Đào Ninh vừa xuống máy bay thì thấy ngay một cái bảng hiệu nền trắng chữ đen ghi tên mình nhấp nhô trong đám người đến đón người quen. Cậu vừa cười vừa đi tới: “Anh, em đây nè.” Trịnh Phi đang giơ bảng hiệu chợt ngẩn ra, thân hình tròn trịa chen chúc đi đến, hai bắp chân to khỏe lộ ra bên dưới quần cộc, đi bước nào là núng nính bước đó. Hắn xoa xoa mắt: “Đào Ninh?” Hai người đứng cách nhau một chút, Đào Ninh hỏi hắn: “Sao vậy? Không nhận ra à?” “Đm! Tiểu tử cậu nuốt thuốc trường sinh hả? Chẳng thay đổi chút nào hết.” Trịnh Phi nện cậu một cái, rồi cầm hành lý của Đào Ninh lên. Đào Ninh cũng không khách sáo: “Mấy năm nay anh ăn ở tốt quá nhỉ?” “Haha, đừng nói nữa.” Dù mập nhưng hắn rất hạnh phúc: “Tại em chưa thưởng thức tay nghề của chị dâu em thôi, phải nói là tuyệt đỉnh, chuẩn 5 sao luôn. Lúc mới cưới về thiếu điều còn làm cho anh một ngày bốn bữa rồi thêm cả ăn khuya nữa kìa. Trọng lượng của anh bây giờ có gió thần cũng không thổi bay nổi, mà chị em vẫn chê anh gầy là sao nhỉ?” Đào…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...