“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ g*** h** ch*n cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô th* d*c, hơi thở như…
Chương 148: Đừng nghĩ lại bước vào nhà họ Lục
Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất SâuTác giả: Hoa Dung Nguyệt HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ g*** h** ch*n cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô th* d*c, hơi thở như… Lục Tuấn Ngạn tức giận đến mức phổi muốn nổ ra!Bất cứ một người đàn ông nào, dù cho không có chút tình cảm nào với vợ thì khi chính mắt bản thân nhìn thấy người vợ hôn một người đàn ông khác ngay trước mắt mình đều không thể chấp nhận được!Đàn ông, hầu hết bọn họ, đều là loài sinh vật sống theo lãnh địa, họ luôn chiếm đất làm vua, dù có là vị vua của một mảnh đất nhỏ thì cũng phải nắm trong tay quyền chủ đạo tuyệt đối.Mà ý muốn chiếm hữu phụ nữ cũng là một biểu hiện của d*c v*ng chinh phục của đàn ông.Lửa giận Lục Tuấn Ngạn đã đị châm lên, anh ta bắt đầu không khống chế được mà kêu gào, “Mộ Niệm Đồng, cô đang trả thù tôi sao?”Mộ Niệm Đồng thản nhiên, chẳng buồn nhìn anh ta cho dù chỉ là một cái liếc mắt, coi như anh ta không có ở đây.Lục Cảnh Kiều cong môi, nụ cười ung dung nhàn nhã này đập ngay vào mắt Lục Tuấn Ngạn, thật ngứa mắt không chịu được.Anh ta xông lên, đẩy Mộ Niệm Đồng sang một bên, túm mạnh lấy cổ áo anh, nói: “Lục Cảnh Kiều, anh đừng có quên Mộ Niệm Đồng là vợ của ai, cô ta là người phụ nữ của ai, có đụng được vào hay không anh không biết sao?”“Tôi biết rất rõ cô ấy là vợ của ai cũng biết rõ cô ấy là người phụ nữ của ai, hơn cả anh đấy!”Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại ẩn chứa ý khiêu khích nặng nề!Hai bên thái dương Lục Tuấn Ngạn nổi đầy gân xanh, anh ta siết chặt nắm đấm, hận không thể đặt lên khuôn mặt đẹp trai sáng láng này một cú đấm trời giáng.“Lục Cảnh Kiều, nhìn cho kỹ thân phận của anh!”Lục Tuấn Ngạn hung ác nói: “Cô ta là cháu dâu của anh, anh là chú của cô ta, cô ta là vợ của tôi, anh thật muốn làm chuyện vô lý vô luân thế này sao? Hay là nói anh chỉ đang lợi dùng chuyện này để trả thù tôi?”Lục Cảnh Kiều thản nhiên trào phúng, “Anh nếu biết mình là chồng thì tại sao không làm cho tốt mà lại tự tay đẩy vợ mình vào ngực tôi?”“Nói như thế là anh thừa nhận!”Lục Tuấn Ngạn vênh váo tự đắc, “Anh thừa nhận đã có quan hệ bất chính với cô ta?”Mộ Niệm Đồng nghe anh ta nói như vậy liền tái mặt, người cô lung lay như sắp đổ.Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô bị làm nhục như thế này.Cứ tưởng trái tim của mình đã chết nhưng không ngờ những lời nói này của Lục Tuấn Ngạn vẫn làm cô đau. Nó như một cái kim được tẩm độc, đâm vào tim cô.Mộ Niệm Đồng bỗng chốc bình tĩnh lại, cô nói: “Đủ rồi!”Lục Tuấn Ngạn nhìn cô.“Lục Tuấn Ngạn, làm gì cứ phải tra tấn nhau như thế? Dù sao cả cái nhà họ Lục này cũng không có chỗ cho tôi. Sao anh không dứt khoát ký hiệp nghị ly hôn đi, chúng ta mạnh ai người ấy sống?”Lục Tuấn Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, “Cô muốn ly hôn với tôi tới mức này sao?”“Đúng vậy!”Mộ Niệm Đồng chẳng cần suy nghĩ nói luôn, “Nằm mơ cũng muốn!”Nói rất thẳng, không lưu lại chút đường sống.Nói xong, cô quay lại bàn làm việc, sửa sang lại ghi chép và luận văn, chuẩn bị rời khỏi.Mộ Niệm Đồng vừa đi đến cửa phòng thì giọng nói lạnh như băng của Lục Tuấn Ngạn vang lên, “Mộ Niệm Đồng, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô bước ra cửa lớn nhà họ Lục thì đừng nghĩ lại bước vào nhà này nữa!”“Hả? Anh đồng ý ly hôn rồi à?”Trong giây lát, Mộ Niệm Đồng thấy nhẹ nhõm hẳn, “Tốt thôi. Tôi cầu còn không được ấy chứ.”Nói xong, cô chẳng buồn quay đầu mà đi thẳng.Đi đến trước gara cô ngừng lại. Hơn mười phút sau, Lục Cảnh Kiều mặc một bộ quần áo thường ngày đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa gara, anh đã đoán là cô sẽ chờ anh mà.Lục Cảnh Kiều cười sâu xa, “Làm sao em biết tôi sẽ đuổi theo?”Mộ Niệm Đồng xoay người, bình tĩnh nói: “Trễ thế này rồi, tôi không có xe lại chẳng có tiền, anh sẽ không để tôi cứ thế mà đi một mình.”
Lục Tuấn Ngạn tức giận đến mức phổi muốn nổ ra!
Bất cứ một người đàn ông nào, dù cho không có chút tình cảm nào với vợ thì khi chính mắt bản thân nhìn thấy người vợ hôn một người đàn ông khác ngay trước mắt mình đều không thể chấp nhận được!
Đàn ông, hầu hết bọn họ, đều là loài sinh vật sống theo lãnh địa, họ luôn chiếm đất làm vua, dù có là vị vua của một mảnh đất nhỏ thì cũng phải nắm trong tay quyền chủ đạo tuyệt đối.
Mà ý muốn chiếm hữu phụ nữ cũng là một biểu hiện của d*c v*ng chinh phục của đàn ông.
Lửa giận Lục Tuấn Ngạn đã đị châm lên, anh ta bắt đầu không khống chế được mà kêu gào, “Mộ Niệm Đồng, cô đang trả thù tôi sao?”
Mộ Niệm Đồng thản nhiên, chẳng buồn nhìn anh ta cho dù chỉ là một cái liếc mắt, coi như anh ta không có ở đây.
Lục Cảnh Kiều cong môi, nụ cười ung dung nhàn nhã này đập ngay vào mắt Lục Tuấn Ngạn, thật ngứa mắt không chịu được.
Anh ta xông lên, đẩy Mộ Niệm Đồng sang một bên, túm mạnh lấy cổ áo anh, nói: “Lục Cảnh Kiều, anh đừng có quên Mộ Niệm Đồng là vợ của ai, cô ta là người phụ nữ của ai, có đụng được vào hay không anh không biết sao?”
“Tôi biết rất rõ cô ấy là vợ của ai cũng biết rõ cô ấy là người phụ nữ của ai, hơn cả anh đấy!”
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại ẩn chứa ý khiêu khích nặng nề!
Hai bên thái dương Lục Tuấn Ngạn nổi đầy gân xanh, anh ta siết chặt nắm đấm, hận không thể đặt lên khuôn mặt đẹp trai sáng láng này một cú đấm trời giáng.
“Lục Cảnh Kiều, nhìn cho kỹ thân phận của anh!”
Lục Tuấn Ngạn hung ác nói: “Cô ta là cháu dâu của anh, anh là chú của cô ta, cô ta là vợ của tôi, anh thật muốn làm chuyện vô lý vô luân thế này sao? Hay là nói anh chỉ đang lợi dùng chuyện này để trả thù tôi?”
Lục Cảnh Kiều thản nhiên trào phúng, “Anh nếu biết mình là chồng thì tại sao không làm cho tốt mà lại tự tay đẩy vợ mình vào ngực tôi?”
“Nói như thế là anh thừa nhận!”
Lục Tuấn Ngạn vênh váo tự đắc, “Anh thừa nhận đã có quan hệ bất chính với cô ta?”
Mộ Niệm Đồng nghe anh ta nói như vậy liền tái mặt, người cô lung lay như sắp đổ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô bị làm nhục như thế này.
Cứ tưởng trái tim của mình đã chết nhưng không ngờ những lời nói này của Lục Tuấn Ngạn vẫn làm cô đau. Nó như một cái kim được tẩm độc, đâm vào tim cô.
Mộ Niệm Đồng bỗng chốc bình tĩnh lại, cô nói: “Đủ rồi!”
Lục Tuấn Ngạn nhìn cô.
“Lục Tuấn Ngạn, làm gì cứ phải tra tấn nhau như thế? Dù sao cả cái nhà họ Lục này cũng không có chỗ cho tôi. Sao anh không dứt khoát ký hiệp nghị ly hôn đi, chúng ta mạnh ai người ấy sống?”
Lục Tuấn Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, “Cô muốn ly hôn với tôi tới mức này sao?”
“Đúng vậy!”
Mộ Niệm Đồng chẳng cần suy nghĩ nói luôn, “Nằm mơ cũng muốn!”
Nói rất thẳng, không lưu lại chút đường sống.
Nói xong, cô quay lại bàn làm việc, sửa sang lại ghi chép và luận văn, chuẩn bị rời khỏi.
Mộ Niệm Đồng vừa đi đến cửa phòng thì giọng nói lạnh như băng của Lục Tuấn Ngạn vang lên, “Mộ Niệm Đồng, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô bước ra cửa lớn nhà họ Lục thì đừng nghĩ lại bước vào nhà này nữa!”
“Hả? Anh đồng ý ly hôn rồi à?”
Trong giây lát, Mộ Niệm Đồng thấy nhẹ nhõm hẳn, “Tốt thôi. Tôi cầu còn không được ấy chứ.”
Nói xong, cô chẳng buồn quay đầu mà đi thẳng.
Đi đến trước gara cô ngừng lại. Hơn mười phút sau, Lục Cảnh Kiều mặc một bộ quần áo thường ngày đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa gara, anh đã đoán là cô sẽ chờ anh mà.
Lục Cảnh Kiều cười sâu xa, “Làm sao em biết tôi sẽ đuổi theo?”
Mộ Niệm Đồng xoay người, bình tĩnh nói: “Trễ thế này rồi, tôi không có xe lại chẳng có tiền, anh sẽ không để tôi cứ thế mà đi một mình.”
Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất SâuTác giả: Hoa Dung Nguyệt HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ g*** h** ch*n cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô th* d*c, hơi thở như… Lục Tuấn Ngạn tức giận đến mức phổi muốn nổ ra!Bất cứ một người đàn ông nào, dù cho không có chút tình cảm nào với vợ thì khi chính mắt bản thân nhìn thấy người vợ hôn một người đàn ông khác ngay trước mắt mình đều không thể chấp nhận được!Đàn ông, hầu hết bọn họ, đều là loài sinh vật sống theo lãnh địa, họ luôn chiếm đất làm vua, dù có là vị vua của một mảnh đất nhỏ thì cũng phải nắm trong tay quyền chủ đạo tuyệt đối.Mà ý muốn chiếm hữu phụ nữ cũng là một biểu hiện của d*c v*ng chinh phục của đàn ông.Lửa giận Lục Tuấn Ngạn đã đị châm lên, anh ta bắt đầu không khống chế được mà kêu gào, “Mộ Niệm Đồng, cô đang trả thù tôi sao?”Mộ Niệm Đồng thản nhiên, chẳng buồn nhìn anh ta cho dù chỉ là một cái liếc mắt, coi như anh ta không có ở đây.Lục Cảnh Kiều cong môi, nụ cười ung dung nhàn nhã này đập ngay vào mắt Lục Tuấn Ngạn, thật ngứa mắt không chịu được.Anh ta xông lên, đẩy Mộ Niệm Đồng sang một bên, túm mạnh lấy cổ áo anh, nói: “Lục Cảnh Kiều, anh đừng có quên Mộ Niệm Đồng là vợ của ai, cô ta là người phụ nữ của ai, có đụng được vào hay không anh không biết sao?”“Tôi biết rất rõ cô ấy là vợ của ai cũng biết rõ cô ấy là người phụ nữ của ai, hơn cả anh đấy!”Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại ẩn chứa ý khiêu khích nặng nề!Hai bên thái dương Lục Tuấn Ngạn nổi đầy gân xanh, anh ta siết chặt nắm đấm, hận không thể đặt lên khuôn mặt đẹp trai sáng láng này một cú đấm trời giáng.“Lục Cảnh Kiều, nhìn cho kỹ thân phận của anh!”Lục Tuấn Ngạn hung ác nói: “Cô ta là cháu dâu của anh, anh là chú của cô ta, cô ta là vợ của tôi, anh thật muốn làm chuyện vô lý vô luân thế này sao? Hay là nói anh chỉ đang lợi dùng chuyện này để trả thù tôi?”Lục Cảnh Kiều thản nhiên trào phúng, “Anh nếu biết mình là chồng thì tại sao không làm cho tốt mà lại tự tay đẩy vợ mình vào ngực tôi?”“Nói như thế là anh thừa nhận!”Lục Tuấn Ngạn vênh váo tự đắc, “Anh thừa nhận đã có quan hệ bất chính với cô ta?”Mộ Niệm Đồng nghe anh ta nói như vậy liền tái mặt, người cô lung lay như sắp đổ.Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô bị làm nhục như thế này.Cứ tưởng trái tim của mình đã chết nhưng không ngờ những lời nói này của Lục Tuấn Ngạn vẫn làm cô đau. Nó như một cái kim được tẩm độc, đâm vào tim cô.Mộ Niệm Đồng bỗng chốc bình tĩnh lại, cô nói: “Đủ rồi!”Lục Tuấn Ngạn nhìn cô.“Lục Tuấn Ngạn, làm gì cứ phải tra tấn nhau như thế? Dù sao cả cái nhà họ Lục này cũng không có chỗ cho tôi. Sao anh không dứt khoát ký hiệp nghị ly hôn đi, chúng ta mạnh ai người ấy sống?”Lục Tuấn Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, “Cô muốn ly hôn với tôi tới mức này sao?”“Đúng vậy!”Mộ Niệm Đồng chẳng cần suy nghĩ nói luôn, “Nằm mơ cũng muốn!”Nói rất thẳng, không lưu lại chút đường sống.Nói xong, cô quay lại bàn làm việc, sửa sang lại ghi chép và luận văn, chuẩn bị rời khỏi.Mộ Niệm Đồng vừa đi đến cửa phòng thì giọng nói lạnh như băng của Lục Tuấn Ngạn vang lên, “Mộ Niệm Đồng, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô bước ra cửa lớn nhà họ Lục thì đừng nghĩ lại bước vào nhà này nữa!”“Hả? Anh đồng ý ly hôn rồi à?”Trong giây lát, Mộ Niệm Đồng thấy nhẹ nhõm hẳn, “Tốt thôi. Tôi cầu còn không được ấy chứ.”Nói xong, cô chẳng buồn quay đầu mà đi thẳng.Đi đến trước gara cô ngừng lại. Hơn mười phút sau, Lục Cảnh Kiều mặc một bộ quần áo thường ngày đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa gara, anh đã đoán là cô sẽ chờ anh mà.Lục Cảnh Kiều cười sâu xa, “Làm sao em biết tôi sẽ đuổi theo?”Mộ Niệm Đồng xoay người, bình tĩnh nói: “Trễ thế này rồi, tôi không có xe lại chẳng có tiền, anh sẽ không để tôi cứ thế mà đi một mình.”