Tối nay ánh trăng dị thường sáng ngời, lại bị một tầng đỏ như máu mây mù che khuất, khiến cho nguyên bản thanh nhã ánh trăng lại âm trầm dị thường, ngay cả trong không khí giống nhau cũng lộ ra mùi máu tươi, rạng sáng hai điểm phá lệ yên tĩnh, chỉ có lá cây vuốt phẳng sàn sạt rung động, không ai sẽ đi để ý bầu trời đêm quỷ dị. Một chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến, một cái xinh đẹp ném vĩ, xe ở trước tòa nhà pháp chính ngừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài tiêu sái xuống xe, người đến là một một tuổi trẻ nữ tử, cao gầy gầy dáng người không thua kém 175 cm, nhỏ vụn tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, trắng thuần áo sơmi có chút mặt nhăn. Hơn phân nửa đêm, nàng tinh thần thoạt nhìn dị thường tốt, ánh mắt cố chấp kiên định. Cố Vân hơi hơi hí mắt ngẩng đầu nhìn đi, cả tòa nhà tối đen còn có một gian phòng đèn sáng, tầng mười ba phòng giải phẫu! Nàng khóe môi khẽ nhếch, Trác Tình không tiếp điện thoại, tám chín phần mười còn tại giải phẫu thi thể! Nàng đi vào đại lâu, bảo…
Chương 73
Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu NhânTác giả: Thiển LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTối nay ánh trăng dị thường sáng ngời, lại bị một tầng đỏ như máu mây mù che khuất, khiến cho nguyên bản thanh nhã ánh trăng lại âm trầm dị thường, ngay cả trong không khí giống nhau cũng lộ ra mùi máu tươi, rạng sáng hai điểm phá lệ yên tĩnh, chỉ có lá cây vuốt phẳng sàn sạt rung động, không ai sẽ đi để ý bầu trời đêm quỷ dị. Một chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến, một cái xinh đẹp ném vĩ, xe ở trước tòa nhà pháp chính ngừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài tiêu sái xuống xe, người đến là một một tuổi trẻ nữ tử, cao gầy gầy dáng người không thua kém 175 cm, nhỏ vụn tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, trắng thuần áo sơmi có chút mặt nhăn. Hơn phân nửa đêm, nàng tinh thần thoạt nhìn dị thường tốt, ánh mắt cố chấp kiên định. Cố Vân hơi hơi hí mắt ngẩng đầu nhìn đi, cả tòa nhà tối đen còn có một gian phòng đèn sáng, tầng mười ba phòng giải phẫu! Nàng khóe môi khẽ nhếch, Trác Tình không tiếp điện thoại, tám chín phần mười còn tại giải phẫu thi thể! Nàng đi vào đại lâu, bảo… Cố Vân cứng đờ thật lâu mới trầm giọng trả lời: “Ta hôm nay không có tâm tình giải thích.”Buổi chiều ở rừng mưa đã muốn gợi lên nhiều lắm,nàng cách thời đại quen thuộc càng ngày càng xa. Nàng tưởng niệm sinh hoạt hai mươi mấy năm thành thị, tưởng niệm phụ mẫu nàng, tưởng niệm cùng nàng kề vai chiến đấu đội hữu, nàng... muốn trở về.Túc Lăng bên người, nàng hẳn là hỏi hắn về hoàng kim bát quái chuyện tình, nhưng là nàng hiện tại chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi. Không nghĩ cùng hắn đấu trí so dũng khí.Cố Vân yên lặng xoay người rời đi, Túc Lăng có chút không thói quen nàng như vậy, cảm thấy nàng bóng dáng không hiểu sao lại lộ ra ưu thương.“Thanh Mạt.”Túc Lăng không hiểu được chính mình muốn nói cái gì, cũng đã đã mở miệng.Cố Vân dừng lại, nhìn về phía nam tử đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn không thấy biểu tình, hắn cực ít chủ động gọi nàng, đêm nay tại sao lại?Đón Cố Vân nghi hoặc ánh mắt, Túc Lăng cũng không biết cùng với nàng nói cái gì, cũng may bóng đêm mông lung, thấy không rõ trên mặt hắn co quắp cùng xấu hổ. Thật lâu, Cố Vân đã không còn kiên nhẫn, Túc Lăng mới bỗng nhiên nói: “Ngày mai ngươi ở doanh luyện binh là được, không cần tùy quân đi Ô Nha cốc.”Nàng thiếu chút nữa đã quên ngày mai nghĩ cách cứu viện Hàn Thúc, Cố Vân hỏi: “Khi nào xuất phát.”Túc Lăng mày kiếm nhíu lại, lạnh như băng mà bá đạo trả lời: “Ngươi không cần biết.”Cố Vân kiên trì hỏi: “Khi nào xuất phát?”Túc Lăng ngay cả đáp cũng không đáp nàng một câu, chỉ chừa cho Cố Vân một cái lãnh ngạo mặt bên.Nam nhân này thật sự ngạo mạn.Hắn không nói nàng cũng có thể hỏi người khác.Cố Vân linh mâu vi thiểm, giảo hoạt cười, thở dài: “Ta chỉ muốn nhìn một chút thực lực của loạn tặc, ngươi yên tâm, tay của ta còn thương, sẽ không cùng ngươi thưởng nổi bật.” (linh mâu:ánh mắt linh động)Nữ nhân này quả thực không biết phân biệt. Túc Lăng hừ lạnh: “Ngươi thật sự là một cái làm cho người ta chán ghét nữ nhân.”Cố Vân nhẹ nhàng chọn mi, cười nói: “Ngươi gặp qua bao nhiêu nữ nhân?”Nàng nhớ rõ tướng quân phủ ngay cả một mẫu muỗi còn không có càng đừng nói nữ nhân, hơn nữa hắn đối nữ nhân thái độ ác liệt, nàng thực hoài nghi có bao nhiêu nữ nhân dám ở bên người hắn thường lui tới.(mẫu muỗi:muỗi cái + + sao tỷ biết vậy l*l)Túc Lăng hiển nhiên thật không ngờ Cố Vân sẽ hỏi, kiệt ngạo trên mặt xẹt qua một chút ngạc nhiên, nghe ra ý của nàng,Túc Lăng ưng mâu lạnh lùng, gắt gao trừng Cố Vân.Cố Vân nhún nhún vai, vẻ mặt đồng tình trả lời: “Được rồi, không cần nghĩ vất vả như vậy, ta hiểu biết.”Nói xong, Cố Vân quay người, nặng nề mà thở dài một hơi,hướng doanh trướng đi đến.“Thanh Mạt.”Sau lưng truyền đến táo bạo rống giận, Cố Vân khóe môi không tự giác nhẹ nhàng giơ lên, đêm nay ánh trăng thật đẹp, tâm tình tựa hồ cũng không nguy như vậy rồi.
Cố Vân cứng đờ thật lâu mới trầm giọng trả lời: “Ta hôm nay không có tâm tình giải thích.”Buổi chiều ở rừng mưa đã muốn gợi lên nhiều lắm,nàng cách thời đại quen thuộc càng ngày càng xa. Nàng tưởng niệm sinh hoạt hai mươi mấy năm thành thị, tưởng niệm phụ mẫu nàng, tưởng niệm cùng nàng kề vai chiến đấu đội hữu, nàng... muốn trở về.
Túc Lăng bên người, nàng hẳn là hỏi hắn về hoàng kim bát quái chuyện tình, nhưng là nàng hiện tại chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi. Không nghĩ cùng hắn đấu trí so dũng khí.
Cố Vân yên lặng xoay người rời đi, Túc Lăng có chút không thói quen nàng như vậy, cảm thấy nàng bóng dáng không hiểu sao lại lộ ra ưu thương.
“Thanh Mạt.”Túc Lăng không hiểu được chính mình muốn nói cái gì, cũng đã đã mở miệng.
Cố Vân dừng lại, nhìn về phía nam tử đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn không thấy biểu tình, hắn cực ít chủ động gọi nàng, đêm nay tại sao lại?
Đón Cố Vân nghi hoặc ánh mắt, Túc Lăng cũng không biết cùng với nàng nói cái gì, cũng may bóng đêm mông lung, thấy không rõ trên mặt hắn co quắp cùng xấu hổ. Thật lâu, Cố Vân đã không còn kiên nhẫn, Túc Lăng mới bỗng nhiên nói: “Ngày mai ngươi ở doanh luyện binh là được, không cần tùy quân đi Ô Nha cốc.”
Nàng thiếu chút nữa đã quên ngày mai nghĩ cách cứu viện Hàn Thúc, Cố Vân hỏi: “Khi nào xuất phát.”
Túc Lăng mày kiếm nhíu lại, lạnh như băng mà bá đạo trả lời: “Ngươi không cần biết.”
Cố Vân kiên trì hỏi: “Khi nào xuất phát?”
Túc Lăng ngay cả đáp cũng không đáp nàng một câu, chỉ chừa cho Cố Vân một cái lãnh ngạo mặt bên.
Nam nhân này thật sự ngạo mạn.Hắn không nói nàng cũng có thể hỏi người khác.Cố Vân linh mâu vi thiểm, giảo hoạt cười, thở dài: “Ta chỉ muốn nhìn một chút thực lực của loạn tặc, ngươi yên tâm, tay của ta còn thương, sẽ không cùng ngươi thưởng nổi bật.” (linh mâu:ánh mắt linh động)
Nữ nhân này quả thực không biết phân biệt. Túc Lăng hừ lạnh: “Ngươi thật sự là một cái làm cho người ta chán ghét nữ nhân.”
Cố Vân nhẹ nhàng chọn mi, cười nói: “Ngươi gặp qua bao nhiêu nữ nhân?”Nàng nhớ rõ tướng quân phủ ngay cả một mẫu muỗi còn không có càng đừng nói nữ nhân, hơn nữa hắn đối nữ nhân thái độ ác liệt, nàng thực hoài nghi có bao nhiêu nữ nhân dám ở bên người hắn thường lui tới.(mẫu muỗi:muỗi cái + + sao tỷ biết vậy l*l)
Túc Lăng hiển nhiên thật không ngờ Cố Vân sẽ hỏi, kiệt ngạo trên mặt xẹt qua một chút ngạc nhiên, nghe ra ý của nàng,Túc Lăng ưng mâu lạnh lùng, gắt gao trừng Cố Vân.
Cố Vân nhún nhún vai, vẻ mặt đồng tình trả lời: “Được rồi, không cần nghĩ vất vả như vậy, ta hiểu biết.”Nói xong, Cố Vân quay người, nặng nề mà thở dài một hơi,hướng doanh trướng đi đến.
“Thanh Mạt.”
Sau lưng truyền đến táo bạo rống giận, Cố Vân khóe môi không tự giác nhẹ nhàng giơ lên, đêm nay ánh trăng thật đẹp, tâm tình tựa hồ cũng không nguy như vậy rồi.
Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu NhânTác giả: Thiển LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTối nay ánh trăng dị thường sáng ngời, lại bị một tầng đỏ như máu mây mù che khuất, khiến cho nguyên bản thanh nhã ánh trăng lại âm trầm dị thường, ngay cả trong không khí giống nhau cũng lộ ra mùi máu tươi, rạng sáng hai điểm phá lệ yên tĩnh, chỉ có lá cây vuốt phẳng sàn sạt rung động, không ai sẽ đi để ý bầu trời đêm quỷ dị. Một chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến, một cái xinh đẹp ném vĩ, xe ở trước tòa nhà pháp chính ngừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài tiêu sái xuống xe, người đến là một một tuổi trẻ nữ tử, cao gầy gầy dáng người không thua kém 175 cm, nhỏ vụn tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, trắng thuần áo sơmi có chút mặt nhăn. Hơn phân nửa đêm, nàng tinh thần thoạt nhìn dị thường tốt, ánh mắt cố chấp kiên định. Cố Vân hơi hơi hí mắt ngẩng đầu nhìn đi, cả tòa nhà tối đen còn có một gian phòng đèn sáng, tầng mười ba phòng giải phẫu! Nàng khóe môi khẽ nhếch, Trác Tình không tiếp điện thoại, tám chín phần mười còn tại giải phẫu thi thể! Nàng đi vào đại lâu, bảo… Cố Vân cứng đờ thật lâu mới trầm giọng trả lời: “Ta hôm nay không có tâm tình giải thích.”Buổi chiều ở rừng mưa đã muốn gợi lên nhiều lắm,nàng cách thời đại quen thuộc càng ngày càng xa. Nàng tưởng niệm sinh hoạt hai mươi mấy năm thành thị, tưởng niệm phụ mẫu nàng, tưởng niệm cùng nàng kề vai chiến đấu đội hữu, nàng... muốn trở về.Túc Lăng bên người, nàng hẳn là hỏi hắn về hoàng kim bát quái chuyện tình, nhưng là nàng hiện tại chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi. Không nghĩ cùng hắn đấu trí so dũng khí.Cố Vân yên lặng xoay người rời đi, Túc Lăng có chút không thói quen nàng như vậy, cảm thấy nàng bóng dáng không hiểu sao lại lộ ra ưu thương.“Thanh Mạt.”Túc Lăng không hiểu được chính mình muốn nói cái gì, cũng đã đã mở miệng.Cố Vân dừng lại, nhìn về phía nam tử đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn không thấy biểu tình, hắn cực ít chủ động gọi nàng, đêm nay tại sao lại?Đón Cố Vân nghi hoặc ánh mắt, Túc Lăng cũng không biết cùng với nàng nói cái gì, cũng may bóng đêm mông lung, thấy không rõ trên mặt hắn co quắp cùng xấu hổ. Thật lâu, Cố Vân đã không còn kiên nhẫn, Túc Lăng mới bỗng nhiên nói: “Ngày mai ngươi ở doanh luyện binh là được, không cần tùy quân đi Ô Nha cốc.”Nàng thiếu chút nữa đã quên ngày mai nghĩ cách cứu viện Hàn Thúc, Cố Vân hỏi: “Khi nào xuất phát.”Túc Lăng mày kiếm nhíu lại, lạnh như băng mà bá đạo trả lời: “Ngươi không cần biết.”Cố Vân kiên trì hỏi: “Khi nào xuất phát?”Túc Lăng ngay cả đáp cũng không đáp nàng một câu, chỉ chừa cho Cố Vân một cái lãnh ngạo mặt bên.Nam nhân này thật sự ngạo mạn.Hắn không nói nàng cũng có thể hỏi người khác.Cố Vân linh mâu vi thiểm, giảo hoạt cười, thở dài: “Ta chỉ muốn nhìn một chút thực lực của loạn tặc, ngươi yên tâm, tay của ta còn thương, sẽ không cùng ngươi thưởng nổi bật.” (linh mâu:ánh mắt linh động)Nữ nhân này quả thực không biết phân biệt. Túc Lăng hừ lạnh: “Ngươi thật sự là một cái làm cho người ta chán ghét nữ nhân.”Cố Vân nhẹ nhàng chọn mi, cười nói: “Ngươi gặp qua bao nhiêu nữ nhân?”Nàng nhớ rõ tướng quân phủ ngay cả một mẫu muỗi còn không có càng đừng nói nữ nhân, hơn nữa hắn đối nữ nhân thái độ ác liệt, nàng thực hoài nghi có bao nhiêu nữ nhân dám ở bên người hắn thường lui tới.(mẫu muỗi:muỗi cái + + sao tỷ biết vậy l*l)Túc Lăng hiển nhiên thật không ngờ Cố Vân sẽ hỏi, kiệt ngạo trên mặt xẹt qua một chút ngạc nhiên, nghe ra ý của nàng,Túc Lăng ưng mâu lạnh lùng, gắt gao trừng Cố Vân.Cố Vân nhún nhún vai, vẻ mặt đồng tình trả lời: “Được rồi, không cần nghĩ vất vả như vậy, ta hiểu biết.”Nói xong, Cố Vân quay người, nặng nề mà thở dài một hơi,hướng doanh trướng đi đến.“Thanh Mạt.”Sau lưng truyền đến táo bạo rống giận, Cố Vân khóe môi không tự giác nhẹ nhàng giơ lên, đêm nay ánh trăng thật đẹp, tâm tình tựa hồ cũng không nguy như vậy rồi.