Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…
Chương 165: 165: Dương Châu Có Biến Lớn
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lạnh lùng hỏi: "Nhìn cái gì đó?"Ta quay đầu nhìn hắn, tuy rằng gương mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh lùng như bình thường, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến ta cả kinh.Vì thế, ta không dám hai lời, ngoan ngoãn lùi ra thả màn che xuống.Nhưng ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới nhưng sấm rền giữa trời nắng, nhức óc đinh tai.Ta theo bản năng mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.Xảy ra chuyện gì?Giờ khắc này, tất cả mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo hướng có tiếng vang.Bùi Nguyên Hạo ngược lại vô cùng trầm ổn, trêи mặt không hề lộ ra một tia kinh hoảng nào, chỉ duỗi tay vén màn, gọi: "Hồng Văn Toàn."Hồng đại nhân đang chờ bên ngoài vội vàng chạy tới, cố gắng áp chế thần sắc kinh sợ bất an, cung kính hành lễ: "Có vi thần.""Xảy ra chuyện gì?""Cái này..." Hồng Văn Toàn lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng đáp không được.Đúng lúc này, một đội nhân mã vội vàng chạy tới, hình như là quan binh giữ cửa thành.Bọn họ vừa thấy Hồng Văn Toàn, lập tức quỳ xuống: "Hồng đại nhân.""Có chuyện gì vậy?""Nạn dân...!Nạn dân phá cửa thành phía Nam.""Cái gì?"Hồng Văn Toàn vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống như màu đất, mồ hôi chảy ròng ròng, mà Bùi Nguyên Hạo đã xuống xe ngựa, đi tới trước mặt bọn họ, lạnh giọng: "Rốt cuộc sao lại như vậy?"Đám tướng sĩ thủ thành không biết thân phận của nam tử đối diện, lại thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của hắn, không biết ứng đối thế nào.Dương Vân Huy lập tức tiến lên, quát: "Mau nói!"Những người đó liếc nhìn Hồng Văn Toàn, đại khái đoán được thân phận của Bùi Nguyên Hạo, liền thành thật bẩm báo: "Nạn nhân của các tỉnh phụ cận mấy ngày nay đã đi về hướng này, đại nhân phân phó an bài nạn dân ở ngoài cách Dương Châu mười dặm, không cho vào thành, nhưng hôm nay đã gần trăm người chết đói, nạn dân phẫn nộ không kìm chế được, cho nên..."Lời còn chưa dứt, bọn họ đã bị sắc mặt xanh mét của Bùi Nguyên Hạo dọa sợ tới không dám tiếp tục.Mà ta ngồi trêи xe ngựa cũng kinh hãi, không ngờ Hồng Văn Toàn lại đẩy nạn dân ở ngoại thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tất cả bọn họ đều sẽ chết đói, cũng khó trách bọn họ xúc động đâm vào cửa thành như vậy.Bùi Nguyên Hạo từng bước đi tới trước mặt Hồng Văn Toàn: "Sao không mở cửa thành?""Hồi công...!Hồi điện hạ." Hồng Văn Toàn quỳ xuống, "Lần này số lượng nạn dân quả thật quá nhiều, lương thực trong thành Dương Châu căn bản không đủ, nếu thật sự cho bọn họ vào thành, sợ là sẽ xảy ra đại loạn.""Không cho bọn họ vào thành thì không đại loạn sao?""Cái này..."Hồng Văn Toàn còn chưa kịp nói gì, Bùi Nguyên Hạo đã duỗi chân đá một cước: "To gan!"Hồng Văn Toàn bị đá ngã lăn trêи mặt đất, người xung quanh thấy thế không khỏi kinh hoảng vội vàng tiến lên, nhưng nhìn sắc mặt Bùi Nguyên Hạo lúc này, không ai dám lên tiếng.Đám tướng sĩ giữ cửa thành cũng là người có mắt, lập tức nhìn ra thân phận của Bùi Nguyên Hạo không hề đơn giản, liền vội vàng quỳ xuống.Lúc này, ta cũng từ xe ngựa leo xuống, đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, gọi: "Điện hạ."Bùi Nguyên Hạo không quan tâm tới ta, chỉ xoay người phân phó: "Lệnh người châu phủ lập tức nâng cao phòng bị, những kẻ khác theo bổn cung qua đó!".
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lạnh lùng hỏi: "Nhìn cái gì đó?"
Ta quay đầu nhìn hắn, tuy rằng gương mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh lùng như bình thường, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến ta cả kinh.
Vì thế, ta không dám hai lời, ngoan ngoãn lùi ra thả màn che xuống.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới nhưng sấm rền giữa trời nắng, nhức óc đinh tai.
Ta theo bản năng mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Xảy ra chuyện gì?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo hướng có tiếng vang.
Bùi Nguyên Hạo ngược lại vô cùng trầm ổn, trêи mặt không hề lộ ra một tia kinh hoảng nào, chỉ duỗi tay vén màn, gọi: "Hồng Văn Toàn."
Hồng đại nhân đang chờ bên ngoài vội vàng chạy tới, cố gắng áp chế thần sắc kinh sợ bất an, cung kính hành lễ: "Có vi thần."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cái này..." Hồng Văn Toàn lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng đáp không được.
Đúng lúc này, một đội nhân mã vội vàng chạy tới, hình như là quan binh giữ cửa thành.
Bọn họ vừa thấy Hồng Văn Toàn, lập tức quỳ xuống: "Hồng đại nhân."
"Có chuyện gì vậy?"
"Nạn dân...!Nạn dân phá cửa thành phía Nam."
"Cái gì?"
Hồng Văn Toàn vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống như màu đất, mồ hôi chảy ròng ròng, mà Bùi Nguyên Hạo đã xuống xe ngựa, đi tới trước mặt bọn họ, lạnh giọng: "Rốt cuộc sao lại như vậy?"
Đám tướng sĩ thủ thành không biết thân phận của nam tử đối diện, lại thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của hắn, không biết ứng đối thế nào.
Dương Vân Huy lập tức tiến lên, quát: "Mau nói!"
Những người đó liếc nhìn Hồng Văn Toàn, đại khái đoán được thân phận của Bùi Nguyên Hạo, liền thành thật bẩm báo: "Nạn nhân của các tỉnh phụ cận mấy ngày nay đã đi về hướng này, đại nhân phân phó an bài nạn dân ở ngoài cách Dương Châu mười dặm, không cho vào thành, nhưng hôm nay đã gần trăm người chết đói, nạn dân phẫn nộ không kìm chế được, cho nên..."
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã bị sắc mặt xanh mét của Bùi Nguyên Hạo dọa sợ tới không dám tiếp tục.
Mà ta ngồi trêи xe ngựa cũng kinh hãi, không ngờ Hồng Văn Toàn lại đẩy nạn dân ở ngoại thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tất cả bọn họ đều sẽ chết đói, cũng khó trách bọn họ xúc động đâm vào cửa thành như vậy.
Bùi Nguyên Hạo từng bước đi tới trước mặt Hồng Văn Toàn: "Sao không mở cửa thành?"
"Hồi công...!Hồi điện hạ." Hồng Văn Toàn quỳ xuống, "Lần này số lượng nạn dân quả thật quá nhiều, lương thực trong thành Dương Châu căn bản không đủ, nếu thật sự cho bọn họ vào thành, sợ là sẽ xảy ra đại loạn."
"Không cho bọn họ vào thành thì không đại loạn sao?"
"Cái này..."
Hồng Văn Toàn còn chưa kịp nói gì, Bùi Nguyên Hạo đã duỗi chân đá một cước: "To gan!"
Hồng Văn Toàn bị đá ngã lăn trêи mặt đất, người xung quanh thấy thế không khỏi kinh hoảng vội vàng tiến lên, nhưng nhìn sắc mặt Bùi Nguyên Hạo lúc này, không ai dám lên tiếng.
Đám tướng sĩ giữ cửa thành cũng là người có mắt, lập tức nhìn ra thân phận của Bùi Nguyên Hạo không hề đơn giản, liền vội vàng quỳ xuống.
Lúc này, ta cũng từ xe ngựa leo xuống, đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, gọi: "Điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo không quan tâm tới ta, chỉ xoay người phân phó: "Lệnh người châu phủ lập tức nâng cao phòng bị, những kẻ khác theo bổn cung qua đó!".
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lạnh lùng hỏi: "Nhìn cái gì đó?"Ta quay đầu nhìn hắn, tuy rằng gương mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh lùng như bình thường, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến ta cả kinh.Vì thế, ta không dám hai lời, ngoan ngoãn lùi ra thả màn che xuống.Nhưng ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới nhưng sấm rền giữa trời nắng, nhức óc đinh tai.Ta theo bản năng mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.Xảy ra chuyện gì?Giờ khắc này, tất cả mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo hướng có tiếng vang.Bùi Nguyên Hạo ngược lại vô cùng trầm ổn, trêи mặt không hề lộ ra một tia kinh hoảng nào, chỉ duỗi tay vén màn, gọi: "Hồng Văn Toàn."Hồng đại nhân đang chờ bên ngoài vội vàng chạy tới, cố gắng áp chế thần sắc kinh sợ bất an, cung kính hành lễ: "Có vi thần.""Xảy ra chuyện gì?""Cái này..." Hồng Văn Toàn lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng đáp không được.Đúng lúc này, một đội nhân mã vội vàng chạy tới, hình như là quan binh giữ cửa thành.Bọn họ vừa thấy Hồng Văn Toàn, lập tức quỳ xuống: "Hồng đại nhân.""Có chuyện gì vậy?""Nạn dân...!Nạn dân phá cửa thành phía Nam.""Cái gì?"Hồng Văn Toàn vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống như màu đất, mồ hôi chảy ròng ròng, mà Bùi Nguyên Hạo đã xuống xe ngựa, đi tới trước mặt bọn họ, lạnh giọng: "Rốt cuộc sao lại như vậy?"Đám tướng sĩ thủ thành không biết thân phận của nam tử đối diện, lại thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của hắn, không biết ứng đối thế nào.Dương Vân Huy lập tức tiến lên, quát: "Mau nói!"Những người đó liếc nhìn Hồng Văn Toàn, đại khái đoán được thân phận của Bùi Nguyên Hạo, liền thành thật bẩm báo: "Nạn nhân của các tỉnh phụ cận mấy ngày nay đã đi về hướng này, đại nhân phân phó an bài nạn dân ở ngoài cách Dương Châu mười dặm, không cho vào thành, nhưng hôm nay đã gần trăm người chết đói, nạn dân phẫn nộ không kìm chế được, cho nên..."Lời còn chưa dứt, bọn họ đã bị sắc mặt xanh mét của Bùi Nguyên Hạo dọa sợ tới không dám tiếp tục.Mà ta ngồi trêи xe ngựa cũng kinh hãi, không ngờ Hồng Văn Toàn lại đẩy nạn dân ở ngoại thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tất cả bọn họ đều sẽ chết đói, cũng khó trách bọn họ xúc động đâm vào cửa thành như vậy.Bùi Nguyên Hạo từng bước đi tới trước mặt Hồng Văn Toàn: "Sao không mở cửa thành?""Hồi công...!Hồi điện hạ." Hồng Văn Toàn quỳ xuống, "Lần này số lượng nạn dân quả thật quá nhiều, lương thực trong thành Dương Châu căn bản không đủ, nếu thật sự cho bọn họ vào thành, sợ là sẽ xảy ra đại loạn.""Không cho bọn họ vào thành thì không đại loạn sao?""Cái này..."Hồng Văn Toàn còn chưa kịp nói gì, Bùi Nguyên Hạo đã duỗi chân đá một cước: "To gan!"Hồng Văn Toàn bị đá ngã lăn trêи mặt đất, người xung quanh thấy thế không khỏi kinh hoảng vội vàng tiến lên, nhưng nhìn sắc mặt Bùi Nguyên Hạo lúc này, không ai dám lên tiếng.Đám tướng sĩ giữ cửa thành cũng là người có mắt, lập tức nhìn ra thân phận của Bùi Nguyên Hạo không hề đơn giản, liền vội vàng quỳ xuống.Lúc này, ta cũng từ xe ngựa leo xuống, đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, gọi: "Điện hạ."Bùi Nguyên Hạo không quan tâm tới ta, chỉ xoay người phân phó: "Lệnh người châu phủ lập tức nâng cao phòng bị, những kẻ khác theo bổn cung qua đó!".