Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…
Chương 181: 181: Ấm Áp Trong Gió Lạnh
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Cửa sổ gác mái bốn phương tám hướng tất cả đều mở ra, gió lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi vào, một trận hàn ý, mà ở trong cái lạnh lẽo này còn có tiếng rêи rỉ thê thảm.Dưới thành lâu chính là nơi nhóm nạn dân tụ tập.Người ở cao cao tại thượng có thể nhìn thấy rõ ràng, những người đó cuộn tròn dưới tường thành, y phục mùa đông cũng không chống lại hàn ý lạnh thấu xương, đám người đói khát gầy tới trơ xương, uống xong lại tới xưởng cháo đòi cháo.Ta thậm chính có thể nhìn thấy rõ một người mẫu thân khổ cực ôm hài tử gào khóc đòi ăn trong lòng, nhưng chính nàng đã đói tới da bọc xương, hoàn toàn không có sữa.Hài tử ʍút̼ vài cái, lại oa oa khóc lên.Một màn này, người xem trong lòng đều dâng lên men.Mà điều khiến người chua xót hơn là, cách nơi này không xa, trêи bãi đất trống chồng chất tầng tầng thi thể, có lẽ vì ta lên tiếng, châu phủ đã tìm ít chiếu bọc thi thể lại, nhưng cho dù là vậy cũng không giấu được tử khí trầm trọng, khiến người không cách nào nhìn thẳng.Hai mắt đã đỏ ửng, ta vội xoay người dùng khăn xoa khóe mắt, nhưng vừa quay đầu lại, ta lại thấy đám thương nhân căn bản chỉ lạnh lùng nhìn qua rồi dời tầm mắt đi, coi như chưa từng nhìn thấy.Trong đó có kẻ kéo áo lông chồn của mình lại, thì thầm trong miệng: "Đều chết cả rồi, có gì đẹp chứ!"Ta cắn môi, dùng sức nắm chặt tay.So với oán giận trong lòng ta, Bùi Nguyên Hạo giống như căn bản không nhìn thấy, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười như có như không.Hắn nhìn những người xung quanh, nói: "Các vị, phong cảnh nhìn từ đây thế nào, ngày thường hẳn không có dịp tới đúng không?"Mọi người không thẳng mặt đắc tội với hắn, liền cười nói phụ họa: "Không tồi, không tồi.""Phong cảnh quả thực rất đẹp!""Bình thường có được thấy."Lời tuy nói như vậy nhưng đám thương nhân đó cũng không phải kẻ ngốc, trêи gác mái gió lạnh thấu xương, phía dưới lại là tiếng nạn dân rêи rỉ không ngừng, bọn họ tựa hồ đã cảm nhận được yến hội này là Hồng Môn Yến, lập tức nâng cao cảnh giác, may là bọn họ gia cảnh giàu có, trêи người đều mặc áo lông chồn, ngược lại có thể chống lạnh.Bùi Nguyên Hạo cũng cười nói: "Nếu phong cảnh đẹp, vậy chúng ta liền xem thêm một lát."Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bày mặt khổ, nhưng không dám rời đi, chỉ có thể ngây ngốc ngồi yên một chỗ.Gió thổi tới lạnh băng vào cổ, cổ tay áo của mọi người, cho dù y phục có dày thế nào cũng không thể ngăn cản, chỉ chốc lát sau, có người đã bắt đầu run run, hắt xì, ch** n**c mũi, có người thân thể không tốt liền co rụt lại, trông giống hệt lão nông trong núi.Nam tử tuổi trẻ lực tráng còn đỡ, nhưng hôm nay người tới còn có gia quyến của thương gia, người già không chịu được cái lạnh, lúc này đã lạnh tới cả người run rẩy, mẫu thân sợ hài tử ở trước mặt hoàng tử thất thố, vội ôm chúng vào lòng, bộ dáng vô cùng chật vật.Nhìn những lão nhân đó, còn đám hài tử sắp bị đông lạnh, lòng ta có chút băn khoăn.Nhưng cũng trong chốc lát, chính ta cũng không thể chịu được, bàn tay rúc sâu vào y phục.Đúng lúc này, một cổ ấm áp từ sau lưng dâng lên..
Cửa sổ gác mái bốn phương tám hướng tất cả đều mở ra, gió lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi vào, một trận hàn ý, mà ở trong cái lạnh lẽo này còn có tiếng rêи rỉ thê thảm.
Dưới thành lâu chính là nơi nhóm nạn dân tụ tập.
Người ở cao cao tại thượng có thể nhìn thấy rõ ràng, những người đó cuộn tròn dưới tường thành, y phục mùa đông cũng không chống lại hàn ý lạnh thấu xương, đám người đói khát gầy tới trơ xương, uống xong lại tới xưởng cháo đòi cháo.
Ta thậm chính có thể nhìn thấy rõ một người mẫu thân khổ cực ôm hài tử gào khóc đòi ăn trong lòng, nhưng chính nàng đã đói tới da bọc xương, hoàn toàn không có sữa.
Hài tử ʍút̼ vài cái, lại oa oa khóc lên.
Một màn này, người xem trong lòng đều dâng lên men.
Mà điều khiến người chua xót hơn là, cách nơi này không xa, trêи bãi đất trống chồng chất tầng tầng thi thể, có lẽ vì ta lên tiếng, châu phủ đã tìm ít chiếu bọc thi thể lại, nhưng cho dù là vậy cũng không giấu được tử khí trầm trọng, khiến người không cách nào nhìn thẳng.
Hai mắt đã đỏ ửng, ta vội xoay người dùng khăn xoa khóe mắt, nhưng vừa quay đầu lại, ta lại thấy đám thương nhân căn bản chỉ lạnh lùng nhìn qua rồi dời tầm mắt đi, coi như chưa từng nhìn thấy.
Trong đó có kẻ kéo áo lông chồn của mình lại, thì thầm trong miệng: "Đều chết cả rồi, có gì đẹp chứ!"
Ta cắn môi, dùng sức nắm chặt tay.
So với oán giận trong lòng ta, Bùi Nguyên Hạo giống như căn bản không nhìn thấy, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười như có như không.
Hắn nhìn những người xung quanh, nói: "Các vị, phong cảnh nhìn từ đây thế nào, ngày thường hẳn không có dịp tới đúng không?"
Mọi người không thẳng mặt đắc tội với hắn, liền cười nói phụ họa: "Không tồi, không tồi.
"
"Phong cảnh quả thực rất đẹp!"
"Bình thường có được thấy.
"
Lời tuy nói như vậy nhưng đám thương nhân đó cũng không phải kẻ ngốc, trêи gác mái gió lạnh thấu xương, phía dưới lại là tiếng nạn dân rêи rỉ không ngừng, bọn họ tựa hồ đã cảm nhận được yến hội này là Hồng Môn Yến, lập tức nâng cao cảnh giác, may là bọn họ gia cảnh giàu có, trêи người đều mặc áo lông chồn, ngược lại có thể chống lạnh.
Bùi Nguyên Hạo cũng cười nói: "Nếu phong cảnh đẹp, vậy chúng ta liền xem thêm một lát.
"
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bày mặt khổ, nhưng không dám rời đi, chỉ có thể ngây ngốc ngồi yên một chỗ.
Gió thổi tới lạnh băng vào cổ, cổ tay áo của mọi người, cho dù y phục có dày thế nào cũng không thể ngăn cản, chỉ chốc lát sau, có người đã bắt đầu run run, hắt xì, ch** n**c mũi, có người thân thể không tốt liền co rụt lại, trông giống hệt lão nông trong núi.
Nam tử tuổi trẻ lực tráng còn đỡ, nhưng hôm nay người tới còn có gia quyến của thương gia, người già không chịu được cái lạnh, lúc này đã lạnh tới cả người run rẩy, mẫu thân sợ hài tử ở trước mặt hoàng tử thất thố, vội ôm chúng vào lòng, bộ dáng vô cùng chật vật.
Nhìn những lão nhân đó, còn đám hài tử sắp bị đông lạnh, lòng ta có chút băn khoăn.
Nhưng cũng trong chốc lát, chính ta cũng không thể chịu được, bàn tay rúc sâu vào y phục.
Đúng lúc này, một cổ ấm áp từ sau lưng dâng lên.
.
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Cửa sổ gác mái bốn phương tám hướng tất cả đều mở ra, gió lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi vào, một trận hàn ý, mà ở trong cái lạnh lẽo này còn có tiếng rêи rỉ thê thảm.Dưới thành lâu chính là nơi nhóm nạn dân tụ tập.Người ở cao cao tại thượng có thể nhìn thấy rõ ràng, những người đó cuộn tròn dưới tường thành, y phục mùa đông cũng không chống lại hàn ý lạnh thấu xương, đám người đói khát gầy tới trơ xương, uống xong lại tới xưởng cháo đòi cháo.Ta thậm chính có thể nhìn thấy rõ một người mẫu thân khổ cực ôm hài tử gào khóc đòi ăn trong lòng, nhưng chính nàng đã đói tới da bọc xương, hoàn toàn không có sữa.Hài tử ʍút̼ vài cái, lại oa oa khóc lên.Một màn này, người xem trong lòng đều dâng lên men.Mà điều khiến người chua xót hơn là, cách nơi này không xa, trêи bãi đất trống chồng chất tầng tầng thi thể, có lẽ vì ta lên tiếng, châu phủ đã tìm ít chiếu bọc thi thể lại, nhưng cho dù là vậy cũng không giấu được tử khí trầm trọng, khiến người không cách nào nhìn thẳng.Hai mắt đã đỏ ửng, ta vội xoay người dùng khăn xoa khóe mắt, nhưng vừa quay đầu lại, ta lại thấy đám thương nhân căn bản chỉ lạnh lùng nhìn qua rồi dời tầm mắt đi, coi như chưa từng nhìn thấy.Trong đó có kẻ kéo áo lông chồn của mình lại, thì thầm trong miệng: "Đều chết cả rồi, có gì đẹp chứ!"Ta cắn môi, dùng sức nắm chặt tay.So với oán giận trong lòng ta, Bùi Nguyên Hạo giống như căn bản không nhìn thấy, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười như có như không.Hắn nhìn những người xung quanh, nói: "Các vị, phong cảnh nhìn từ đây thế nào, ngày thường hẳn không có dịp tới đúng không?"Mọi người không thẳng mặt đắc tội với hắn, liền cười nói phụ họa: "Không tồi, không tồi.""Phong cảnh quả thực rất đẹp!""Bình thường có được thấy."Lời tuy nói như vậy nhưng đám thương nhân đó cũng không phải kẻ ngốc, trêи gác mái gió lạnh thấu xương, phía dưới lại là tiếng nạn dân rêи rỉ không ngừng, bọn họ tựa hồ đã cảm nhận được yến hội này là Hồng Môn Yến, lập tức nâng cao cảnh giác, may là bọn họ gia cảnh giàu có, trêи người đều mặc áo lông chồn, ngược lại có thể chống lạnh.Bùi Nguyên Hạo cũng cười nói: "Nếu phong cảnh đẹp, vậy chúng ta liền xem thêm một lát."Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bày mặt khổ, nhưng không dám rời đi, chỉ có thể ngây ngốc ngồi yên một chỗ.Gió thổi tới lạnh băng vào cổ, cổ tay áo của mọi người, cho dù y phục có dày thế nào cũng không thể ngăn cản, chỉ chốc lát sau, có người đã bắt đầu run run, hắt xì, ch** n**c mũi, có người thân thể không tốt liền co rụt lại, trông giống hệt lão nông trong núi.Nam tử tuổi trẻ lực tráng còn đỡ, nhưng hôm nay người tới còn có gia quyến của thương gia, người già không chịu được cái lạnh, lúc này đã lạnh tới cả người run rẩy, mẫu thân sợ hài tử ở trước mặt hoàng tử thất thố, vội ôm chúng vào lòng, bộ dáng vô cùng chật vật.Nhìn những lão nhân đó, còn đám hài tử sắp bị đông lạnh, lòng ta có chút băn khoăn.Nhưng cũng trong chốc lát, chính ta cũng không thể chịu được, bàn tay rúc sâu vào y phục.Đúng lúc này, một cổ ấm áp từ sau lưng dâng lên..