Một chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,…

Quyển 1 - Chương 48: Là anh

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Editor: Kinh Thuế“Sâm học trưởng, Sâm học trưởng muôn năm, em yêu Sâm học trưởng.” Chính lúc này, Gia Dật cùng Tả Tư Viêm đứng lên, tuy không thích trường hợp như vậy nhưng bọn họ là một thành viên của hội học sinh, cho nên dù giả vờ giả vịt cũng phải đứng lên.“Dịch, cậu còn muốn ngồi đến bao giờ vậy, chúng ta mau lên thôi, không thì kiểu gì Sâm cũng tức giận.” Gia Dật nhìn Dư Châu đầy thâm ý, cô nhìn chằm chằm về phía trước, tầm mắt luôn đặt trên người Kính Nguyệt Sâm, Dịch nói cô đã quên mất cảm tình với bọn họ, đã trưởng thành nhiều, vậy mà cậu vẫn thấy, một bông hoa si nhỏ, nhìn đi, trông thấy Sâm tử, không phải nước miếng vẫn muốn trào ra kia à.“Tôi biết rồi.” Dư Dịch đứng lên, âm thanh nhàn nhạt bất đắc dĩ, cậu hít sâu, đứng dậy, có điều, khi đi ngang qua người Dư Châu thì xoay người , tay giơ ra giữa không trung lại bất lực buông xuống.Châu Châu, em vẫn như vậy luôn làm cho anh phải lo lắng.Thu hồi tay mình, cậu quay đi, Đan Dật cũng ngoái đầu nhìn, vừa vặn thấy được đôi mắt không lớn lắm kia của Dư Châu, trong lúc này lại tràn ngập tang thương.Lòng của cậu co rút lại đầy lo lắng, không rõ đây là cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy ghen ghét, ghen ghét khi thấy cô nhìn Sâm tử như vậy, không lâu sau, cậu nắm chặt lại tay mình, cậu phát điên cái gì vậy,ien/'dan;lequydon chỉ là một bị thịt háo sắc mà thôi, một chút cũng không thay đổi, ngày đó cô thể hiện sự thông minh lại tà ác chắc chắn chỉ là một thủ đoạn thôi, có thể cô thông minh nhưng, vẫn háo sắc.Bước đi cùng nhau, trên khái đài xuất hiện thêm ba người con trai, tuấn mỹ hệt như nhau, thân hình thon cao, càng tăng thêm những âm thanh điên cuồng.Ánh mắt Dư Châu lại một mực nhìn người con trai luôn tươi cười thực ôn hòa trên khán đài kia, cho đến khi bên cạnh anh có một bóng dáng nhỏ nhắn khác đứng cạnh, cô cúi đầu, đôi môi lại không thể khống chế run lên, trong mắt lướt qua ánh xanh lam, cô cúi đầu, để tay xuống ngực, bàn tay đầy thịt, giống như ngọn núi đang đè xuống ngực cô.Anh ấy sẽ không coi như quen biết cô.Người thiếu niên năm ấy, người đã dạy cô thế nào là kiên cường.Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng quên anh, chỉ cần lướt qua cô cũng có thể nhận ra được. Nhưng, còn anh thì sao, có còn, nhớ tới cô không?Ngồi xuống, tay của cô càng thêm xiết chặt lồng ngực, không chút buông lỏng, trong lòng bàn tay, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được, bảo thạch hình giọt nước màu lam, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, dù nắm chặt trong tay vẫn lạnh băng như lúc đầu.Cô vì chính bản thân mình cũng chỉ chảy một giọt lệ, lại có thể vì người đó mà hai giọt lệ tuôn rơi.Từ từ đứng lên, phía dưới là một mảnh điên cuồng, ngay cả Đan Tương Tư cũng là bộ dáng nóng lòng muốn thử, cô lại liếc nhìn khán đài.Kính Nguyệt Sâm.Là anh sao? Người thiếu niên năm đó.

Editor: Kinh Thuế

“Sâm học trưởng, Sâm học trưởng muôn năm, em yêu Sâm học trưởng.” Chính lúc này, Gia Dật cùng Tả Tư Viêm đứng lên, tuy không thích trường hợp như vậy nhưng bọn họ là một thành viên của hội học sinh, cho nên dù giả vờ giả vịt cũng phải đứng lên.

“Dịch, cậu còn muốn ngồi đến bao giờ vậy, chúng ta mau lên thôi, không thì kiểu gì Sâm cũng tức giận.” Gia Dật nhìn Dư Châu đầy thâm ý, cô nhìn chằm chằm về phía trước, tầm mắt luôn đặt trên người Kính Nguyệt Sâm, Dịch nói cô đã quên mất cảm tình với bọn họ, đã trưởng thành nhiều, vậy mà cậu vẫn thấy, một bông hoa si nhỏ, nhìn đi, trông thấy Sâm tử, không phải nước miếng vẫn muốn trào ra kia à.

“Tôi biết rồi.” Dư Dịch đứng lên, âm thanh nhàn nhạt bất đắc dĩ, cậu hít sâu, đứng dậy, có điều, khi đi ngang qua người Dư Châu thì xoay người , tay giơ ra giữa không trung lại bất lực buông xuống.

Châu Châu, em vẫn như vậy luôn làm cho anh phải lo lắng.

Thu hồi tay mình, cậu quay đi, Đan Dật cũng ngoái đầu nhìn, vừa vặn thấy được đôi mắt không lớn lắm kia của Dư Châu, trong lúc này lại tràn ngập tang thương.

Lòng của cậu co rút lại đầy lo lắng, không rõ đây là cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy ghen ghét, ghen ghét khi thấy cô nhìn Sâm tử như vậy, không lâu sau, cậu nắm chặt lại tay mình, cậu phát điên cái gì vậy,ien/'dan;lequydon chỉ là một bị thịt háo sắc mà thôi, một chút cũng không thay đổi, ngày đó cô thể hiện sự thông minh lại tà ác chắc chắn chỉ là một thủ đoạn thôi, có thể cô thông minh nhưng, vẫn háo sắc.

Bước đi cùng nhau, trên khái đài xuất hiện thêm ba người con trai, tuấn mỹ hệt như nhau, thân hình thon cao, càng tăng thêm những âm thanh điên cuồng.

Ánh mắt Dư Châu lại một mực nhìn người con trai luôn tươi cười thực ôn hòa trên khán đài kia, cho đến khi bên cạnh anh có một bóng dáng nhỏ nhắn khác đứng cạnh, cô cúi đầu, đôi môi lại không thể khống chế run lên, trong mắt lướt qua ánh xanh lam, cô cúi đầu, để tay xuống ngực, bàn tay đầy thịt, giống như ngọn núi đang đè xuống ngực cô.

Anh ấy sẽ không coi như quen biết cô.

Người thiếu niên năm ấy, người đã dạy cô thế nào là kiên cường.

Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng quên anh, chỉ cần lướt qua cô cũng có thể nhận ra được. Nhưng, còn anh thì sao, có còn, nhớ tới cô không?

Ngồi xuống, tay của cô càng thêm xiết chặt lồng ngực, không chút buông lỏng, trong lòng bàn tay, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được, bảo thạch hình giọt nước màu lam, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, dù nắm chặt trong tay vẫn lạnh băng như lúc đầu.

Cô vì chính bản thân mình cũng chỉ chảy một giọt lệ, lại có thể vì người đó mà hai giọt lệ tuôn rơi.

Từ từ đứng lên, phía dưới là một mảnh điên cuồng, ngay cả Đan Tương Tư cũng là bộ dáng nóng lòng muốn thử, cô lại liếc nhìn khán đài.

Kính Nguyệt Sâm.

Là anh sao? Người thiếu niên năm đó.

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Editor: Kinh Thuế“Sâm học trưởng, Sâm học trưởng muôn năm, em yêu Sâm học trưởng.” Chính lúc này, Gia Dật cùng Tả Tư Viêm đứng lên, tuy không thích trường hợp như vậy nhưng bọn họ là một thành viên của hội học sinh, cho nên dù giả vờ giả vịt cũng phải đứng lên.“Dịch, cậu còn muốn ngồi đến bao giờ vậy, chúng ta mau lên thôi, không thì kiểu gì Sâm cũng tức giận.” Gia Dật nhìn Dư Châu đầy thâm ý, cô nhìn chằm chằm về phía trước, tầm mắt luôn đặt trên người Kính Nguyệt Sâm, Dịch nói cô đã quên mất cảm tình với bọn họ, đã trưởng thành nhiều, vậy mà cậu vẫn thấy, một bông hoa si nhỏ, nhìn đi, trông thấy Sâm tử, không phải nước miếng vẫn muốn trào ra kia à.“Tôi biết rồi.” Dư Dịch đứng lên, âm thanh nhàn nhạt bất đắc dĩ, cậu hít sâu, đứng dậy, có điều, khi đi ngang qua người Dư Châu thì xoay người , tay giơ ra giữa không trung lại bất lực buông xuống.Châu Châu, em vẫn như vậy luôn làm cho anh phải lo lắng.Thu hồi tay mình, cậu quay đi, Đan Dật cũng ngoái đầu nhìn, vừa vặn thấy được đôi mắt không lớn lắm kia của Dư Châu, trong lúc này lại tràn ngập tang thương.Lòng của cậu co rút lại đầy lo lắng, không rõ đây là cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy ghen ghét, ghen ghét khi thấy cô nhìn Sâm tử như vậy, không lâu sau, cậu nắm chặt lại tay mình, cậu phát điên cái gì vậy,ien/'dan;lequydon chỉ là một bị thịt háo sắc mà thôi, một chút cũng không thay đổi, ngày đó cô thể hiện sự thông minh lại tà ác chắc chắn chỉ là một thủ đoạn thôi, có thể cô thông minh nhưng, vẫn háo sắc.Bước đi cùng nhau, trên khái đài xuất hiện thêm ba người con trai, tuấn mỹ hệt như nhau, thân hình thon cao, càng tăng thêm những âm thanh điên cuồng.Ánh mắt Dư Châu lại một mực nhìn người con trai luôn tươi cười thực ôn hòa trên khán đài kia, cho đến khi bên cạnh anh có một bóng dáng nhỏ nhắn khác đứng cạnh, cô cúi đầu, đôi môi lại không thể khống chế run lên, trong mắt lướt qua ánh xanh lam, cô cúi đầu, để tay xuống ngực, bàn tay đầy thịt, giống như ngọn núi đang đè xuống ngực cô.Anh ấy sẽ không coi như quen biết cô.Người thiếu niên năm ấy, người đã dạy cô thế nào là kiên cường.Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng quên anh, chỉ cần lướt qua cô cũng có thể nhận ra được. Nhưng, còn anh thì sao, có còn, nhớ tới cô không?Ngồi xuống, tay của cô càng thêm xiết chặt lồng ngực, không chút buông lỏng, trong lòng bàn tay, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được, bảo thạch hình giọt nước màu lam, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, dù nắm chặt trong tay vẫn lạnh băng như lúc đầu.Cô vì chính bản thân mình cũng chỉ chảy một giọt lệ, lại có thể vì người đó mà hai giọt lệ tuôn rơi.Từ từ đứng lên, phía dưới là một mảnh điên cuồng, ngay cả Đan Tương Tư cũng là bộ dáng nóng lòng muốn thử, cô lại liếc nhìn khán đài.Kính Nguyệt Sâm.Là anh sao? Người thiếu niên năm đó.

Quyển 1 - Chương 48: Là anh