Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…
Chương 6: Tin tức động trời
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… "Ta tới lãnh cung, thăm Ngưng Yên."Liễu Ngưng Yên, ta và Du Nhi cùng tiến cung làm cung nữ, tuổi của ba người cũng gần ngang nhau nên nhanh chóng trở thành bạn tốt. Ngưng Yên là cung nữ đẹp nhất trong số những người vào cung năm đó, tên cũng giống như người, kiều mỹ như liễu rủ ngày xuân ngưng kết sương khói, không biết khi nào tan đi, vẻ đẹp mà khiến người mong muốn vươn tay che chở.Cũng bởi vì xinh đẹp, cho nên Ngưng Yên không cam lòng cả đời làm một cung nữ. Vào cung năm thứ hai, nàng tìm đủ mọi cách để lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, trở thành nữ nhân đứng cạnh bên hắn.Lúc đó chúng ta còn vui vẻ chúc phúc cho tỷ muội của mình, cứ ngỡ nàng cuối cùng đã đạt được tâm nguyện, nào ngờ phụ nữ bên cạnh Bùi Nguyên Hạ quá nhiều, không đến hai tháng Ngưng Yên liền thất sủng, chính nàng còn phạm phải tội chết, bị biếm vào lãnh cung, từ đó không thấy mặt trời.Vào lúc đó, chúng ta mới hiểu được, đây chính là hoàng cung.Mặc kệ có được sủng ái cỡ nào, nhưng tai họa bất ngờ vĩnh viễn tới nhanh hơn quyến sủng. Chúng ta trèo lên càng cao, thì ngã xuống càng đau.Cũng từ khi đó, ta liền hạ quyết định phải an an phận phận mà sống, tốt nhất đừng để người ngoài chú ý. Chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm, chờ hoàng ân đại xá, thả ta xuất cung, ta sẽ có thể thoát khỏi cái nơi thị phi này, trở về làm một nữ tử bình thường.Cho nên mấy năm nay, ta từ bỏ rất nhiều cơ hội thăng chức, tiếp tục ngây ngốc làm việc bên trong Tàng các này.Vừa nghe tới cái tên Ngưng Yên, Du Nhi không khỏi sửng sốt, hỏi: "Nàng ấy, có khỏe không?"Ta thở dài: "Sao mà khỏe được, chi phí ăn mặc bị cắt xén gần hết, ta có mang cho nàng thêm vài món đồ.""Ngươi là vì tới lãnh cung, ở cùng Ngưng Yên một đêm nên mới nói dối sao?"Ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Du Nhi: "Ừ."Du Nhi lúc này mới gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như thế thì ta yên tâm rồi. Thanh Anh, ta thật sự sợ ngươi sẽ trở thành Ngưng Yên thứ hai.""Ngươi nói gì vậy?""Ngươi còn chưa biết sao?" Du Nhi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xác định nơi này không có người ngoài mới hạ giọng: "Ta vừa nghe đám cung nữ nghị luận, đêm qua trên hỉ yến của Thái tử, giờ lành đã qua, Thái tử và Thái tử phi cũng đã bái đường xong mới thấy Tam điện hạ xuất hiện. Nghe nói ngài ấy say khướt, không nhận ra ai, hơn nữa... Ta nghe nói, lúc ngài ấy say hình như đã sủng hạnh một cung nữ."Trái tim ta như chịu một kích thật mạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt."Nghe mọi người bàn tán chuyện này, ta chỉ sợ đêm qua ngươi không về, là vì đi gặp gỡ Tam điện hạ. Nếu đã không phải, ta cũng yên tâm rồi." Du Nhi lại nhìn ta cười: "À đúng rồi, ta vừa mới nghe được một tin tốt từ bên quản sự."
"Ta tới lãnh cung, thăm Ngưng Yên."
Liễu Ngưng Yên, ta và Du Nhi cùng tiến cung làm cung nữ, tuổi của ba người cũng gần ngang nhau nên nhanh chóng trở thành bạn tốt. Ngưng Yên là cung nữ đẹp nhất trong số những người vào cung năm đó, tên cũng giống như người, kiều mỹ như liễu rủ ngày xuân ngưng kết sương khói, không biết khi nào tan đi, vẻ đẹp mà khiến người mong muốn vươn tay che chở.
Cũng bởi vì xinh đẹp, cho nên Ngưng Yên không cam lòng cả đời làm một cung nữ. Vào cung năm thứ hai, nàng tìm đủ mọi cách để lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, trở thành nữ nhân đứng cạnh bên hắn.
Lúc đó chúng ta còn vui vẻ chúc phúc cho tỷ muội của mình, cứ ngỡ nàng cuối cùng đã đạt được tâm nguyện, nào ngờ phụ nữ bên cạnh Bùi Nguyên Hạ quá nhiều, không đến hai tháng Ngưng Yên liền thất sủng, chính nàng còn phạm phải tội chết, bị biếm vào lãnh cung, từ đó không thấy mặt trời.
Vào lúc đó, chúng ta mới hiểu được, đây chính là hoàng cung.
Mặc kệ có được sủng ái cỡ nào, nhưng tai họa bất ngờ vĩnh viễn tới nhanh hơn quyến sủng. Chúng ta trèo lên càng cao, thì ngã xuống càng đau.
Cũng từ khi đó, ta liền hạ quyết định phải an an phận phận mà sống, tốt nhất đừng để người ngoài chú ý. Chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm, chờ hoàng ân đại xá, thả ta xuất cung, ta sẽ có thể thoát khỏi cái nơi thị phi này, trở về làm một nữ tử bình thường.
Cho nên mấy năm nay, ta từ bỏ rất nhiều cơ hội thăng chức, tiếp tục ngây ngốc làm việc bên trong Tàng các này.
Vừa nghe tới cái tên Ngưng Yên, Du Nhi không khỏi sửng sốt, hỏi: "Nàng ấy, có khỏe không?"
Ta thở dài: "Sao mà khỏe được, chi phí ăn mặc bị cắt xén gần hết, ta có mang cho nàng thêm vài món đồ."
"Ngươi là vì tới lãnh cung, ở cùng Ngưng Yên một đêm nên mới nói dối sao?"
Ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Du Nhi: "Ừ."
Du Nhi lúc này mới gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như thế thì ta yên tâm rồi. Thanh Anh, ta thật sự sợ ngươi sẽ trở thành Ngưng Yên thứ hai."
"Ngươi nói gì vậy?"
"Ngươi còn chưa biết sao?" Du Nhi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xác định nơi này không có người ngoài mới hạ giọng: "Ta vừa nghe đám cung nữ nghị luận, đêm qua trên hỉ yến của Thái tử, giờ lành đã qua, Thái tử và Thái tử phi cũng đã bái đường xong mới thấy Tam điện hạ xuất hiện. Nghe nói ngài ấy say khướt, không nhận ra ai, hơn nữa... Ta nghe nói, lúc ngài ấy say hình như đã sủng hạnh một cung nữ."
Trái tim ta như chịu một kích thật mạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Nghe mọi người bàn tán chuyện này, ta chỉ sợ đêm qua ngươi không về, là vì đi gặp gỡ Tam điện hạ. Nếu đã không phải, ta cũng yên tâm rồi." Du Nhi lại nhìn ta cười: "À đúng rồi, ta vừa mới nghe được một tin tốt từ bên quản sự."
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… "Ta tới lãnh cung, thăm Ngưng Yên."Liễu Ngưng Yên, ta và Du Nhi cùng tiến cung làm cung nữ, tuổi của ba người cũng gần ngang nhau nên nhanh chóng trở thành bạn tốt. Ngưng Yên là cung nữ đẹp nhất trong số những người vào cung năm đó, tên cũng giống như người, kiều mỹ như liễu rủ ngày xuân ngưng kết sương khói, không biết khi nào tan đi, vẻ đẹp mà khiến người mong muốn vươn tay che chở.Cũng bởi vì xinh đẹp, cho nên Ngưng Yên không cam lòng cả đời làm một cung nữ. Vào cung năm thứ hai, nàng tìm đủ mọi cách để lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, trở thành nữ nhân đứng cạnh bên hắn.Lúc đó chúng ta còn vui vẻ chúc phúc cho tỷ muội của mình, cứ ngỡ nàng cuối cùng đã đạt được tâm nguyện, nào ngờ phụ nữ bên cạnh Bùi Nguyên Hạ quá nhiều, không đến hai tháng Ngưng Yên liền thất sủng, chính nàng còn phạm phải tội chết, bị biếm vào lãnh cung, từ đó không thấy mặt trời.Vào lúc đó, chúng ta mới hiểu được, đây chính là hoàng cung.Mặc kệ có được sủng ái cỡ nào, nhưng tai họa bất ngờ vĩnh viễn tới nhanh hơn quyến sủng. Chúng ta trèo lên càng cao, thì ngã xuống càng đau.Cũng từ khi đó, ta liền hạ quyết định phải an an phận phận mà sống, tốt nhất đừng để người ngoài chú ý. Chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm, chờ hoàng ân đại xá, thả ta xuất cung, ta sẽ có thể thoát khỏi cái nơi thị phi này, trở về làm một nữ tử bình thường.Cho nên mấy năm nay, ta từ bỏ rất nhiều cơ hội thăng chức, tiếp tục ngây ngốc làm việc bên trong Tàng các này.Vừa nghe tới cái tên Ngưng Yên, Du Nhi không khỏi sửng sốt, hỏi: "Nàng ấy, có khỏe không?"Ta thở dài: "Sao mà khỏe được, chi phí ăn mặc bị cắt xén gần hết, ta có mang cho nàng thêm vài món đồ.""Ngươi là vì tới lãnh cung, ở cùng Ngưng Yên một đêm nên mới nói dối sao?"Ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Du Nhi: "Ừ."Du Nhi lúc này mới gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như thế thì ta yên tâm rồi. Thanh Anh, ta thật sự sợ ngươi sẽ trở thành Ngưng Yên thứ hai.""Ngươi nói gì vậy?""Ngươi còn chưa biết sao?" Du Nhi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xác định nơi này không có người ngoài mới hạ giọng: "Ta vừa nghe đám cung nữ nghị luận, đêm qua trên hỉ yến của Thái tử, giờ lành đã qua, Thái tử và Thái tử phi cũng đã bái đường xong mới thấy Tam điện hạ xuất hiện. Nghe nói ngài ấy say khướt, không nhận ra ai, hơn nữa... Ta nghe nói, lúc ngài ấy say hình như đã sủng hạnh một cung nữ."Trái tim ta như chịu một kích thật mạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt."Nghe mọi người bàn tán chuyện này, ta chỉ sợ đêm qua ngươi không về, là vì đi gặp gỡ Tam điện hạ. Nếu đã không phải, ta cũng yên tâm rồi." Du Nhi lại nhìn ta cười: "À đúng rồi, ta vừa mới nghe được một tin tốt từ bên quản sự."