn tháng kể từ cái đêm định mệnh ấy, hai người đã không trò chuyện với nhau. Cô đã mang thai bốn tháng, mà người làm chồng không hay không biết, khi biết rồi lại bắt cô bỏ con. "Đứa nhỏ này không thể giữ lại." - Anh ta không muốn giữ lại đứa nhỏ này. Nhưng mà, anh ta chỉ nghĩ cho cảm giác của mình, vô tâm với cảm xúc của người khác. "Dù muốn hay không sự xuất hiện của con. Dù anh là bố đứa nhỏ, anh cũng không có quyền giết nó." - cô không muốn mất con đâu. Anh ta khống chế Hàn Tiểu Du lại, đưa cô đến bệnh viện. "Buông em ra... Em không muốn... Buông ra." - Sức của cô sao mạnh bằng anh ta. Cho dù cố gắng như thế nào cũng không thoát khỏi. Cuối cùng anh ta ném cô lên xe rồi đưa đến bệnh viện. "Ông Hoàng, cái thai này đã bốn tháng.…

Truyện chữ