Tác giả:

“Lão phu nhân, nên dậy rồi.” Tiểu nha hoàn nhỏ giọng kêu, âm thanh hơi rung động, hai tay rũ xuống kéo vạt áo. “Ừm, Thanh Diệp đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng xuyên qua lớp màn truyền đến. “Hồi lão phu nhân, Thanh cô cô sáng nay đi ra ngoài rồi ạ”. Tiểu nha hoàn ngồi xổm, cúi thân đáp lời, trong lòng có chút thấp thỏm. Nàng bị Cảnh phủ mua về vào nửa năm trước, lão phu nhân nhìn nàng tuổi còn nhỏ đã biến tiến biết lui, giữ ở bên người dốc lòng dạy dỗ, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Lục Liễu cô cô. Cảnh lão phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, hạ nhân làm sai nhẹ thì đuổi ra phủ, nặng thì phạt roi. Cái roi kia có gai, phần đầu dính nước muối, chuyên quất vào chỗ mềm của người, cho nên hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ khiến lão phu nhân không vui, bị đuổi ra phủ thì chẳng nói gì, nếu bị đánh thì không chết cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Tiểu nha hoàn giật mình, đầu càng cúi thấp hơn “Rửa mặt đi.” Lão phu nhân khoát tay thản nhiên nói. Đụng tới rèm che lạnh buốt, Tử Hà tay đang run run lập tức…

Chương 8

Mau Xuyên: Phản Phái Chuyên Nghiệp HộTác giả: Điềm Tư TưTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Lão phu nhân, nên dậy rồi.” Tiểu nha hoàn nhỏ giọng kêu, âm thanh hơi rung động, hai tay rũ xuống kéo vạt áo. “Ừm, Thanh Diệp đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng xuyên qua lớp màn truyền đến. “Hồi lão phu nhân, Thanh cô cô sáng nay đi ra ngoài rồi ạ”. Tiểu nha hoàn ngồi xổm, cúi thân đáp lời, trong lòng có chút thấp thỏm. Nàng bị Cảnh phủ mua về vào nửa năm trước, lão phu nhân nhìn nàng tuổi còn nhỏ đã biến tiến biết lui, giữ ở bên người dốc lòng dạy dỗ, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Lục Liễu cô cô. Cảnh lão phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, hạ nhân làm sai nhẹ thì đuổi ra phủ, nặng thì phạt roi. Cái roi kia có gai, phần đầu dính nước muối, chuyên quất vào chỗ mềm của người, cho nên hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ khiến lão phu nhân không vui, bị đuổi ra phủ thì chẳng nói gì, nếu bị đánh thì không chết cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Tiểu nha hoàn giật mình, đầu càng cúi thấp hơn “Rửa mặt đi.” Lão phu nhân khoát tay thản nhiên nói. Đụng tới rèm che lạnh buốt, Tử Hà tay đang run run lập tức… “Ý của ngươi là để Lãnh Ngôn và Ly Mạt đều hận ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao, vậy ta giết bọn hắn là được.” Cảnh Như Họa uống một hớp sữa bò, thừ này so với trà nhài thì tốt hơn rất nhiều.“Không được, ngươi giết nam nữ chính, người hận ngươi không phải bọn họ mà là người nhà bọn họ, như thế là chưa hoàn thành nhiệm vụ.” Hệ thống lập tức bác bỏ, nếu dễ dàng như vậy hắn còn tìm ngươi làm gì.“Ta hiểu rồi, là để bọn họ sống không bằng chết.” Cảnh Như Họa gật gật đầu.“Túc chỉ có thể hiểu như vậy.” Sống không bằng chết là sẽ hận chết ngươi.“Là muốn hai người họ hận chết ta?” Cảnh Như Họa lập tức hỏi.“Hai người họ đều hận ngươi tới 80 là được, nếu một người hận ngươi tới 80, người khác đối với ngươi hảo cảm đạt 80 cũng có thể.” Hệ thống giải thích nói.“Ta hiểu rồi.” Cảnh Như Họa không hỏi nhiều nữa, cầm một quyển sách giáo khoa lên xem, mặc dù có trí nhớ của nguyên chỉ, nhưng nàng thấy đọc nhiều vẫn tốt hơn.Dành mộ buổi chiều để đọc sách, Cảnh Như Họa đối với thế giới này càng thêm thán phục.Nhìn lại quyển sách, Cảnh Như Họa không thể không thừa nhận nơi nay so với Phong Nguyệt Quốc của nàng tốt hơn nhiều, nơi này người người bình đẳng, nam nữ đều có thể đi học, còn có pháp luật quản lý. Cảnh Như Họa bỏ sách chính trị xuống, cầm sách anh văn lên xem, hoa mắt chóng mặt một hồi, chữ viết này nàng chưa từng thấy, lật ký ức ra mới biết đó là ngôn ngữ nước Anh, xem một lát thì thấy đói bụng, nhìn ra ngoài trời, có lẽ đã đến lúc dùng bữa.Dựa theo kí ức nàng đi vào phòng ăn, thấy trên bàn là bò bít tết, bên cạnh là dao nĩa, nàng ngạc nhiên. Thứ này ăn kiểu gì nhỉ?Ổn định lại tâm trạng, nàng bắt đầu mở ra kí ức. Hóa ra đây là cơm tây, dùng cái dao kia cắt ra rồi lấy cái bên cạnh để ăn. Một người mấy chục năm dùng đũa như nàng không bao giờ tưởng tượng nổi cách ăn kiểu này.“Đi chuẩn bị điểm tâm, ta muốn ăn kiểu Trung Quốc.” Cảnh Như Họa nói với nữ hầu bên cạnh.“Vâng, đại tiểu thư.” Đây chẳng phải món tiểu thư thích nhất sao, hôm nay nàng kỳ quái quá. Nghĩ như vậy, nhưng hầu nữ vẫn nhanh chóng chuẩn bị.Bốn món thức ăn và một chén canh được mang lên, Cảnh Như Họa ăn hai miếng. Đồ ăn không phải rất mới mẻ, trang trí không đủ đẹp, hoàn toàn kém xa đồ ăn Cảnh phủ, hóa ra ở đây không phải cái gì cũng tốt.Cơm nước xong xuôi, Cảnh Như Họa trở về phòng ngủ, theo thói quen nàng gọi người rửa mặt thay quần áo, vậy mà đợi nửa ngày không ai đáp lại, nàng theo thói quen vỗ bàn, nhìn lại giường với cái nệm cao su, quên mất, đây là thế kỉ hai mốt, không phải Phong Nguyệt Quốc.Cảnh Như Họa ngây người, hiện tại nàng là ai? Là Cảnh Lão phu nhân, là Bạch Họa, hay là quỷ.“Ngươi là Cảnh Như Họa.” Hệ thống biết suy nghĩ của nàng liền đáp lại.Cảnh Như Họa giật mình, đúng rồi, nàng là Cảnh Như Họa, Cảnh Như Họa là nàng, nàng không phải Cảnh lão phu nhân, không cần tự mình chèo chống Cảnh phủ, cũng không phải tiểu cô nương Bạch Họa, nàng chỉ là nàng. Có thể sống lại một lần, đây là đại phúc.“Túc chủ khôn chỉ sống một lần.” Hệ thống lên tiếng.“Cứ mỗi một nhiệm vụ, ngươi sẽ như lúc này sống một lần, một cuộc đời khác.” Hệ thống giải thích.“Cái này.. Vậy là bất tử?” Cảnh Như Họa kinh ngạc.“Không, nếu như ngươi thất bại sẽ bị xóa bỏ.” Hệ thống nói.

“Ý của ngươi là để Lãnh Ngôn và Ly Mạt đều hận ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao, vậy ta giết bọn hắn là được.” Cảnh Như Họa uống một hớp sữa bò, thừ này so với trà nhài thì tốt hơn rất nhiều.

“Không được, ngươi giết nam nữ chính, người hận ngươi không phải bọn họ mà là người nhà bọn họ, như thế là chưa hoàn thành nhiệm vụ.” Hệ thống lập tức bác bỏ, nếu dễ dàng như vậy hắn còn tìm ngươi làm gì.

“Ta hiểu rồi, là để bọn họ sống không bằng chết.” Cảnh Như Họa gật gật đầu.

“Túc chỉ có thể hiểu như vậy.” Sống không bằng chết là sẽ hận chết ngươi.

“Là muốn hai người họ hận chết ta?” Cảnh Như Họa lập tức hỏi.

“Hai người họ đều hận ngươi tới 80 là được, nếu một người hận ngươi tới 80, người khác đối với ngươi hảo cảm đạt 80 cũng có thể.” Hệ thống giải thích nói.

“Ta hiểu rồi.” Cảnh Như Họa không hỏi nhiều nữa, cầm một quyển sách giáo khoa lên xem, mặc dù có trí nhớ của nguyên chỉ, nhưng nàng thấy đọc nhiều vẫn tốt hơn.

Dành mộ buổi chiều để đọc sách, Cảnh Như Họa đối với thế giới này càng thêm thán phục.

Nhìn lại quyển sách, Cảnh Như Họa không thể không thừa nhận nơi nay so với Phong Nguyệt Quốc của nàng tốt hơn nhiều, nơi này người người bình đẳng, nam nữ đều có thể đi học, còn có pháp luật quản lý. Cảnh Như Họa bỏ sách chính trị xuống, cầm sách anh văn lên xem, hoa mắt chóng mặt một hồi, chữ viết này nàng chưa từng thấy, lật ký ức ra mới biết đó là ngôn ngữ nước Anh, xem một lát thì thấy đói bụng, nhìn ra ngoài trời, có lẽ đã đến lúc dùng bữa.

Dựa theo kí ức nàng đi vào phòng ăn, thấy trên bàn là bò bít tết, bên cạnh là dao nĩa, nàng ngạc nhiên. Thứ này ăn kiểu gì nhỉ?

Ổn định lại tâm trạng, nàng bắt đầu mở ra kí ức. Hóa ra đây là cơm tây, dùng cái dao kia cắt ra rồi lấy cái bên cạnh để ăn. Một người mấy chục năm dùng đũa như nàng không bao giờ tưởng tượng nổi cách ăn kiểu này.

“Đi chuẩn bị điểm tâm, ta muốn ăn kiểu Trung Quốc.” Cảnh Như Họa nói với nữ hầu bên cạnh.

“Vâng, đại tiểu thư.” Đây chẳng phải món tiểu thư thích nhất sao, hôm nay nàng kỳ quái quá. Nghĩ như vậy, nhưng hầu nữ vẫn nhanh chóng chuẩn bị.

Bốn món thức ăn và một chén canh được mang lên, Cảnh Như Họa ăn hai miếng. Đồ ăn không phải rất mới mẻ, trang trí không đủ đẹp, hoàn toàn kém xa đồ ăn Cảnh phủ, hóa ra ở đây không phải cái gì cũng tốt.

Cơm nước xong xuôi, Cảnh Như Họa trở về phòng ngủ, theo thói quen nàng gọi người rửa mặt thay quần áo, vậy mà đợi nửa ngày không ai đáp lại, nàng theo thói quen vỗ bàn, nhìn lại giường với cái nệm cao su, quên mất, đây là thế kỉ hai mốt, không phải Phong Nguyệt Quốc.

Cảnh Như Họa ngây người, hiện tại nàng là ai? Là Cảnh Lão phu nhân, là Bạch Họa, hay là quỷ.

“Ngươi là Cảnh Như Họa.” Hệ thống biết suy nghĩ của nàng liền đáp lại.

Cảnh Như Họa giật mình, đúng rồi, nàng là Cảnh Như Họa, Cảnh Như Họa là nàng, nàng không phải Cảnh lão phu nhân, không cần tự mình chèo chống Cảnh phủ, cũng không phải tiểu cô nương Bạch Họa, nàng chỉ là nàng. Có thể sống lại một lần, đây là đại phúc.

“Túc chủ khôn chỉ sống một lần.” Hệ thống lên tiếng.

“Cứ mỗi một nhiệm vụ, ngươi sẽ như lúc này sống một lần, một cuộc đời khác.” Hệ thống giải thích.

“Cái này.. Vậy là bất tử?” Cảnh Như Họa kinh ngạc.

“Không, nếu như ngươi thất bại sẽ bị xóa bỏ.” Hệ thống nói.

Mau Xuyên: Phản Phái Chuyên Nghiệp HộTác giả: Điềm Tư TưTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Lão phu nhân, nên dậy rồi.” Tiểu nha hoàn nhỏ giọng kêu, âm thanh hơi rung động, hai tay rũ xuống kéo vạt áo. “Ừm, Thanh Diệp đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng xuyên qua lớp màn truyền đến. “Hồi lão phu nhân, Thanh cô cô sáng nay đi ra ngoài rồi ạ”. Tiểu nha hoàn ngồi xổm, cúi thân đáp lời, trong lòng có chút thấp thỏm. Nàng bị Cảnh phủ mua về vào nửa năm trước, lão phu nhân nhìn nàng tuổi còn nhỏ đã biến tiến biết lui, giữ ở bên người dốc lòng dạy dỗ, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Lục Liễu cô cô. Cảnh lão phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, hạ nhân làm sai nhẹ thì đuổi ra phủ, nặng thì phạt roi. Cái roi kia có gai, phần đầu dính nước muối, chuyên quất vào chỗ mềm của người, cho nên hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ khiến lão phu nhân không vui, bị đuổi ra phủ thì chẳng nói gì, nếu bị đánh thì không chết cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Tiểu nha hoàn giật mình, đầu càng cúi thấp hơn “Rửa mặt đi.” Lão phu nhân khoát tay thản nhiên nói. Đụng tới rèm che lạnh buốt, Tử Hà tay đang run run lập tức… “Ý của ngươi là để Lãnh Ngôn và Ly Mạt đều hận ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao, vậy ta giết bọn hắn là được.” Cảnh Như Họa uống một hớp sữa bò, thừ này so với trà nhài thì tốt hơn rất nhiều.“Không được, ngươi giết nam nữ chính, người hận ngươi không phải bọn họ mà là người nhà bọn họ, như thế là chưa hoàn thành nhiệm vụ.” Hệ thống lập tức bác bỏ, nếu dễ dàng như vậy hắn còn tìm ngươi làm gì.“Ta hiểu rồi, là để bọn họ sống không bằng chết.” Cảnh Như Họa gật gật đầu.“Túc chỉ có thể hiểu như vậy.” Sống không bằng chết là sẽ hận chết ngươi.“Là muốn hai người họ hận chết ta?” Cảnh Như Họa lập tức hỏi.“Hai người họ đều hận ngươi tới 80 là được, nếu một người hận ngươi tới 80, người khác đối với ngươi hảo cảm đạt 80 cũng có thể.” Hệ thống giải thích nói.“Ta hiểu rồi.” Cảnh Như Họa không hỏi nhiều nữa, cầm một quyển sách giáo khoa lên xem, mặc dù có trí nhớ của nguyên chỉ, nhưng nàng thấy đọc nhiều vẫn tốt hơn.Dành mộ buổi chiều để đọc sách, Cảnh Như Họa đối với thế giới này càng thêm thán phục.Nhìn lại quyển sách, Cảnh Như Họa không thể không thừa nhận nơi nay so với Phong Nguyệt Quốc của nàng tốt hơn nhiều, nơi này người người bình đẳng, nam nữ đều có thể đi học, còn có pháp luật quản lý. Cảnh Như Họa bỏ sách chính trị xuống, cầm sách anh văn lên xem, hoa mắt chóng mặt một hồi, chữ viết này nàng chưa từng thấy, lật ký ức ra mới biết đó là ngôn ngữ nước Anh, xem một lát thì thấy đói bụng, nhìn ra ngoài trời, có lẽ đã đến lúc dùng bữa.Dựa theo kí ức nàng đi vào phòng ăn, thấy trên bàn là bò bít tết, bên cạnh là dao nĩa, nàng ngạc nhiên. Thứ này ăn kiểu gì nhỉ?Ổn định lại tâm trạng, nàng bắt đầu mở ra kí ức. Hóa ra đây là cơm tây, dùng cái dao kia cắt ra rồi lấy cái bên cạnh để ăn. Một người mấy chục năm dùng đũa như nàng không bao giờ tưởng tượng nổi cách ăn kiểu này.“Đi chuẩn bị điểm tâm, ta muốn ăn kiểu Trung Quốc.” Cảnh Như Họa nói với nữ hầu bên cạnh.“Vâng, đại tiểu thư.” Đây chẳng phải món tiểu thư thích nhất sao, hôm nay nàng kỳ quái quá. Nghĩ như vậy, nhưng hầu nữ vẫn nhanh chóng chuẩn bị.Bốn món thức ăn và một chén canh được mang lên, Cảnh Như Họa ăn hai miếng. Đồ ăn không phải rất mới mẻ, trang trí không đủ đẹp, hoàn toàn kém xa đồ ăn Cảnh phủ, hóa ra ở đây không phải cái gì cũng tốt.Cơm nước xong xuôi, Cảnh Như Họa trở về phòng ngủ, theo thói quen nàng gọi người rửa mặt thay quần áo, vậy mà đợi nửa ngày không ai đáp lại, nàng theo thói quen vỗ bàn, nhìn lại giường với cái nệm cao su, quên mất, đây là thế kỉ hai mốt, không phải Phong Nguyệt Quốc.Cảnh Như Họa ngây người, hiện tại nàng là ai? Là Cảnh Lão phu nhân, là Bạch Họa, hay là quỷ.“Ngươi là Cảnh Như Họa.” Hệ thống biết suy nghĩ của nàng liền đáp lại.Cảnh Như Họa giật mình, đúng rồi, nàng là Cảnh Như Họa, Cảnh Như Họa là nàng, nàng không phải Cảnh lão phu nhân, không cần tự mình chèo chống Cảnh phủ, cũng không phải tiểu cô nương Bạch Họa, nàng chỉ là nàng. Có thể sống lại một lần, đây là đại phúc.“Túc chủ khôn chỉ sống một lần.” Hệ thống lên tiếng.“Cứ mỗi một nhiệm vụ, ngươi sẽ như lúc này sống một lần, một cuộc đời khác.” Hệ thống giải thích.“Cái này.. Vậy là bất tử?” Cảnh Như Họa kinh ngạc.“Không, nếu như ngươi thất bại sẽ bị xóa bỏ.” Hệ thống nói.

Chương 8