Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…
Chương 146: 146: Hắn Thật Sự Từ Bỏ Sao
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Chúng ta bắt đầu lên núi, không có Hoàng Thiên Bá dẫn đường, lần này ta mệt mỏi hơn khi trước rất nhiều, còn chưa đi được một nửa đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm cả người.Mộ Hoa lạnh lùng nhìn ta, tuy không nói gì nhưng bước chân bất giác chậm lại.Lúc này có người đi tới, truyền tin: "Bọn họ chưa đến."Nghe xong, Mộ Hoa cười lạnh, nhưng biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng.Hai cũng biết muốn dành thắng lợi phải nắm trước thiên cơ, chỉ có đi sớm một bước mới có thể chiếm được vị trí tốt nhất, lựa chọn địa thế thuận lợi, thậm chí còn có thể an bài mai phục, cho nên hôm nay Mộ Hoa không dẫn theo nhiều người, vì nàng sớm đã sắp xếp mọi người trêи núi.Nhưng hiện tại, một bóng quan binh cũng không thấy.Đây không phải tác phong của người quan phủ, càng không phải tác phong của Bùi Nguyên Hạo.Ta đứng một bên nghe, trong lòng không khỏi nghi hoặc.Mộ Hoa liếc nhìn ta, không nói gì, chỉ vẫy tay với người phía sau: "Đi mau."Lần này không hề cố ý tới ta, mọi người lập tức nâng cao tinh thần, khí thế lên núi.Chùa Hồng Diệp vẫn còn mây mù bao quanh.Mộ Hoa đi tới, lập tức có người tới báo, ánh mắt của nàng càng thêm ngưng trọng.Ta đứng gần nàng nhất, mọi chuyện đều nghe vô cùng rõ ràng.Người châu phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.Không chỉ là không đến chùa Hồng Diệp, thậm chí trêи núi xung quanh cũng không có bóng dáng mai phục."Sao lại thế này?" Mộ Hoa lẩm bẩm nói, trêи mặt lộ ra một tia nghi hoặc và bất an, sau đó mới nhìn Vi Chính Bang, "Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu khác?""Khó nói lắm, bọn quan phủ luôn âm hiểm giảo hoạt.""Kêu mọi người đề phòng.""Vâng." Vi Chính Bang nhận lệnh lui xuống ra hiệu, xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất, toàn bộ trong ngoài chùa Hồng Diệp đều rơi vào an tĩnh.Gió núi mang tới sự lạnh lẽo, không khí an tĩnh càng khiến con người cảm thấy hoảng sợ, chỉ chốc lát sau đầu ngón tay ta đã lạnh như băng.Sương mù dần bay lên, giờ Mẹo tới, cuối chân trời lộ ra tia nắng đầu tiên.Người xung quanh càng thêm sốt ruột, thậm chí có kẻ hoài nghi: "Người châu phủ có phải không tới không?"Không tới?Nhớ tới đêm hôm đó, hắn lạnh lùng ra lệnh giết hết đám thích khách, nhưng lần này, rõ ràng là hắn yêu cầu trao đổi, chẳng lẽ sáng hôm kia, hắn đã phát hiện gì đó ở chùa Hồng Diệp, cho nên!Hắn thật sự từ bỏ sao?Đầu ngón tay lạnh lẽo như băng, nhưng lần này không còn hoa lan khấu để ta cầm nữa.Tuy rằng trong lòng có oán có hận, nhưng ta thật sự không muốn bất cứ ai đổ máu, nhưng!Thật sự còn được gặp lại hắn sao?Lúc này, tiếng chuông từ thiền viện chùa Hồng Diệp truyền tới phá tan bầu không khí an tĩnh của núi rừng..
Chúng ta bắt đầu lên núi, không có Hoàng Thiên Bá dẫn đường, lần này ta mệt mỏi hơn khi trước rất nhiều, còn chưa đi được một nửa đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Mộ Hoa lạnh lùng nhìn ta, tuy không nói gì nhưng bước chân bất giác chậm lại.
Lúc này có người đi tới, truyền tin: "Bọn họ chưa đến.
"
Nghe xong, Mộ Hoa cười lạnh, nhưng biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng.
Hai cũng biết muốn dành thắng lợi phải nắm trước thiên cơ, chỉ có đi sớm một bước mới có thể chiếm được vị trí tốt nhất, lựa chọn địa thế thuận lợi, thậm chí còn có thể an bài mai phục, cho nên hôm nay Mộ Hoa không dẫn theo nhiều người, vì nàng sớm đã sắp xếp mọi người trêи núi.
Nhưng hiện tại, một bóng quan binh cũng không thấy.
Đây không phải tác phong của người quan phủ, càng không phải tác phong của Bùi Nguyên Hạo.
Ta đứng một bên nghe, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Mộ Hoa liếc nhìn ta, không nói gì, chỉ vẫy tay với người phía sau: "Đi mau.
"
Lần này không hề cố ý tới ta, mọi người lập tức nâng cao tinh thần, khí thế lên núi.
Chùa Hồng Diệp vẫn còn mây mù bao quanh.
Mộ Hoa đi tới, lập tức có người tới báo, ánh mắt của nàng càng thêm ngưng trọng.
Ta đứng gần nàng nhất, mọi chuyện đều nghe vô cùng rõ ràng.
Người châu phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Không chỉ là không đến chùa Hồng Diệp, thậm chí trêи núi xung quanh cũng không có bóng dáng mai phục.
"Sao lại thế này?" Mộ Hoa lẩm bẩm nói, trêи mặt lộ ra một tia nghi hoặc và bất an, sau đó mới nhìn Vi Chính Bang, "Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu khác?"
"Khó nói lắm, bọn quan phủ luôn âm hiểm giảo hoạt.
"
"Kêu mọi người đề phòng.
"
"Vâng.
" Vi Chính Bang nhận lệnh lui xuống ra hiệu, xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất, toàn bộ trong ngoài chùa Hồng Diệp đều rơi vào an tĩnh.
Gió núi mang tới sự lạnh lẽo, không khí an tĩnh càng khiến con người cảm thấy hoảng sợ, chỉ chốc lát sau đầu ngón tay ta đã lạnh như băng.
Sương mù dần bay lên, giờ Mẹo tới, cuối chân trời lộ ra tia nắng đầu tiên.
Người xung quanh càng thêm sốt ruột, thậm chí có kẻ hoài nghi: "Người châu phủ có phải không tới không?"
Không tới?
Nhớ tới đêm hôm đó, hắn lạnh lùng ra lệnh giết hết đám thích khách, nhưng lần này, rõ ràng là hắn yêu cầu trao đổi, chẳng lẽ sáng hôm kia, hắn đã phát hiện gì đó ở chùa Hồng Diệp, cho nên!
Hắn thật sự từ bỏ sao?
Đầu ngón tay lạnh lẽo như băng, nhưng lần này không còn hoa lan khấu để ta cầm nữa.
Tuy rằng trong lòng có oán có hận, nhưng ta thật sự không muốn bất cứ ai đổ máu, nhưng!
Thật sự còn được gặp lại hắn sao?
Lúc này, tiếng chuông từ thiền viện chùa Hồng Diệp truyền tới phá tan bầu không khí an tĩnh của núi rừng.
.
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Chúng ta bắt đầu lên núi, không có Hoàng Thiên Bá dẫn đường, lần này ta mệt mỏi hơn khi trước rất nhiều, còn chưa đi được một nửa đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm cả người.Mộ Hoa lạnh lùng nhìn ta, tuy không nói gì nhưng bước chân bất giác chậm lại.Lúc này có người đi tới, truyền tin: "Bọn họ chưa đến."Nghe xong, Mộ Hoa cười lạnh, nhưng biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng.Hai cũng biết muốn dành thắng lợi phải nắm trước thiên cơ, chỉ có đi sớm một bước mới có thể chiếm được vị trí tốt nhất, lựa chọn địa thế thuận lợi, thậm chí còn có thể an bài mai phục, cho nên hôm nay Mộ Hoa không dẫn theo nhiều người, vì nàng sớm đã sắp xếp mọi người trêи núi.Nhưng hiện tại, một bóng quan binh cũng không thấy.Đây không phải tác phong của người quan phủ, càng không phải tác phong của Bùi Nguyên Hạo.Ta đứng một bên nghe, trong lòng không khỏi nghi hoặc.Mộ Hoa liếc nhìn ta, không nói gì, chỉ vẫy tay với người phía sau: "Đi mau."Lần này không hề cố ý tới ta, mọi người lập tức nâng cao tinh thần, khí thế lên núi.Chùa Hồng Diệp vẫn còn mây mù bao quanh.Mộ Hoa đi tới, lập tức có người tới báo, ánh mắt của nàng càng thêm ngưng trọng.Ta đứng gần nàng nhất, mọi chuyện đều nghe vô cùng rõ ràng.Người châu phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.Không chỉ là không đến chùa Hồng Diệp, thậm chí trêи núi xung quanh cũng không có bóng dáng mai phục."Sao lại thế này?" Mộ Hoa lẩm bẩm nói, trêи mặt lộ ra một tia nghi hoặc và bất an, sau đó mới nhìn Vi Chính Bang, "Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu khác?""Khó nói lắm, bọn quan phủ luôn âm hiểm giảo hoạt.""Kêu mọi người đề phòng.""Vâng." Vi Chính Bang nhận lệnh lui xuống ra hiệu, xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất, toàn bộ trong ngoài chùa Hồng Diệp đều rơi vào an tĩnh.Gió núi mang tới sự lạnh lẽo, không khí an tĩnh càng khiến con người cảm thấy hoảng sợ, chỉ chốc lát sau đầu ngón tay ta đã lạnh như băng.Sương mù dần bay lên, giờ Mẹo tới, cuối chân trời lộ ra tia nắng đầu tiên.Người xung quanh càng thêm sốt ruột, thậm chí có kẻ hoài nghi: "Người châu phủ có phải không tới không?"Không tới?Nhớ tới đêm hôm đó, hắn lạnh lùng ra lệnh giết hết đám thích khách, nhưng lần này, rõ ràng là hắn yêu cầu trao đổi, chẳng lẽ sáng hôm kia, hắn đã phát hiện gì đó ở chùa Hồng Diệp, cho nên!Hắn thật sự từ bỏ sao?Đầu ngón tay lạnh lẽo như băng, nhưng lần này không còn hoa lan khấu để ta cầm nữa.Tuy rằng trong lòng có oán có hận, nhưng ta thật sự không muốn bất cứ ai đổ máu, nhưng!Thật sự còn được gặp lại hắn sao?Lúc này, tiếng chuông từ thiền viện chùa Hồng Diệp truyền tới phá tan bầu không khí an tĩnh của núi rừng..