Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…
Chương 122: Hiệu thuốc này không hề đơn giản
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Lại bị bắt cóc.Lúc này, ta thật muốn trách bản thân nhiều chuyện, oán chính mình xui xẻo, than vận mệnh không tốt, nhưng điều kỳ lạ là trong lòng ta lại không chút khó chịu.Có lẽ vì sợ hãi tới cực hạn mà không còn cảm xúc, giống hệt một người hai bàn tay trắng không còn gì để mất.Sau khi bắt ta, đám thích khách bỏ chạy nửa ngày, cuối cùng dừng tại cửa sau hiệu thuốc Hồi Sinh, uốn lượn qua hành lang gấp khúc giống cái mê cung.Nơi này, quả nhiên không phải một hiệu thuốc bình thường.Cuối cùng, bọn họ đưa ta tới đại đường đèn đuốc sáng trưng. Ta đứng ở đó, hàn khí từ bàn chân dâng lên khiến toàn thân phát run, ta cúi đầu thì thấy, thì ra vừa rồi trải qua một trận hỗn loạn, giày không biết đã rớt khi nào.Một góc da thịt lộ ra, trắng tới lóa mắt."Nàng ta là ai?"Đúng lúc này, nội đường truyền tới thanh âm, ta ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mặc váy hồng đi ra.Người trước mắt là nữ tử khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đôi mắt sáng ngời như sao trên trời, dáng người nhỏ xinh có chút gầy yếu. Nàng vừa đi ra, những người xung quanh liền cung kính lui xuống một bước.Mà đi sau nàng còn một nam tử trẻ tuổi, thân mình cũng gầy yếu nhưng vô cùng rắn chắc, dung mạo anh tuấn, chỉ là đôi mắt ẩn ẩn lộ ra một cổ âm khí khiến người nhìn không được thoải mái."Đường chủ, nàng ta là kẻ quấy rối kế hoạch tối nay của chúng ta.""Vậy sao?"Nàng nhướng mày nhìn ta, mà ta cũng đưa mắt nhìn nàng. Lúc trước bọn người Bùi Nguyên Hạo đều suy đoán hiệu thuốc này không hề đơn giản, hiện tại, nó không ngừng ở chỗ không đơn giản, chỉ sợ bối cảnh ở phía sau vô cùng sâu xa.Nữ tử trước mặt được gọi là Đường chủ, mà từ những lời bọn họ nó, ta còn nghe ra một người "hộ pháp", nếu đoán không sai, đây hẳn là một tổ chức bí mật, cấp bậc nghiêm ngặt như tông môn bang phái.Mặc dù triều đình đã ban lệnh cấm, một số bang phái tuy rằng thỉnh thoảng sẽ dùng đao thương nhưng chắc chắn không động tới quan phủ, đây là luật, hiện tại bọn họ không chỉ động thủ, hơn nữa còn hành thích, xông vào châu phủ!Bọn họ rốt cuộc là kẻ nào?Ta đang nghĩ ngợi thì nghe nàng ta hỏi: "Sao nàng lại ở đây?""Là bọn ta bắt nàng tới.""Bắt tới?" Nàng sửng sốt, lại quay đầu nhìn bộ dáng của ta, đôi mắt đột nhiên trợn lớn, "Các ngươi... Các ngươi thật sự động thủ?"Đám người kia liền gật đầu."Ai cho các ngươi tự tiện hành động? Ngài ấy... Hộ pháp rõ ràng đã hạ lệnh, không cho bất cứ kẻ nào hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi còn dám đi?" Nàng ta gấp tới cả khuôn mặt đều trắng bệch, vội hỏi, "Vậy... Có ai bị bắt hay không?""Dạ không.""Vậy thì tốt." Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dặn dò, "Tuyệt đối không được để hộ pháp biết, nếu không..."Nàng ta còn dứt lời thì sắc mặt đám thích khách đã khó coi mấy phần, vừa định lên tiếng thì một giọng nói trầm thấp truyền tới: "Có gì không thể để ta biết hả?"Vừa nghe thanh âm này, lòng ta không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Lại bị bắt cóc.
Lúc này, ta thật muốn trách bản thân nhiều chuyện, oán chính mình xui xẻo, than vận mệnh không tốt, nhưng điều kỳ lạ là trong lòng ta lại không chút khó chịu.
Có lẽ vì sợ hãi tới cực hạn mà không còn cảm xúc, giống hệt một người hai bàn tay trắng không còn gì để mất.
Sau khi bắt ta, đám thích khách bỏ chạy nửa ngày, cuối cùng dừng tại cửa sau hiệu thuốc Hồi Sinh, uốn lượn qua hành lang gấp khúc giống cái mê cung.
Nơi này, quả nhiên không phải một hiệu thuốc bình thường.
Cuối cùng, bọn họ đưa ta tới đại đường đèn đuốc sáng trưng. Ta đứng ở đó, hàn khí từ bàn chân dâng lên khiến toàn thân phát run, ta cúi đầu thì thấy, thì ra vừa rồi trải qua một trận hỗn loạn, giày không biết đã rớt khi nào.
Một góc da thịt lộ ra, trắng tới lóa mắt.
"Nàng ta là ai?"
Đúng lúc này, nội đường truyền tới thanh âm, ta ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mặc váy hồng đi ra.
Người trước mắt là nữ tử khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đôi mắt sáng ngời như sao trên trời, dáng người nhỏ xinh có chút gầy yếu. Nàng vừa đi ra, những người xung quanh liền cung kính lui xuống một bước.
Mà đi sau nàng còn một nam tử trẻ tuổi, thân mình cũng gầy yếu nhưng vô cùng rắn chắc, dung mạo anh tuấn, chỉ là đôi mắt ẩn ẩn lộ ra một cổ âm khí khiến người nhìn không được thoải mái.
"Đường chủ, nàng ta là kẻ quấy rối kế hoạch tối nay của chúng ta."
"Vậy sao?"
Nàng nhướng mày nhìn ta, mà ta cũng đưa mắt nhìn nàng. Lúc trước bọn người Bùi Nguyên Hạo đều suy đoán hiệu thuốc này không hề đơn giản, hiện tại, nó không ngừng ở chỗ không đơn giản, chỉ sợ bối cảnh ở phía sau vô cùng sâu xa.
Nữ tử trước mặt được gọi là Đường chủ, mà từ những lời bọn họ nó, ta còn nghe ra một người "hộ pháp", nếu đoán không sai, đây hẳn là một tổ chức bí mật, cấp bậc nghiêm ngặt như tông môn bang phái.
Mặc dù triều đình đã ban lệnh cấm, một số bang phái tuy rằng thỉnh thoảng sẽ dùng đao thương nhưng chắc chắn không động tới quan phủ, đây là luật, hiện tại bọn họ không chỉ động thủ, hơn nữa còn hành thích, xông vào châu phủ!
Bọn họ rốt cuộc là kẻ nào?
Ta đang nghĩ ngợi thì nghe nàng ta hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"
"Là bọn ta bắt nàng tới."
"Bắt tới?" Nàng sửng sốt, lại quay đầu nhìn bộ dáng của ta, đôi mắt đột nhiên trợn lớn, "Các ngươi... Các ngươi thật sự động thủ?"
Đám người kia liền gật đầu.
"Ai cho các ngươi tự tiện hành động? Ngài ấy... Hộ pháp rõ ràng đã hạ lệnh, không cho bất cứ kẻ nào hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi còn dám đi?" Nàng ta gấp tới cả khuôn mặt đều trắng bệch, vội hỏi, "Vậy... Có ai bị bắt hay không?"
"Dạ không."
"Vậy thì tốt." Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dặn dò, "Tuyệt đối không được để hộ pháp biết, nếu không..."
Nàng ta còn dứt lời thì sắc mặt đám thích khách đã khó coi mấy phần, vừa định lên tiếng thì một giọng nói trầm thấp truyền tới: "Có gì không thể để ta biết hả?"
Vừa nghe thanh âm này, lòng ta không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Lại bị bắt cóc.Lúc này, ta thật muốn trách bản thân nhiều chuyện, oán chính mình xui xẻo, than vận mệnh không tốt, nhưng điều kỳ lạ là trong lòng ta lại không chút khó chịu.Có lẽ vì sợ hãi tới cực hạn mà không còn cảm xúc, giống hệt một người hai bàn tay trắng không còn gì để mất.Sau khi bắt ta, đám thích khách bỏ chạy nửa ngày, cuối cùng dừng tại cửa sau hiệu thuốc Hồi Sinh, uốn lượn qua hành lang gấp khúc giống cái mê cung.Nơi này, quả nhiên không phải một hiệu thuốc bình thường.Cuối cùng, bọn họ đưa ta tới đại đường đèn đuốc sáng trưng. Ta đứng ở đó, hàn khí từ bàn chân dâng lên khiến toàn thân phát run, ta cúi đầu thì thấy, thì ra vừa rồi trải qua một trận hỗn loạn, giày không biết đã rớt khi nào.Một góc da thịt lộ ra, trắng tới lóa mắt."Nàng ta là ai?"Đúng lúc này, nội đường truyền tới thanh âm, ta ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mặc váy hồng đi ra.Người trước mắt là nữ tử khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đôi mắt sáng ngời như sao trên trời, dáng người nhỏ xinh có chút gầy yếu. Nàng vừa đi ra, những người xung quanh liền cung kính lui xuống một bước.Mà đi sau nàng còn một nam tử trẻ tuổi, thân mình cũng gầy yếu nhưng vô cùng rắn chắc, dung mạo anh tuấn, chỉ là đôi mắt ẩn ẩn lộ ra một cổ âm khí khiến người nhìn không được thoải mái."Đường chủ, nàng ta là kẻ quấy rối kế hoạch tối nay của chúng ta.""Vậy sao?"Nàng nhướng mày nhìn ta, mà ta cũng đưa mắt nhìn nàng. Lúc trước bọn người Bùi Nguyên Hạo đều suy đoán hiệu thuốc này không hề đơn giản, hiện tại, nó không ngừng ở chỗ không đơn giản, chỉ sợ bối cảnh ở phía sau vô cùng sâu xa.Nữ tử trước mặt được gọi là Đường chủ, mà từ những lời bọn họ nó, ta còn nghe ra một người "hộ pháp", nếu đoán không sai, đây hẳn là một tổ chức bí mật, cấp bậc nghiêm ngặt như tông môn bang phái.Mặc dù triều đình đã ban lệnh cấm, một số bang phái tuy rằng thỉnh thoảng sẽ dùng đao thương nhưng chắc chắn không động tới quan phủ, đây là luật, hiện tại bọn họ không chỉ động thủ, hơn nữa còn hành thích, xông vào châu phủ!Bọn họ rốt cuộc là kẻ nào?Ta đang nghĩ ngợi thì nghe nàng ta hỏi: "Sao nàng lại ở đây?""Là bọn ta bắt nàng tới.""Bắt tới?" Nàng sửng sốt, lại quay đầu nhìn bộ dáng của ta, đôi mắt đột nhiên trợn lớn, "Các ngươi... Các ngươi thật sự động thủ?"Đám người kia liền gật đầu."Ai cho các ngươi tự tiện hành động? Ngài ấy... Hộ pháp rõ ràng đã hạ lệnh, không cho bất cứ kẻ nào hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi còn dám đi?" Nàng ta gấp tới cả khuôn mặt đều trắng bệch, vội hỏi, "Vậy... Có ai bị bắt hay không?""Dạ không.""Vậy thì tốt." Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dặn dò, "Tuyệt đối không được để hộ pháp biết, nếu không..."Nàng ta còn dứt lời thì sắc mặt đám thích khách đã khó coi mấy phần, vừa định lên tiếng thì một giọng nói trầm thấp truyền tới: "Có gì không thể để ta biết hả?"Vừa nghe thanh âm này, lòng ta không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu lại.