Một chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,…
Quyển 1 - Chương 86: Cô kiên trì
Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Editor: KInh ThuếDần dần, âm thanh bên tai nhỏ lại, có lẽ thời gian quá dài, bọn họ cũng đều mệt mỏi, mà những người đang chạy lúc này lại càng mệt mỏi hơn. Một người ngừng, hai người dừng lại, lần lượt…Thẩm Vũ Âm ôm lấy bụng mình, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, hai mắt đều hoa lên không nhìn rõ phía trước nữa, thân hình cô lung lay sắp đổ, khoảnh khắc khi ngã xuống lại cảm nhận được mùi hương cùng vòng tay ấm áp quen thuộc.Cô ngẩng đầu, thấy được đôi mắt cực tinh xảo màu xanh nhạt.“Sâm học trưởng, em xin lỗi.” Cô vô lực nói, thật sự rất mệt.“Ừm, anh biết mà.” Kính Nguyệt Sâm nhẹ nhàng vỗ về cô, ngón tay m*n tr*n mái tóc dài của Thẩm Vũ Âm, tầm mắt lại đặt trên người đang dùng một loạt các động tác cực kì chậm rãi để chuyển động.Ánh sáng trong mắt chợt tắt, cậu ôm chầm thân thể hết sức lực của Thẩm Vũ Âm, Dư Châu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh này, thật tốt, khóe môi mím lại, thật sự rất tốt, hóa ra có một loại dựa dẫm như vậy, thật là hạnh phúc.Cười tự giễu, cô chạy qua bọn họ, chỉ là ngừng lại nửa giây, sau đó nhìn thẳng phía trước, đường trước mặt còn dài nhưng cô không có lý do gì để ngừng lại cả.“Dư Châu, dừng lại, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của Kính Nguyệt Sâm.” Bước chân cô thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước, cô cũng cảm nhận được lãnh ý không ngừng gia tăng quanh người Kính Nguyệt Sâm dừng trên người cô sau câu nói đó. Trên trán đã đẫm mồ hôi, càng thêm lạnh.Thật xin lỗi, đại ca ca, em có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng, ngoại trừ Thẩm Vũ Âm, em nợ anh, nhưng không thiếu nợ cô ta cái gì cả.Đưa tay chạm vào vòng cổ hình giọt kệ trước ngực kia, cô mỉm cười, cô không cần phải dựa vào bất cứ cái gì, tự bản thân mình trải qua cũng rất ổn.Anh từng nói, chỉ cần đủ mạnh mẽ, vậy sẽ không bị ai bắt nạt nữa, cho nên, cô phải mạnh mẽ hơn, không ngừng mạnh mẽ.Lại qua một vòng sân nữa, người trên sân chạy đã không còn nhiều, mà những người ồn ào trên khán đài bây giờ cũng trở nên cực kì trầm mặc, người đã bỏ cuộc có rất nhiều, vậy mà người nên bỏ cuộc đầu tiên kia bây giờ vẫn đang tiếp tục chạy, tuy động tác của cô vô cùng chậm chạp, nhưng, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được kiên trì không có được ở người khác, cô dùng chính những động tác của mình nói ra, cô sẽ không dừng lại, cô sẽ chạy hết phần thi của mình.Dư Dịch đóng lại đôi mắt mình, cảm giác hai vành mắt có chút nóng lên, cô thật sự không để cho cậu thất vọng, thật sự là người em gái tốt của cậu, nhưng chính cậu lại không phải một người anh tốt. Lúc này lại chỉ có thể đứng đây theo dõi cô một mình cô đơn cố gắng.“Đây mới thực sự là Tiểu Trư sao?” Đan Gia Dật đứng thẳng người, từ khóe môi cong lên có thể thấy bây giờ tâm tình cậu vô cùng tốt.“Đúng vậy, cô ấy rất tuyệt.” Không còn là Tiểu Trư chúng ta biết trước kia, Tả Tư Viêm mỉm cười khoanh tay trước ngực, có điều, vẫn không quên chú ý một người khác cũng đứng trên này.Nguyệt Sân, cậu ta, còn muốn làm cái gì?Trên sân thi đấu, chỉ còn ba người, mỗi người đều cực kì mệt mỏi, thậm chí, không còn chạy nữa mà là đi, Dư Châu vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn vạch tuyến phía trước, cuối cùng cũng đã tới, kỳ thật , cô đã chạy không nổi nữa, thân thể này, so với cô tưởng tượng còn yếu hơn, nếu như không phải gần đây cô đều kiên trì chạy bộ giảm béo, có lẽ một vòng cũng không chạy được xong. Chỉ có điều, chạy qua nhiều vòng như vậy đã là cực hạn của cơ thể cô rồi, di chuyển được bây giờ chủ yếu dựa vào ý chí của cô.Chân bước ngày càng khó khăn, mỗi bước nâng lên nặng nề vô cùng, mi tâm đã nhíu chặt lại, cô cắn chặt môi tiếp tục lê về phía trước, hơi thở dồn dập, hai mắt mở to, trước mắt là một mảng trắng xóa chao đảo mơ hồ không còn nhìn rõ được cái gì. Thân thể lung lay chực đổ xuống, cô dùng lực bấm mạnh một cái vào lòng bàn tay mình. /Kinh thue của Dien'/dan'lequydonCô không thể ngã xuống, bởi vì, cô không hạnh phúc như Thẩm Vũ Âm, trên thế giới này, không ai nguyện cho cô tựa vào, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.Đoạn cuối, khoảng cách nhìn vô cùng gần lại tựa như rất xa, lại một người nữa bỏ cuộc, đường dài như vậy, có thể kiên trì đến tận bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.
Editor: KInh Thuế
Dần dần, âm thanh bên tai nhỏ lại, có lẽ thời gian quá dài, bọn họ cũng đều mệt mỏi, mà những người đang chạy lúc này lại càng mệt mỏi hơn. Một người ngừng, hai người dừng lại, lần lượt…
Thẩm Vũ Âm ôm lấy bụng mình, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, hai mắt đều hoa lên không nhìn rõ phía trước nữa, thân hình cô lung lay sắp đổ, khoảnh khắc khi ngã xuống lại cảm nhận được mùi hương cùng vòng tay ấm áp quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thấy được đôi mắt cực tinh xảo màu xanh nhạt.
“Sâm học trưởng, em xin lỗi.” Cô vô lực nói, thật sự rất mệt.
“Ừm, anh biết mà.” Kính Nguyệt Sâm nhẹ nhàng vỗ về cô, ngón tay m*n tr*n mái tóc dài của Thẩm Vũ Âm, tầm mắt lại đặt trên người đang dùng một loạt các động tác cực kì chậm rãi để chuyển động.
Ánh sáng trong mắt chợt tắt, cậu ôm chầm thân thể hết sức lực của Thẩm Vũ Âm, Dư Châu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh này, thật tốt, khóe môi mím lại, thật sự rất tốt, hóa ra có một loại dựa dẫm như vậy, thật là hạnh phúc.
Cười tự giễu, cô chạy qua bọn họ, chỉ là ngừng lại nửa giây, sau đó nhìn thẳng phía trước, đường trước mặt còn dài nhưng cô không có lý do gì để ngừng lại cả.
“Dư Châu, dừng lại, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của Kính Nguyệt Sâm.” Bước chân cô thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước, cô cũng cảm nhận được lãnh ý không ngừng gia tăng quanh người Kính Nguyệt Sâm dừng trên người cô sau câu nói đó. Trên trán đã đẫm mồ hôi, càng thêm lạnh.
Thật xin lỗi, đại ca ca, em có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng, ngoại trừ Thẩm Vũ Âm, em nợ anh, nhưng không thiếu nợ cô ta cái gì cả.
Đưa tay chạm vào vòng cổ hình giọt kệ trước ngực kia, cô mỉm cười, cô không cần phải dựa vào bất cứ cái gì, tự bản thân mình trải qua cũng rất ổn.
Anh từng nói, chỉ cần đủ mạnh mẽ, vậy sẽ không bị ai bắt nạt nữa, cho nên, cô phải mạnh mẽ hơn, không ngừng mạnh mẽ.
Lại qua một vòng sân nữa, người trên sân chạy đã không còn nhiều, mà những người ồn ào trên khán đài bây giờ cũng trở nên cực kì trầm mặc, người đã bỏ cuộc có rất nhiều, vậy mà người nên bỏ cuộc đầu tiên kia bây giờ vẫn đang tiếp tục chạy, tuy động tác của cô vô cùng chậm chạp, nhưng, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được kiên trì không có được ở người khác, cô dùng chính những động tác của mình nói ra, cô sẽ không dừng lại, cô sẽ chạy hết phần thi của mình.
Dư Dịch đóng lại đôi mắt mình, cảm giác hai vành mắt có chút nóng lên, cô thật sự không để cho cậu thất vọng, thật sự là người em gái tốt của cậu, nhưng chính cậu lại không phải một người anh tốt. Lúc này lại chỉ có thể đứng đây theo dõi cô một mình cô đơn cố gắng.
“Đây mới thực sự là Tiểu Trư sao?” Đan Gia Dật đứng thẳng người, từ khóe môi cong lên có thể thấy bây giờ tâm tình cậu vô cùng tốt.
“Đúng vậy, cô ấy rất tuyệt.” Không còn là Tiểu Trư chúng ta biết trước kia, Tả Tư Viêm mỉm cười khoanh tay trước ngực, có điều, vẫn không quên chú ý một người khác cũng đứng trên này.
Nguyệt Sân, cậu ta, còn muốn làm cái gì?
Trên sân thi đấu, chỉ còn ba người, mỗi người đều cực kì mệt mỏi, thậm chí, không còn chạy nữa mà là đi, Dư Châu vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn vạch tuyến phía trước, cuối cùng cũng đã tới, kỳ thật , cô đã chạy không nổi nữa, thân thể này, so với cô tưởng tượng còn yếu hơn, nếu như không phải gần đây cô đều kiên trì chạy bộ giảm béo, có lẽ một vòng cũng không chạy được xong. Chỉ có điều, chạy qua nhiều vòng như vậy đã là cực hạn của cơ thể cô rồi, di chuyển được bây giờ chủ yếu dựa vào ý chí của cô.
Chân bước ngày càng khó khăn, mỗi bước nâng lên nặng nề vô cùng, mi tâm đã nhíu chặt lại, cô cắn chặt môi tiếp tục lê về phía trước, hơi thở dồn dập, hai mắt mở to, trước mắt là một mảng trắng xóa chao đảo mơ hồ không còn nhìn rõ được cái gì. Thân thể lung lay chực đổ xuống, cô dùng lực bấm mạnh một cái vào lòng bàn tay mình. /Kinh thue của Dien'/dan'lequydon
Cô không thể ngã xuống, bởi vì, cô không hạnh phúc như Thẩm Vũ Âm, trên thế giới này, không ai nguyện cho cô tựa vào, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Đoạn cuối, khoảng cách nhìn vô cùng gần lại tựa như rất xa, lại một người nữa bỏ cuộc, đường dài như vậy, có thể kiên trì đến tận bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.
Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Editor: KInh ThuếDần dần, âm thanh bên tai nhỏ lại, có lẽ thời gian quá dài, bọn họ cũng đều mệt mỏi, mà những người đang chạy lúc này lại càng mệt mỏi hơn. Một người ngừng, hai người dừng lại, lần lượt…Thẩm Vũ Âm ôm lấy bụng mình, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, hai mắt đều hoa lên không nhìn rõ phía trước nữa, thân hình cô lung lay sắp đổ, khoảnh khắc khi ngã xuống lại cảm nhận được mùi hương cùng vòng tay ấm áp quen thuộc.Cô ngẩng đầu, thấy được đôi mắt cực tinh xảo màu xanh nhạt.“Sâm học trưởng, em xin lỗi.” Cô vô lực nói, thật sự rất mệt.“Ừm, anh biết mà.” Kính Nguyệt Sâm nhẹ nhàng vỗ về cô, ngón tay m*n tr*n mái tóc dài của Thẩm Vũ Âm, tầm mắt lại đặt trên người đang dùng một loạt các động tác cực kì chậm rãi để chuyển động.Ánh sáng trong mắt chợt tắt, cậu ôm chầm thân thể hết sức lực của Thẩm Vũ Âm, Dư Châu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh này, thật tốt, khóe môi mím lại, thật sự rất tốt, hóa ra có một loại dựa dẫm như vậy, thật là hạnh phúc.Cười tự giễu, cô chạy qua bọn họ, chỉ là ngừng lại nửa giây, sau đó nhìn thẳng phía trước, đường trước mặt còn dài nhưng cô không có lý do gì để ngừng lại cả.“Dư Châu, dừng lại, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của Kính Nguyệt Sâm.” Bước chân cô thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước, cô cũng cảm nhận được lãnh ý không ngừng gia tăng quanh người Kính Nguyệt Sâm dừng trên người cô sau câu nói đó. Trên trán đã đẫm mồ hôi, càng thêm lạnh.Thật xin lỗi, đại ca ca, em có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng, ngoại trừ Thẩm Vũ Âm, em nợ anh, nhưng không thiếu nợ cô ta cái gì cả.Đưa tay chạm vào vòng cổ hình giọt kệ trước ngực kia, cô mỉm cười, cô không cần phải dựa vào bất cứ cái gì, tự bản thân mình trải qua cũng rất ổn.Anh từng nói, chỉ cần đủ mạnh mẽ, vậy sẽ không bị ai bắt nạt nữa, cho nên, cô phải mạnh mẽ hơn, không ngừng mạnh mẽ.Lại qua một vòng sân nữa, người trên sân chạy đã không còn nhiều, mà những người ồn ào trên khán đài bây giờ cũng trở nên cực kì trầm mặc, người đã bỏ cuộc có rất nhiều, vậy mà người nên bỏ cuộc đầu tiên kia bây giờ vẫn đang tiếp tục chạy, tuy động tác của cô vô cùng chậm chạp, nhưng, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được kiên trì không có được ở người khác, cô dùng chính những động tác của mình nói ra, cô sẽ không dừng lại, cô sẽ chạy hết phần thi của mình.Dư Dịch đóng lại đôi mắt mình, cảm giác hai vành mắt có chút nóng lên, cô thật sự không để cho cậu thất vọng, thật sự là người em gái tốt của cậu, nhưng chính cậu lại không phải một người anh tốt. Lúc này lại chỉ có thể đứng đây theo dõi cô một mình cô đơn cố gắng.“Đây mới thực sự là Tiểu Trư sao?” Đan Gia Dật đứng thẳng người, từ khóe môi cong lên có thể thấy bây giờ tâm tình cậu vô cùng tốt.“Đúng vậy, cô ấy rất tuyệt.” Không còn là Tiểu Trư chúng ta biết trước kia, Tả Tư Viêm mỉm cười khoanh tay trước ngực, có điều, vẫn không quên chú ý một người khác cũng đứng trên này.Nguyệt Sân, cậu ta, còn muốn làm cái gì?Trên sân thi đấu, chỉ còn ba người, mỗi người đều cực kì mệt mỏi, thậm chí, không còn chạy nữa mà là đi, Dư Châu vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn vạch tuyến phía trước, cuối cùng cũng đã tới, kỳ thật , cô đã chạy không nổi nữa, thân thể này, so với cô tưởng tượng còn yếu hơn, nếu như không phải gần đây cô đều kiên trì chạy bộ giảm béo, có lẽ một vòng cũng không chạy được xong. Chỉ có điều, chạy qua nhiều vòng như vậy đã là cực hạn của cơ thể cô rồi, di chuyển được bây giờ chủ yếu dựa vào ý chí của cô.Chân bước ngày càng khó khăn, mỗi bước nâng lên nặng nề vô cùng, mi tâm đã nhíu chặt lại, cô cắn chặt môi tiếp tục lê về phía trước, hơi thở dồn dập, hai mắt mở to, trước mắt là một mảng trắng xóa chao đảo mơ hồ không còn nhìn rõ được cái gì. Thân thể lung lay chực đổ xuống, cô dùng lực bấm mạnh một cái vào lòng bàn tay mình. /Kinh thue của Dien'/dan'lequydonCô không thể ngã xuống, bởi vì, cô không hạnh phúc như Thẩm Vũ Âm, trên thế giới này, không ai nguyện cho cô tựa vào, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.Đoạn cuối, khoảng cách nhìn vô cùng gần lại tựa như rất xa, lại một người nữa bỏ cuộc, đường dài như vậy, có thể kiên trì đến tận bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.