“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ g*** h** ch*n cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô th* d*c, hơi thở như…
Chương 10: Tối qua cô đã đi đâu?
Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất SâuTác giả: Hoa Dung Nguyệt HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ g*** h** ch*n cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô th* d*c, hơi thở như… Đứng trước cửa nhà, Mộ Niệm Đồng mệt mỏi móc chìa khóa, mở cửa. Vừa mới đi vào vài bước, g*** h** ch*n cô đột nhiên truyền đến cơn đau như bị xé rách.Cô nhớ lại hồi nhỏ, cô từng đọc truyện “nàng tiên cá”. Nàng tiên cá muốn biến thành người, cô ấy đã biến chiếc đuôi của mình thành chân của con người. Nhưng chính vì vậy mà cô ấy đã phải trả một cái giá rất lớn. Mỗi lần bước đi, cô sẽ phải chịu đau đớn như đang bước đi trên các lưỡi dao.Bây giờ, chẳng phải cô cũng rất giống nàng tiên cá sao?Vì trả thù anh ta mà cô cũng phải trả một giá lớn.Vừa đóng cửa lại, sau lưng liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.“Tối qua cô đã đi đâu?”Mộ Niệm Đồng chẳng nói gì, cô bình tĩnh nhìn anh ta.Lục Tuấn Ngạn, quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa. Hôm nay anh ta không đi làm mà ở nhà đợi cô?Chắc là tối hôm qua thấy cô bỏ đi mà không nói gì mới cố ý chờ cô về nhà để có thể đúng lý hợp tình mà hỏi tội cô?Mộ Niệm Đồng ngoài cười mà trong không cười nhìn anh ta. Sau đó, cô lơ anh ta đi, xoay người định đi vào phòng làm việc để chuẩn bị đến bệnh viện cho kịp giờ làm.Lục Tuấn Ngạn thấy cô coi mình như không khí thì khó chịu vô cùng.Anh ta bước một bước dài xông lên trước, túm lấy cổ tay cô, giận dữ hỏi: “Tối hôm qua cô đã ở cùng ai?”Mộ Niệm Đồng trào phúng cười, thản nhiên xoay người lại, bình thản nhìn anh ta. Cô lạnh lùng hỏi: “Tôi đi đâu, ở bên ai, thì có liên quan gì tới anh Lục?”Vớ vẩn!Cô lại dám đúng lý hợp tình như vậy hỏi lại anh ta?Trong cơn giận dữ, Lục Tuấn Ngạn nói mà không lựa lời, “Mộ Niệm Đồng, tốt nhất là cô xem lại thân phận của mình đi! Cô là vợ của Lục Tuấn Ngạn này, có cưới hỏi đang hoàng. Việc chồng hỏi vợ đi đâu chẳng phải là lẽ thường sao?”Mộ Niệm Đồng cười lạnh, “Lẽ thường cơ đấy! Lục Tuấn Ngạn, xin anh đừng như con chó điên cắn người không tha như thế. Anh nói đường hoàng thật đấy. Anh, người làm chồng, cặp kè với bao nhiêu phụ nữ ở ngoài kia. Thì vì sao, làm vợ mà chỉ có một đêm không về ngủ lại coi như mắc tội tày đình, không thể tha thứ? Anh không thấy nó lệch lạc quá à?”Lục Tuấn Ngạn giận dữ, muốn quát cô dừng lại, lại bất ngờ nhìn thấy được những vết đỏ trên xương quai xanh của cô. Anh ta tập trung nhìn vào. Đó là dấu hôn!Dấu hôn?Anh ta không thể tin được mà trừng to mắt. Lửa giận trong mắt như sắp đốt cháy lấy toàn thân anh ta. Khuôn mặt âm trầm. Mưa gió sắp đến!“Tối hôm qua, cô, cuối- cùng- là- đã- đi- đâu?”Anh ta gằn từng chữ hỏi cô, cố gắng kìm nén cơn giận. Nhưng giọng nói ngạo mạn đó lại chẳng khác gì như đang thẩm vấn tội phạm.Mộ Niệm Đồng nhìn theo ánh nhìn của anh ta tới xương quai xanh của mình. Thấy mấy dấu hôn kia, cô thản nhiên mỉm cười, “Tối hôm qua, tôi ở cùng một người đàn ông.”“Đàn ông?”“Đúng vậy, chúng tôi thuê phòng.”Thuê phòng?Cơn tức trong lòng Lục Tuấn Ngạn như muốn nổ tung ra.“Ai?”“Ai?”Mộ Niệm Đồng cười, sự thản nhiên này của cô càng làm anh ta nghiến răng nghiến lợi, “Xin lỗi, tôi cũng không biết tên của anh ta, chúng tôi chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.”Không biết tên?Theo như nhu cầu?Lục Tuấn Ngạn tức giận đến bật cười.Anh ta chưa bao giờ gặp tình huống như thế này trong đời. Người phụ nữ của anh ta, người mà anh ta đã cưới hỏi đàng hoàng, thế mà lại phản bội anh ta, ngoại tình với một người đàn ông không biết họ tên, tình một đêm?
Đứng trước cửa nhà, Mộ Niệm Đồng mệt mỏi móc chìa khóa, mở cửa. Vừa mới đi vào vài bước, g*** h** ch*n cô đột nhiên truyền đến cơn đau như bị xé rách.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, cô từng đọc truyện “nàng tiên cá”. Nàng tiên cá muốn biến thành người, cô ấy đã biến chiếc đuôi của mình thành chân của con người. Nhưng chính vì vậy mà cô ấy đã phải trả một cái giá rất lớn. Mỗi lần bước đi, cô sẽ phải chịu đau đớn như đang bước đi trên các lưỡi dao.
Bây giờ, chẳng phải cô cũng rất giống nàng tiên cá sao?
Vì trả thù anh ta mà cô cũng phải trả một giá lớn.
Vừa đóng cửa lại, sau lưng liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.
“Tối qua cô đã đi đâu?”
Mộ Niệm Đồng chẳng nói gì, cô bình tĩnh nhìn anh ta.
Lục Tuấn Ngạn, quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa. Hôm nay anh ta không đi làm mà ở nhà đợi cô?
Chắc là tối hôm qua thấy cô bỏ đi mà không nói gì mới cố ý chờ cô về nhà để có thể đúng lý hợp tình mà hỏi tội cô?
Mộ Niệm Đồng ngoài cười mà trong không cười nhìn anh ta. Sau đó, cô lơ anh ta đi, xoay người định đi vào phòng làm việc để chuẩn bị đến bệnh viện cho kịp giờ làm.
Lục Tuấn Ngạn thấy cô coi mình như không khí thì khó chịu vô cùng.
Anh ta bước một bước dài xông lên trước, túm lấy cổ tay cô, giận dữ hỏi: “Tối hôm qua cô đã ở cùng ai?”
Mộ Niệm Đồng trào phúng cười, thản nhiên xoay người lại, bình thản nhìn anh ta. Cô lạnh lùng hỏi: “Tôi đi đâu, ở bên ai, thì có liên quan gì tới anh Lục?”
Vớ vẩn!
Cô lại dám đúng lý hợp tình như vậy hỏi lại anh ta?
Trong cơn giận dữ, Lục Tuấn Ngạn nói mà không lựa lời, “Mộ Niệm Đồng, tốt nhất là cô xem lại thân phận của mình đi! Cô là vợ của Lục Tuấn Ngạn này, có cưới hỏi đang hoàng. Việc chồng hỏi vợ đi đâu chẳng phải là lẽ thường sao?”
Mộ Niệm Đồng cười lạnh, “Lẽ thường cơ đấy! Lục Tuấn Ngạn, xin anh đừng như con chó điên cắn người không tha như thế. Anh nói đường hoàng thật đấy. Anh, người làm chồng, cặp kè với bao nhiêu phụ nữ ở ngoài kia. Thì vì sao, làm vợ mà chỉ có một đêm không về ngủ lại coi như mắc tội tày đình, không thể tha thứ? Anh không thấy nó lệch lạc quá à?”
Lục Tuấn Ngạn giận dữ, muốn quát cô dừng lại, lại bất ngờ nhìn thấy được những vết đỏ trên xương quai xanh của cô. Anh ta tập trung nhìn vào. Đó là dấu hôn!
Dấu hôn?
Anh ta không thể tin được mà trừng to mắt. Lửa giận trong mắt như sắp đốt cháy lấy toàn thân anh ta. Khuôn mặt âm trầm. Mưa gió sắp đến!
“Tối hôm qua, cô, cuối- cùng- là- đã- đi- đâu?”
Anh ta gằn từng chữ hỏi cô, cố gắng kìm nén cơn giận. Nhưng giọng nói ngạo mạn đó lại chẳng khác gì như đang thẩm vấn tội phạm.
Mộ Niệm Đồng nhìn theo ánh nhìn của anh ta tới xương quai xanh của mình. Thấy mấy dấu hôn kia, cô thản nhiên mỉm cười, “Tối hôm qua, tôi ở cùng một người đàn ông.”
“Đàn ông?”
“Đúng vậy, chúng tôi thuê phòng.”
Thuê phòng?
Cơn tức trong lòng Lục Tuấn Ngạn như muốn nổ tung ra.
“Ai?”
“Ai?”
Mộ Niệm Đồng cười, sự thản nhiên này của cô càng làm anh ta nghiến răng nghiến lợi, “Xin lỗi, tôi cũng không biết tên của anh ta, chúng tôi chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.”
Không biết tên?
Theo như nhu cầu?
Lục Tuấn Ngạn tức giận đến bật cười.
Anh ta chưa bao giờ gặp tình huống như thế này trong đời. Người phụ nữ của anh ta, người mà anh ta đã cưới hỏi đàng hoàng, thế mà lại phản bội anh ta, ngoại tình với một người đàn ông không biết họ tên, tình một đêm?
Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất SâuTác giả: Hoa Dung Nguyệt HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ g*** h** ch*n cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô th* d*c, hơi thở như… Đứng trước cửa nhà, Mộ Niệm Đồng mệt mỏi móc chìa khóa, mở cửa. Vừa mới đi vào vài bước, g*** h** ch*n cô đột nhiên truyền đến cơn đau như bị xé rách.Cô nhớ lại hồi nhỏ, cô từng đọc truyện “nàng tiên cá”. Nàng tiên cá muốn biến thành người, cô ấy đã biến chiếc đuôi của mình thành chân của con người. Nhưng chính vì vậy mà cô ấy đã phải trả một cái giá rất lớn. Mỗi lần bước đi, cô sẽ phải chịu đau đớn như đang bước đi trên các lưỡi dao.Bây giờ, chẳng phải cô cũng rất giống nàng tiên cá sao?Vì trả thù anh ta mà cô cũng phải trả một giá lớn.Vừa đóng cửa lại, sau lưng liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.“Tối qua cô đã đi đâu?”Mộ Niệm Đồng chẳng nói gì, cô bình tĩnh nhìn anh ta.Lục Tuấn Ngạn, quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa. Hôm nay anh ta không đi làm mà ở nhà đợi cô?Chắc là tối hôm qua thấy cô bỏ đi mà không nói gì mới cố ý chờ cô về nhà để có thể đúng lý hợp tình mà hỏi tội cô?Mộ Niệm Đồng ngoài cười mà trong không cười nhìn anh ta. Sau đó, cô lơ anh ta đi, xoay người định đi vào phòng làm việc để chuẩn bị đến bệnh viện cho kịp giờ làm.Lục Tuấn Ngạn thấy cô coi mình như không khí thì khó chịu vô cùng.Anh ta bước một bước dài xông lên trước, túm lấy cổ tay cô, giận dữ hỏi: “Tối hôm qua cô đã ở cùng ai?”Mộ Niệm Đồng trào phúng cười, thản nhiên xoay người lại, bình thản nhìn anh ta. Cô lạnh lùng hỏi: “Tôi đi đâu, ở bên ai, thì có liên quan gì tới anh Lục?”Vớ vẩn!Cô lại dám đúng lý hợp tình như vậy hỏi lại anh ta?Trong cơn giận dữ, Lục Tuấn Ngạn nói mà không lựa lời, “Mộ Niệm Đồng, tốt nhất là cô xem lại thân phận của mình đi! Cô là vợ của Lục Tuấn Ngạn này, có cưới hỏi đang hoàng. Việc chồng hỏi vợ đi đâu chẳng phải là lẽ thường sao?”Mộ Niệm Đồng cười lạnh, “Lẽ thường cơ đấy! Lục Tuấn Ngạn, xin anh đừng như con chó điên cắn người không tha như thế. Anh nói đường hoàng thật đấy. Anh, người làm chồng, cặp kè với bao nhiêu phụ nữ ở ngoài kia. Thì vì sao, làm vợ mà chỉ có một đêm không về ngủ lại coi như mắc tội tày đình, không thể tha thứ? Anh không thấy nó lệch lạc quá à?”Lục Tuấn Ngạn giận dữ, muốn quát cô dừng lại, lại bất ngờ nhìn thấy được những vết đỏ trên xương quai xanh của cô. Anh ta tập trung nhìn vào. Đó là dấu hôn!Dấu hôn?Anh ta không thể tin được mà trừng to mắt. Lửa giận trong mắt như sắp đốt cháy lấy toàn thân anh ta. Khuôn mặt âm trầm. Mưa gió sắp đến!“Tối hôm qua, cô, cuối- cùng- là- đã- đi- đâu?”Anh ta gằn từng chữ hỏi cô, cố gắng kìm nén cơn giận. Nhưng giọng nói ngạo mạn đó lại chẳng khác gì như đang thẩm vấn tội phạm.Mộ Niệm Đồng nhìn theo ánh nhìn của anh ta tới xương quai xanh của mình. Thấy mấy dấu hôn kia, cô thản nhiên mỉm cười, “Tối hôm qua, tôi ở cùng một người đàn ông.”“Đàn ông?”“Đúng vậy, chúng tôi thuê phòng.”Thuê phòng?Cơn tức trong lòng Lục Tuấn Ngạn như muốn nổ tung ra.“Ai?”“Ai?”Mộ Niệm Đồng cười, sự thản nhiên này của cô càng làm anh ta nghiến răng nghiến lợi, “Xin lỗi, tôi cũng không biết tên của anh ta, chúng tôi chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.”Không biết tên?Theo như nhu cầu?Lục Tuấn Ngạn tức giận đến bật cười.Anh ta chưa bao giờ gặp tình huống như thế này trong đời. Người phụ nữ của anh ta, người mà anh ta đã cưới hỏi đàng hoàng, thế mà lại phản bội anh ta, ngoại tình với một người đàn ông không biết họ tên, tình một đêm?