Tác giả:

Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng…

Chương 250: 250: Phản Đồ

Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Hắn đi một bước về phía ta, vươn tay: "Thanh Anh, mau qua đây!"Hộ vệ xung quanh lập tức ngăn cản: "Thái Tử điện hạ cẩn thận!"Lời vừa dứt, những thích khách đó mũi chân đạp đất, tất cả nhảy lên gác mái, rút đao rút kiếm hướng về phía này."Bảo vệ điện hạ!""Mau, mau lui lại!"Nhất thời nơi này trở nên hỗn loạn, mắt thấy những thích khách đó tới gần, nhưng trước mặt ta một lá chắn cũng không có, thậm chí thời điểm lui một bước về sau, ta còn đạp phải thi thể, vừa cúi đầu liền thấy đó là Hạ Liên Sinh vốn ở trong lòng Bùi Nguyên Sâm mua vui rót rượu cho hắn, mũi tên đã đâm thẳng vào yết hầu mà bỏ mạng, máu đổ đầy đất.Bùi Nguyên Sâm đã được thị vệ bảo hộ lui xuống.Nhìn thảm tượng này, ta cắn răng, vừa quay đầu liền thấy một thích khách đã bị giết, trường kiếm trong tay phóng thẳng về phía ta.Trong nháy mắt đó, trước mắt đột nhiên hiện lên bóng người.Một cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo của ta, dùng sức kéo, ta lập tức dựa vào một lồng ngực kiên cố, theo hắn bay đi, né được kϊƈɦ trí mạng!Hoảng hốt ngẩng đầu, ta lập tức đối diện với đôi mắt phong tình vạn chủng đó.Hoàng Thiên Bá!Ta kinh hoảng còn chưa hoàn hồn, chỉ biết mở to hai mắt, mà hắn vẻ mặt ngưng trọng nhìn trực diện thích khách kia, đao trong tay như linh xà, nhanh chóng xoắn lấy đối phương.Thích khách kia cũng chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức nhận ra, trầm giọng: "Hoàng Thiên Bá?"Ta không khỏi cả kinh.Thích khách này nhận ra hắn? Chẳng lẽ! Chẳng lẽ thích khách này là người của họ?Nhưng, thời điểm ở Giang Nam bọn họ không động thủ, vì sao hiện tại phải tới kinh thành?Nhất thời không kịp nghĩ nhiều, ta lại nghe đối phương hung tợn mắng: "Phản đồ!"Hai chữ như lưỡi đao xuyên vào ánh mắt Hoàng Thiên Bá, bình tĩnh trêи mặt hắn thoáng thay đổi, nhưng không hề từ bỏ, hung hăng cho đối phương một đao.Hắn động chân khí, tay áo lập tức nổ tung, hóa vô số mảnh nhỏ bay đi khắp nơi.Hảo nội công!Thích khách nhìn đao trong tay, đã bị chấn động tới nói nên lời, không thể động đậy.Mắt thấy hộ vệ và thích khách đánh nhau hỗn loạn, trước mặt Bùi Nguyên Sâm lộ ra lỗ hổng, một thích khách phi người tới đâm trường kiếm về phía hắn.Lòng ta chấn động, vừa định lên tiếng đã thấy Hoàng Thiên Bá xông lên, như tia chớp đánh vào trêи lưng thích khách.Người kia bị đẩy văng ra, Bùi Nguyên Sâm nhìn cảnh tượng trước mắt, lại quan sát Hoàng Thiên Bá, sợ tới ngây người.Nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng ta không biết vì điều gì lại dâng lên một tia bất an..

Hắn đi một bước về phía ta, vươn tay: "Thanh Anh, mau qua đây!"

Hộ vệ xung quanh lập tức ngăn cản: "Thái Tử điện hạ cẩn thận!"

Lời vừa dứt, những thích khách đó mũi chân đạp đất, tất cả nhảy lên gác mái, rút đao rút kiếm hướng về phía này.

"Bảo vệ điện hạ!"

"Mau, mau lui lại!"

Nhất thời nơi này trở nên hỗn loạn, mắt thấy những thích khách đó tới gần, nhưng trước mặt ta một lá chắn cũng không có, thậm chí thời điểm lui một bước về sau, ta còn đạp phải thi thể, vừa cúi đầu liền thấy đó là Hạ Liên Sinh vốn ở trong lòng Bùi Nguyên Sâm mua vui rót rượu cho hắn, mũi tên đã đâm thẳng vào yết hầu mà bỏ mạng, máu đổ đầy đất.

Bùi Nguyên Sâm đã được thị vệ bảo hộ lui xuống.

Nhìn thảm tượng này, ta cắn răng, vừa quay đầu liền thấy một thích khách đã bị giết, trường kiếm trong tay phóng thẳng về phía ta.

Trong nháy mắt đó, trước mắt đột nhiên hiện lên bóng người.

Một cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo của ta, dùng sức kéo, ta lập tức dựa vào một lồng ngực kiên cố, theo hắn bay đi, né được kϊƈɦ trí mạng!

Hoảng hốt ngẩng đầu, ta lập tức đối diện với đôi mắt phong tình vạn chủng đó.

Hoàng Thiên Bá!

Ta kinh hoảng còn chưa hoàn hồn, chỉ biết mở to hai mắt, mà hắn vẻ mặt ngưng trọng nhìn trực diện thích khách kia, đao trong tay như linh xà, nhanh chóng xoắn lấy đối phương.

Thích khách kia cũng chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức nhận ra, trầm giọng: "Hoàng Thiên Bá?"

Ta không khỏi cả kinh.

Thích khách này nhận ra hắn? Chẳng lẽ! Chẳng lẽ thích khách này là người của họ?

Nhưng, thời điểm ở Giang Nam bọn họ không động thủ, vì sao hiện tại phải tới kinh thành?

Nhất thời không kịp nghĩ nhiều, ta lại nghe đối phương hung tợn mắng: "Phản đồ!"

Hai chữ như lưỡi đao xuyên vào ánh mắt Hoàng Thiên Bá, bình tĩnh trêи mặt hắn thoáng thay đổi, nhưng không hề từ bỏ, hung hăng cho đối phương một đao.

Hắn động chân khí, tay áo lập tức nổ tung, hóa vô số mảnh nhỏ bay đi khắp nơi.

Hảo nội công!

Thích khách nhìn đao trong tay, đã bị chấn động tới nói nên lời, không thể động đậy.

Mắt thấy hộ vệ và thích khách đánh nhau hỗn loạn, trước mặt Bùi Nguyên Sâm lộ ra lỗ hổng, một thích khách phi người tới đâm trường kiếm về phía hắn.

Lòng ta chấn động, vừa định lên tiếng đã thấy Hoàng Thiên Bá xông lên, như tia chớp đánh vào trêи lưng thích khách.

Người kia bị đẩy văng ra, Bùi Nguyên Sâm nhìn cảnh tượng trước mắt, lại quan sát Hoàng Thiên Bá, sợ tới ngây người.

Nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng ta không biết vì điều gì lại dâng lên một tia bất an.

.

Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh CungTác giả: Lãnh Thanh SamTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu. Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ. Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng. Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?" "Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được." "Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?" "Dạ vâng." Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm. Ngọc công công nhìn theo bóng dáng… Hắn đi một bước về phía ta, vươn tay: "Thanh Anh, mau qua đây!"Hộ vệ xung quanh lập tức ngăn cản: "Thái Tử điện hạ cẩn thận!"Lời vừa dứt, những thích khách đó mũi chân đạp đất, tất cả nhảy lên gác mái, rút đao rút kiếm hướng về phía này."Bảo vệ điện hạ!""Mau, mau lui lại!"Nhất thời nơi này trở nên hỗn loạn, mắt thấy những thích khách đó tới gần, nhưng trước mặt ta một lá chắn cũng không có, thậm chí thời điểm lui một bước về sau, ta còn đạp phải thi thể, vừa cúi đầu liền thấy đó là Hạ Liên Sinh vốn ở trong lòng Bùi Nguyên Sâm mua vui rót rượu cho hắn, mũi tên đã đâm thẳng vào yết hầu mà bỏ mạng, máu đổ đầy đất.Bùi Nguyên Sâm đã được thị vệ bảo hộ lui xuống.Nhìn thảm tượng này, ta cắn răng, vừa quay đầu liền thấy một thích khách đã bị giết, trường kiếm trong tay phóng thẳng về phía ta.Trong nháy mắt đó, trước mắt đột nhiên hiện lên bóng người.Một cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo của ta, dùng sức kéo, ta lập tức dựa vào một lồng ngực kiên cố, theo hắn bay đi, né được kϊƈɦ trí mạng!Hoảng hốt ngẩng đầu, ta lập tức đối diện với đôi mắt phong tình vạn chủng đó.Hoàng Thiên Bá!Ta kinh hoảng còn chưa hoàn hồn, chỉ biết mở to hai mắt, mà hắn vẻ mặt ngưng trọng nhìn trực diện thích khách kia, đao trong tay như linh xà, nhanh chóng xoắn lấy đối phương.Thích khách kia cũng chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức nhận ra, trầm giọng: "Hoàng Thiên Bá?"Ta không khỏi cả kinh.Thích khách này nhận ra hắn? Chẳng lẽ! Chẳng lẽ thích khách này là người của họ?Nhưng, thời điểm ở Giang Nam bọn họ không động thủ, vì sao hiện tại phải tới kinh thành?Nhất thời không kịp nghĩ nhiều, ta lại nghe đối phương hung tợn mắng: "Phản đồ!"Hai chữ như lưỡi đao xuyên vào ánh mắt Hoàng Thiên Bá, bình tĩnh trêи mặt hắn thoáng thay đổi, nhưng không hề từ bỏ, hung hăng cho đối phương một đao.Hắn động chân khí, tay áo lập tức nổ tung, hóa vô số mảnh nhỏ bay đi khắp nơi.Hảo nội công!Thích khách nhìn đao trong tay, đã bị chấn động tới nói nên lời, không thể động đậy.Mắt thấy hộ vệ và thích khách đánh nhau hỗn loạn, trước mặt Bùi Nguyên Sâm lộ ra lỗ hổng, một thích khách phi người tới đâm trường kiếm về phía hắn.Lòng ta chấn động, vừa định lên tiếng đã thấy Hoàng Thiên Bá xông lên, như tia chớp đánh vào trêи lưng thích khách.Người kia bị đẩy văng ra, Bùi Nguyên Sâm nhìn cảnh tượng trước mắt, lại quan sát Hoàng Thiên Bá, sợ tới ngây người.Nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng ta không biết vì điều gì lại dâng lên một tia bất an..

Chương 250: 250: Phản Đồ