Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…
Chương 153: 153: Tốt Thế Nào
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Thời điểm rút lui, mặt trời đã ngã về Tây.Xe ngựa lên đường không được bao lâu, cuối cùng cũng dừng trước cửa lớn châu phủ, Bùi Nguyên Hạo không nói gì đã đi xuống, ta cũng vội vàng đi theo.Rời khỏi nơi này mấy ngày, hiện tại trở về, tất cả vẫn như cũ, chỉ có điểm khác thường duy nhất chính là biểu cảm của Dương Vân Huy.Hắn xoay người xuống ngựa, trêи mặt mang mang theo một tia chờ xem kịch vui, hỏi: "Tam ca, tiếp theo phải làm sao?"Vừa trải qua đại sự lớn như vậy, cách làm việc của Bùi Nguyên Hạo lại ngoài dự đoán của mọi người, trước sau vẫn lạnh lùng như băng, nói: "Truyền lệnh xuống, nói hôm nay binh mã bao vây hiệu thuốc và vì nghi ngờ hiệu thuốc Hồi Sinh buôn bán ngưu hoàng trái phép, hiện tại đã kiểm chứng đó là vu cáo, người ở đó hoàn toàn vô tội."Vâng.""Rút người về, không cho châu phủ khó xử bọn họ.""Biết rồi."Dương Vân Huy nhận lệnh lui xuống, Bùi Nguyên Hạo lại quay đầu nhìn ta.Đối diện với ánh mắt của hắn, ta theo bản năng co người, lại thấy hắn không nói gì cả, xoay người vào trong châu phủ.Dọc đường ta chỉ lẳng lặng đi theo sau hắn, hắn đi rất nhanh, ta cơ hội phải chạy mới có thể đuổi kịp.Mãi tới cửa nội viện, thấy hắn đi vào, bước chân của ta có chút do dự.Trí nhớ ta không tốt, nhưng không thể quên một chuyện, trước khi bị bắt cóc, ta đã bị đuổi ra khỏi nội viện.Trong lòng còn nghĩ nghĩ, hắn vẫn không quay đầu, nói: "Vào đi.""...!Vâng."Theo hắn vào trong, nơi này vẫn giống mấy ngày trước.Hắn đi tới trước giường, đưa hai tay lên, ta liền đi tới giúp hắn cởi áo.Cởi áo ngoài xong, tới lúc định cởi nút thắt áo giữa, ta mới phát hiện đây chính là xiêm y hắn mặc hôm đó, viên hoa lan khấu thứ ba trước ngực vẫn chưa may lên.Nhìn khoảng trống đó, tay ta run lên, ngừng trước mặt hắn, mà hắn lại không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ta, hô hấp nóng bỏng cứ như vậy mà phả trêи má ta khiến gương mặt ta đỏ ửng.Hít sâu một hơi ổn định tâm thần, ta tiếp tục vì hắn giải nút thắt.Hít một hơi thật sâu ổn định tâm thần, ta tiếp tục giúp hắn cởi nút thắt.Đúng lúc này, giọng nói của hắn vang lên trêи đỉnh đầu: "Mấy ngày nay, bọn họ có thương tổn ngươi không?"Ta lắc đầu, vẫn yên lặng giúp hắn cởi nút áo."Không làm khó dễ?""Không có."Hô hấp bên trêи dường như chậm lại, qua một lúc lâu, ta nghe hắn trầm giọng nói: "Hoàng Thiên Bá đối với ngươi không tồi."Ta sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy cặp mắt thâm trầm kia đang nhìn ta.Chỉ một cái chạm mắt, ta lập tức cúi đầu.Thoạt nhìn hắn vẫn chưa từ bỏ việc chiêu an mấy người nay, mà ta dù sao cũng có mấy ngày sống chung với họ, cho nên hắn muốn từ ta biết thêm chút chuyện của Hoàng Thiên Bá.Ta vừa giúp hắn cởi áo vừa nhẹ nhàng nói: "Hắn là người rất tốt.""Vậy sao?" Thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, hỏi, "Tốt thế nào?".
Thời điểm rút lui, mặt trời đã ngã về Tây.
Xe ngựa lên đường không được bao lâu, cuối cùng cũng dừng trước cửa lớn châu phủ, Bùi Nguyên Hạo không nói gì đã đi xuống, ta cũng vội vàng đi theo.
Rời khỏi nơi này mấy ngày, hiện tại trở về, tất cả vẫn như cũ, chỉ có điểm khác thường duy nhất chính là biểu cảm của Dương Vân Huy.
Hắn xoay người xuống ngựa, trêи mặt mang mang theo một tia chờ xem kịch vui, hỏi: "Tam ca, tiếp theo phải làm sao?"
Vừa trải qua đại sự lớn như vậy, cách làm việc của Bùi Nguyên Hạo lại ngoài dự đoán của mọi người, trước sau vẫn lạnh lùng như băng, nói: "Truyền lệnh xuống, nói hôm nay binh mã bao vây hiệu thuốc và vì nghi ngờ hiệu thuốc Hồi Sinh buôn bán ngưu hoàng trái phép, hiện tại đã kiểm chứng đó là vu cáo, người ở đó hoàn toàn vô tội.
"Vâng."
"Rút người về, không cho châu phủ khó xử bọn họ."
"Biết rồi."
Dương Vân Huy nhận lệnh lui xuống, Bùi Nguyên Hạo lại quay đầu nhìn ta.
Đối diện với ánh mắt của hắn, ta theo bản năng co người, lại thấy hắn không nói gì cả, xoay người vào trong châu phủ.
Dọc đường ta chỉ lẳng lặng đi theo sau hắn, hắn đi rất nhanh, ta cơ hội phải chạy mới có thể đuổi kịp.
Mãi tới cửa nội viện, thấy hắn đi vào, bước chân của ta có chút do dự.
Trí nhớ ta không tốt, nhưng không thể quên một chuyện, trước khi bị bắt cóc, ta đã bị đuổi ra khỏi nội viện.
Trong lòng còn nghĩ nghĩ, hắn vẫn không quay đầu, nói: "Vào đi."
"...!Vâng."
Theo hắn vào trong, nơi này vẫn giống mấy ngày trước.
Hắn đi tới trước giường, đưa hai tay lên, ta liền đi tới giúp hắn cởi áo.
Cởi áo ngoài xong, tới lúc định cởi nút thắt áo giữa, ta mới phát hiện đây chính là xiêm y hắn mặc hôm đó, viên hoa lan khấu thứ ba trước ngực vẫn chưa may lên.
Nhìn khoảng trống đó, tay ta run lên, ngừng trước mặt hắn, mà hắn lại không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ta, hô hấp nóng bỏng cứ như vậy mà phả trêи má ta khiến gương mặt ta đỏ ửng.
Hít sâu một hơi ổn định tâm thần, ta tiếp tục vì hắn giải nút thắt.
Hít một hơi thật sâu ổn định tâm thần, ta tiếp tục giúp hắn cởi nút thắt.
Đúng lúc này, giọng nói của hắn vang lên trêи đỉnh đầu: "Mấy ngày nay, bọn họ có thương tổn ngươi không?"
Ta lắc đầu, vẫn yên lặng giúp hắn cởi nút áo.
"Không làm khó dễ?"
"Không có."
Hô hấp bên trêи dường như chậm lại, qua một lúc lâu, ta nghe hắn trầm giọng nói: "Hoàng Thiên Bá đối với ngươi không tồi."
Ta sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy cặp mắt thâm trầm kia đang nhìn ta.
Chỉ một cái chạm mắt, ta lập tức cúi đầu.
Thoạt nhìn hắn vẫn chưa từ bỏ việc chiêu an mấy người nay, mà ta dù sao cũng có mấy ngày sống chung với họ, cho nên hắn muốn từ ta biết thêm chút chuyện của Hoàng Thiên Bá.
Ta vừa giúp hắn cởi áo vừa nhẹ nhàng nói: "Hắn là người rất tốt."
"Vậy sao?" Thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, hỏi, "Tốt thế nào?".
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Thời điểm rút lui, mặt trời đã ngã về Tây.Xe ngựa lên đường không được bao lâu, cuối cùng cũng dừng trước cửa lớn châu phủ, Bùi Nguyên Hạo không nói gì đã đi xuống, ta cũng vội vàng đi theo.Rời khỏi nơi này mấy ngày, hiện tại trở về, tất cả vẫn như cũ, chỉ có điểm khác thường duy nhất chính là biểu cảm của Dương Vân Huy.Hắn xoay người xuống ngựa, trêи mặt mang mang theo một tia chờ xem kịch vui, hỏi: "Tam ca, tiếp theo phải làm sao?"Vừa trải qua đại sự lớn như vậy, cách làm việc của Bùi Nguyên Hạo lại ngoài dự đoán của mọi người, trước sau vẫn lạnh lùng như băng, nói: "Truyền lệnh xuống, nói hôm nay binh mã bao vây hiệu thuốc và vì nghi ngờ hiệu thuốc Hồi Sinh buôn bán ngưu hoàng trái phép, hiện tại đã kiểm chứng đó là vu cáo, người ở đó hoàn toàn vô tội."Vâng.""Rút người về, không cho châu phủ khó xử bọn họ.""Biết rồi."Dương Vân Huy nhận lệnh lui xuống, Bùi Nguyên Hạo lại quay đầu nhìn ta.Đối diện với ánh mắt của hắn, ta theo bản năng co người, lại thấy hắn không nói gì cả, xoay người vào trong châu phủ.Dọc đường ta chỉ lẳng lặng đi theo sau hắn, hắn đi rất nhanh, ta cơ hội phải chạy mới có thể đuổi kịp.Mãi tới cửa nội viện, thấy hắn đi vào, bước chân của ta có chút do dự.Trí nhớ ta không tốt, nhưng không thể quên một chuyện, trước khi bị bắt cóc, ta đã bị đuổi ra khỏi nội viện.Trong lòng còn nghĩ nghĩ, hắn vẫn không quay đầu, nói: "Vào đi.""...!Vâng."Theo hắn vào trong, nơi này vẫn giống mấy ngày trước.Hắn đi tới trước giường, đưa hai tay lên, ta liền đi tới giúp hắn cởi áo.Cởi áo ngoài xong, tới lúc định cởi nút thắt áo giữa, ta mới phát hiện đây chính là xiêm y hắn mặc hôm đó, viên hoa lan khấu thứ ba trước ngực vẫn chưa may lên.Nhìn khoảng trống đó, tay ta run lên, ngừng trước mặt hắn, mà hắn lại không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ta, hô hấp nóng bỏng cứ như vậy mà phả trêи má ta khiến gương mặt ta đỏ ửng.Hít sâu một hơi ổn định tâm thần, ta tiếp tục vì hắn giải nút thắt.Hít một hơi thật sâu ổn định tâm thần, ta tiếp tục giúp hắn cởi nút thắt.Đúng lúc này, giọng nói của hắn vang lên trêи đỉnh đầu: "Mấy ngày nay, bọn họ có thương tổn ngươi không?"Ta lắc đầu, vẫn yên lặng giúp hắn cởi nút áo."Không làm khó dễ?""Không có."Hô hấp bên trêи dường như chậm lại, qua một lúc lâu, ta nghe hắn trầm giọng nói: "Hoàng Thiên Bá đối với ngươi không tồi."Ta sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy cặp mắt thâm trầm kia đang nhìn ta.Chỉ một cái chạm mắt, ta lập tức cúi đầu.Thoạt nhìn hắn vẫn chưa từ bỏ việc chiêu an mấy người nay, mà ta dù sao cũng có mấy ngày sống chung với họ, cho nên hắn muốn từ ta biết thêm chút chuyện của Hoàng Thiên Bá.Ta vừa giúp hắn cởi áo vừa nhẹ nhàng nói: "Hắn là người rất tốt.""Vậy sao?" Thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, hỏi, "Tốt thế nào?".