Một chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,…

Quyển 1 - Chương 27: Cô không phải kẻ ngốc

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Nhìn xuyên qua cửa sổ, cô nhìn đến hai thiếu niên đang đứng bên ngoài, lúc này, bên cánh cửa sổ bên cạnh cũng chen chúc rất nhiều người.Đương nhiên, đều là nữ sinh. Trong phòng học tràn ngập ánh sáng, lần này hoàn toàn bị che lấp hơn nửa.“Viêm học trưởng thật đẹp trai còn co Gia Dật học trưởng, nếu bây giờ nhảy xuống, bọn họ liệu có đỡ tôi không, nếu thật, tôi sẵn sàng nhảy.”“Vô nghĩa, nếu là tôi tôi cũng nhảy.”Dư Châu liếc nhìn bên dưới, nhìn thâm mình vững chãi như núi của mình, nếu cô cũng nhảy xuống thì sẽ thế nào nhỉ?Hai người con trai kia sẽ cùng bị đè chết nha, có lẽ còn có cô nữa, cho nên, loại chuyện này cô tuyệt đối không cần nghĩ mà làm.Ngoài ý muốn, cô dường như nhìn thấy ánh mắt nhìn lên của Tả Tư Viêm cùng Gia Dật, đều đang tập trung trên người mình, mục tiêu cực kì rõ ràng, cô xoay người, quay lại bàn của chính mình.Dù lớn như voi, cô cũng không muốn biến mình thành động vật trong sở thú.Vũ hội, Đan Tương Tư hy vọng cô có thể tham gia, đáng tiếc, cô không có tâm tình nào, thời gian này, cô thà đọc nhiều hơn vài quyển sách còn hơn, cái danh từ ngu ngốc (bao cỏ) thật khó nghe.Hiện tại bổ sung, còn chưa muộn, bởi vì cô còn rất trẻ nhé.Về phần mấy cái vũ hội nhàm chán gì đó, ai thích thì đi mà tham gia, Kính Nguyệt Sâm, Đan Gia Dật hay Tả Tư Viêm, đương nhiên còn có anh trai của cô, đấy là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến cô.Muốn gặp để chê cười cô chứ gì, như vậy, cứ để bọn họ đợi đi. Cười lạnh nhạt, kỳ thật, cô giỏi nhất là giả trư ăn cọp, cúi thấp đầu, vừa đúng lúc liếc nhìn nữ sinh vẫn luôn ngất trên mặt bàn kia, hóa ra cô ta đã tỉnh, Dư Châu vươn nắm đấm huơ huơ trong không trung trước mặt cô ta.Nữ sinh kia thoáng chốc tái mét mặt, lại lăn ra bất tỉnh.Cái này gọi là chim sợ cành cong, không, hẳn nên gọi là, nữ hoàng kinh sợ.Đan Tương Tư kì quái nhìn vẻ cười quỷ dị trên mặt Dư Châu, trên trán không hiểu sao chảy xuống mồ hôi lạnh.Dư Châu bây giờ, có vẻ tà ác nha.Tan học, lịch trình không thay đổi về nhà, trước mắt mọi người Dư Châu đi trước, không chớp mắt, mà cấu công chúa Cá Kình kia, bây giờ lại không có ai dám gọi rồi, nữ sinh bị cô cho thử cảm giác cầu lam bây giờ mặt còn sưng đấy, có một loại con gái, lúc cô ấy ngu ngốc, ngươi có thể coi cô ấy như quả hồng mềm mà nắn, nhưng cũng có loại con gái, ngươi ngàn vạn lần không thể đắc tội, bởi vì, kết thù với cô ta, hay đắc tội cô ta, sau này cho dù thời gian đã qua bao lâu, những khoản ngươi từng thiếu nợ, toàn bộ đều phải trả lại cho cô ta đầy đủ.Dư Châu bây giờ, chính là loại người phía sau.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, cô nhìn đến hai thiếu niên đang đứng bên ngoài, lúc này, bên cánh cửa sổ bên cạnh cũng chen chúc rất nhiều người.

Đương nhiên, đều là nữ sinh. Trong phòng học tràn ngập ánh sáng, lần này hoàn toàn bị che lấp hơn nửa.

“Viêm học trưởng thật đẹp trai còn co Gia Dật học trưởng, nếu bây giờ nhảy xuống, bọn họ liệu có đỡ tôi không, nếu thật, tôi sẵn sàng nhảy.”

“Vô nghĩa, nếu là tôi tôi cũng nhảy.”

Dư Châu liếc nhìn bên dưới, nhìn thâm mình vững chãi như núi của mình, nếu cô cũng nhảy xuống thì sẽ thế nào nhỉ?

Hai người con trai kia sẽ cùng bị đè chết nha, có lẽ còn có cô nữa, cho nên, loại chuyện này cô tuyệt đối không cần nghĩ mà làm.

Ngoài ý muốn, cô dường như nhìn thấy ánh mắt nhìn lên của Tả Tư Viêm cùng Gia Dật, đều đang tập trung trên người mình, mục tiêu cực kì rõ ràng, cô xoay người, quay lại bàn của chính mình.

Dù lớn như voi, cô cũng không muốn biến mình thành động vật trong sở thú.

Vũ hội, Đan Tương Tư hy vọng cô có thể tham gia, đáng tiếc, cô không có tâm tình nào, thời gian này, cô thà đọc nhiều hơn vài quyển sách còn hơn, cái danh từ ngu ngốc (bao cỏ) thật khó nghe.

Hiện tại bổ sung, còn chưa muộn, bởi vì cô còn rất trẻ nhé.

Về phần mấy cái vũ hội nhàm chán gì đó, ai thích thì đi mà tham gia, Kính Nguyệt Sâm, Đan Gia Dật hay Tả Tư Viêm, đương nhiên còn có anh trai của cô, đấy là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến cô.

Muốn gặp để chê cười cô chứ gì, như vậy, cứ để bọn họ đợi đi. Cười lạnh nhạt, kỳ thật, cô giỏi nhất là giả trư ăn cọp, cúi thấp đầu, vừa đúng lúc liếc nhìn nữ sinh vẫn luôn ngất trên mặt bàn kia, hóa ra cô ta đã tỉnh, Dư Châu vươn nắm đấm huơ huơ trong không trung trước mặt cô ta.

Nữ sinh kia thoáng chốc tái mét mặt, lại lăn ra bất tỉnh.

Cái này gọi là chim sợ cành cong, không, hẳn nên gọi là, nữ hoàng kinh sợ.

Đan Tương Tư kì quái nhìn vẻ cười quỷ dị trên mặt Dư Châu, trên trán không hiểu sao chảy xuống mồ hôi lạnh.

Dư Châu bây giờ, có vẻ tà ác nha.

Tan học, lịch trình không thay đổi về nhà, trước mắt mọi người Dư Châu đi trước, không chớp mắt, mà cấu công chúa Cá Kình kia, bây giờ lại không có ai dám gọi rồi, nữ sinh bị cô cho thử cảm giác cầu lam bây giờ mặt còn sưng đấy, có một loại con gái, lúc cô ấy ngu ngốc, ngươi có thể coi cô ấy như quả hồng mềm mà nắn, nhưng cũng có loại con gái, ngươi ngàn vạn lần không thể đắc tội, bởi vì, kết thù với cô ta, hay đắc tội cô ta, sau này cho dù thời gian đã qua bao lâu, những khoản ngươi từng thiếu nợ, toàn bộ đều phải trả lại cho cô ta đầy đủ.

Dư Châu bây giờ, chính là loại người phía sau.

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Nhìn xuyên qua cửa sổ, cô nhìn đến hai thiếu niên đang đứng bên ngoài, lúc này, bên cánh cửa sổ bên cạnh cũng chen chúc rất nhiều người.Đương nhiên, đều là nữ sinh. Trong phòng học tràn ngập ánh sáng, lần này hoàn toàn bị che lấp hơn nửa.“Viêm học trưởng thật đẹp trai còn co Gia Dật học trưởng, nếu bây giờ nhảy xuống, bọn họ liệu có đỡ tôi không, nếu thật, tôi sẵn sàng nhảy.”“Vô nghĩa, nếu là tôi tôi cũng nhảy.”Dư Châu liếc nhìn bên dưới, nhìn thâm mình vững chãi như núi của mình, nếu cô cũng nhảy xuống thì sẽ thế nào nhỉ?Hai người con trai kia sẽ cùng bị đè chết nha, có lẽ còn có cô nữa, cho nên, loại chuyện này cô tuyệt đối không cần nghĩ mà làm.Ngoài ý muốn, cô dường như nhìn thấy ánh mắt nhìn lên của Tả Tư Viêm cùng Gia Dật, đều đang tập trung trên người mình, mục tiêu cực kì rõ ràng, cô xoay người, quay lại bàn của chính mình.Dù lớn như voi, cô cũng không muốn biến mình thành động vật trong sở thú.Vũ hội, Đan Tương Tư hy vọng cô có thể tham gia, đáng tiếc, cô không có tâm tình nào, thời gian này, cô thà đọc nhiều hơn vài quyển sách còn hơn, cái danh từ ngu ngốc (bao cỏ) thật khó nghe.Hiện tại bổ sung, còn chưa muộn, bởi vì cô còn rất trẻ nhé.Về phần mấy cái vũ hội nhàm chán gì đó, ai thích thì đi mà tham gia, Kính Nguyệt Sâm, Đan Gia Dật hay Tả Tư Viêm, đương nhiên còn có anh trai của cô, đấy là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến cô.Muốn gặp để chê cười cô chứ gì, như vậy, cứ để bọn họ đợi đi. Cười lạnh nhạt, kỳ thật, cô giỏi nhất là giả trư ăn cọp, cúi thấp đầu, vừa đúng lúc liếc nhìn nữ sinh vẫn luôn ngất trên mặt bàn kia, hóa ra cô ta đã tỉnh, Dư Châu vươn nắm đấm huơ huơ trong không trung trước mặt cô ta.Nữ sinh kia thoáng chốc tái mét mặt, lại lăn ra bất tỉnh.Cái này gọi là chim sợ cành cong, không, hẳn nên gọi là, nữ hoàng kinh sợ.Đan Tương Tư kì quái nhìn vẻ cười quỷ dị trên mặt Dư Châu, trên trán không hiểu sao chảy xuống mồ hôi lạnh.Dư Châu bây giờ, có vẻ tà ác nha.Tan học, lịch trình không thay đổi về nhà, trước mắt mọi người Dư Châu đi trước, không chớp mắt, mà cấu công chúa Cá Kình kia, bây giờ lại không có ai dám gọi rồi, nữ sinh bị cô cho thử cảm giác cầu lam bây giờ mặt còn sưng đấy, có một loại con gái, lúc cô ấy ngu ngốc, ngươi có thể coi cô ấy như quả hồng mềm mà nắn, nhưng cũng có loại con gái, ngươi ngàn vạn lần không thể đắc tội, bởi vì, kết thù với cô ta, hay đắc tội cô ta, sau này cho dù thời gian đã qua bao lâu, những khoản ngươi từng thiếu nợ, toàn bộ đều phải trả lại cho cô ta đầy đủ.Dư Châu bây giờ, chính là loại người phía sau.

Quyển 1 - Chương 27: Cô không phải kẻ ngốc