Một chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,…

Quyển 2 - Chương 7: Bị mang đi

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Editor: Kinh Thuế“Ta biết rồi.” Ngón tay người con trai m*n tr*n mặt nạ màu bạc của chính mình, đứng thẳng người dậy, trước khi rời đi, lại nhìn về nơi xa xa kia, trên mặt hiện lên vẻ u ám nhàn nhạt.d/dlqdSau đó, cậu rời đi thật nhanh, theo phía sau là hắc y nhân, ngoài bầu trời bao la là ánh sáng, sau đó là những mảng đen tối, không chút ấm áp.Sự xuất hiện của cậu, không ai chứng kiến, sự rời đi của cậu cũng như vậy, cậu là người không được xuất hiện trước mặt bất cứ ai ngoài sáng, đêm đen, mới là màu sắc thuộc về cậu.Góc áo bạch sắc thi thoảng bị gió thổi lên, gió đêm chầm chậm thổi, thì ra, vẫn luôn có một khoảng cách, mãi mãi ngoài tầm với, mà cậu ngay cả tư cách đứng dưới ánh mặt trời cũng không có.Đây là một ngày căng thẳng cũng là một ngày mệt mỏi, bất kể là ai cũng thế, không ngờ tới, trận đấu thể dục mong chờ đã lâu, cứ như vậy đã kết thúc.Ngoại trừ chiến thắng của Dư Châu khiến mọi người không ngờ được ra, còn lại mọi việc đều rất bình thường, cũng có vài người có thể lọt vào bên quý tộc, nhưng bên quý tộc không hổ danh là quý tộc, ngoại trừ ngoại lệ Thẩm Vũ Âm, những người khác thành tích đều vô cùng tốt, không ai thua thê thảm cả, về phần Thẩm Vũ Âm, tuy thua nhưng lại thi đấu cùng Kính Nguyệt Sâm, nên, có lẽ cô vẫn có thể ở lại bên ban quý tộc.Mà tất cả mọi người bắt đầu công nhận, không phải Kính Nguyệt Sâm thua, mà là anh cố ý nhường người, cho nên đội Dư Châu mới có thể thắng, về phần sự thật là gì, chắc chắn cũng không có ai nói rõ được.Bọn cậu cũng không phải người như vậy, càng không phải hướng ai giải thích, bọn cậu có kiêu ngạo của riêng mình, càng có sự nhẫn nại.Trong biệt thự Dư gia, trên sân thượng, ba thiếu niên anh tuấn đang nhàn nhã tựa trên lan can, nhìn theo thân hình mập mạp lúc ẩn lúc hiện đang chạy vòng kia. Từ khi bắt đầu, cô chưa ngừng lại nghỉ lúc nào.“Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao cô nhóc có thể chạy được đến đích rồi.” Tả Tư Viêm chống hai tay lên lan can, con mắt cười cong cong, có điều, bên trong có thể nhìn thấy một sự kính nể hiện rõ.Cô rất kiên trì, hơn nữa còn cực kì chấp nhất, bọn họ đều cho rằng, Dư Dịch nói cô giảm béo là một chuyện đùa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó mà tin tưởng được, cô có thể từng bước đi được đến ngày hôm nay, thân thể béo như vậy, trước kia đi một bước cũng đã như lún đất rồi, bây giờ có thể chạy lâu như vậy, thậm chí, bọn cậu đều nhìn thấy quần áo cô đã ướt, mồ hôi không ngừng rơi xuống.“Rất lợi hại, chắc chắn rất nhanh thôi, cô bé sẽ không còn là Tiểu Trư mà chúng ta biết nữa.” Đan Gia Dật thở dài một tiếng, nếu như Tiểu Trư gầy, còn gọi là Tiểu Trư được nữa ư? Không phải lại là một Tiểu gậy Trúc mới chứ?Hơn chục năm nhìn qua đều là dáng vẻ mập mạp này, thói quen nhìn cô vụng về làm xấu mặt, lại thu dọn giúp cô, thói quen được cô quấn lấy như kẹo da trâu, không rời bọn cậu, nếu như đột nhiên có một ngày, cô không phải là cô, như vậy, bọn họ dường như, không nói ra được sự thất lạc trong lòng này là cái gì nữa. Dường như bọn họ đã mất đi, người bọn họ vẫn luôn nói chán ghét, nhưng lại luôn là đứa em gái Tiểu Trư mang lại cho bọn họ niềm vui.Nghĩ đến đây, Gia Dật thầm mắng một tiếng, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, rõ ràng Tiểu Trư vẫn ở đây, chỉ có điều, cô đang lớn lên mà thôi, mọi người đều phải lớn lên, quá khứ ngu ngốc đã qua, không có nghĩa lớn lên cũng vậy.Bọn cậu cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ trưởng thành.“Đúng vậy, con bé rất kiên trì, từ sau khi bị Sâm tử đập quả cầu vào đầu, chính là như vậy.” Dư Dịch tựa lưng vào tường, kỳ thật bây giờ cánh tay của cậu cực kì nhức mỏi, có điều, lại cảm thấy rất vui, bởi vì, lần đầu tiên cậu thể hiện xứng với tiếng anh trai này.Còn nữa, tôi rất muốn cảm ơn các cậu, cám ơn đã giúp con bé, nếu không, chắc chắn nó đã thua.” Dư Dịch hơi cúi đầu với hai người, đáy mắt dường như đều được bao trùm bởi sự ấm áp.Những người bạn xấu này, tuy có lúc rất căm ghét em gái cậu, nhưng, cũng như chính mình đã nhìn cô lớn lên, thời điểm mấu chốt, vẫn sẽ lựa chọn giúp con bé.

Editor: Kinh Thuế

“Ta biết rồi.” Ngón tay người con trai m*n tr*n mặt nạ màu bạc của chính mình, đứng thẳng người dậy, trước khi rời đi, lại nhìn về nơi xa xa kia, trên mặt hiện lên vẻ u ám nhàn nhạt.d/dlqd

Sau đó, cậu rời đi thật nhanh, theo phía sau là hắc y nhân, ngoài bầu trời bao la là ánh sáng, sau đó là những mảng đen tối, không chút ấm áp.

Sự xuất hiện của cậu, không ai chứng kiến, sự rời đi của cậu cũng như vậy, cậu là người không được xuất hiện trước mặt bất cứ ai ngoài sáng, đêm đen, mới là màu sắc thuộc về cậu.

Góc áo bạch sắc thi thoảng bị gió thổi lên, gió đêm chầm chậm thổi, thì ra, vẫn luôn có một khoảng cách, mãi mãi ngoài tầm với, mà cậu ngay cả tư cách đứng dưới ánh mặt trời cũng không có.

Đây là một ngày căng thẳng cũng là một ngày mệt mỏi, bất kể là ai cũng thế, không ngờ tới, trận đấu thể dục mong chờ đã lâu, cứ như vậy đã kết thúc.

Ngoại trừ chiến thắng của Dư Châu khiến mọi người không ngờ được ra, còn lại mọi việc đều rất bình thường, cũng có vài người có thể lọt vào bên quý tộc, nhưng bên quý tộc không hổ danh là quý tộc, ngoại trừ ngoại lệ Thẩm Vũ Âm, những người khác thành tích đều vô cùng tốt, không ai thua thê thảm cả, về phần Thẩm Vũ Âm, tuy thua nhưng lại thi đấu cùng Kính Nguyệt Sâm, nên, có lẽ cô vẫn có thể ở lại bên ban quý tộc.

Mà tất cả mọi người bắt đầu công nhận, không phải Kính Nguyệt Sâm thua, mà là anh cố ý nhường người, cho nên đội Dư Châu mới có thể thắng, về phần sự thật là gì, chắc chắn cũng không có ai nói rõ được.

Bọn cậu cũng không phải người như vậy, càng không phải hướng ai giải thích, bọn cậu có kiêu ngạo của riêng mình, càng có sự nhẫn nại.

Trong biệt thự Dư gia, trên sân thượng, ba thiếu niên anh tuấn đang nhàn nhã tựa trên lan can, nhìn theo thân hình mập mạp lúc ẩn lúc hiện đang chạy vòng kia. Từ khi bắt đầu, cô chưa ngừng lại nghỉ lúc nào.

“Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao cô nhóc có thể chạy được đến đích rồi.” Tả Tư Viêm chống hai tay lên lan can, con mắt cười cong cong, có điều, bên trong có thể nhìn thấy một sự kính nể hiện rõ.

Cô rất kiên trì, hơn nữa còn cực kì chấp nhất, bọn họ đều cho rằng, Dư Dịch nói cô giảm béo là một chuyện đùa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó mà tin tưởng được, cô có thể từng bước đi được đến ngày hôm nay, thân thể béo như vậy, trước kia đi một bước cũng đã như lún đất rồi, bây giờ có thể chạy lâu như vậy, thậm chí, bọn cậu đều nhìn thấy quần áo cô đã ướt, mồ hôi không ngừng rơi xuống.

“Rất lợi hại, chắc chắn rất nhanh thôi, cô bé sẽ không còn là Tiểu Trư mà chúng ta biết nữa.” Đan Gia Dật thở dài một tiếng, nếu như Tiểu Trư gầy, còn gọi là Tiểu Trư được nữa ư? Không phải lại là một Tiểu gậy Trúc mới chứ?

Hơn chục năm nhìn qua đều là dáng vẻ mập mạp này, thói quen nhìn cô vụng về làm xấu mặt, lại thu dọn giúp cô, thói quen được cô quấn lấy như kẹo da trâu, không rời bọn cậu, nếu như đột nhiên có một ngày, cô không phải là cô, như vậy, bọn họ dường như, không nói ra được sự thất lạc trong lòng này là cái gì nữa. 

Dường như bọn họ đã mất đi, người bọn họ vẫn luôn nói chán ghét, nhưng lại luôn là đứa em gái Tiểu Trư mang lại cho bọn họ niềm vui.

Nghĩ đến đây, Gia Dật thầm mắng một tiếng, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, rõ ràng Tiểu Trư vẫn ở đây, chỉ có điều, cô đang lớn lên mà thôi, mọi người đều phải lớn lên, quá khứ ngu ngốc đã qua, không có nghĩa lớn lên cũng vậy.

Bọn cậu cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ trưởng thành.

“Đúng vậy, con bé rất kiên trì, từ sau khi bị Sâm tử đập quả cầu vào đầu, chính là như vậy.” Dư Dịch tựa lưng vào tường, kỳ thật bây giờ cánh tay của cậu cực kì nhức mỏi, có điều, lại cảm thấy rất vui, bởi vì, lần đầu tiên cậu thể hiện xứng với tiếng anh trai này.

Còn nữa, tôi rất muốn cảm ơn các cậu, cám ơn đã giúp con bé, nếu không, chắc chắn nó đã thua.” Dư Dịch hơi cúi đầu với hai người, đáy mắt dường như đều được bao trùm bởi sự ấm áp.

Những người bạn xấu này, tuy có lúc rất căm ghét em gái cậu, nhưng, cũng như chính mình đã nhìn cô lớn lên, thời điểm mấu chốt, vẫn sẽ lựa chọn giúp con bé.

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý MuốnTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường. Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống. Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa. Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng,… Editor: Kinh Thuế“Ta biết rồi.” Ngón tay người con trai m*n tr*n mặt nạ màu bạc của chính mình, đứng thẳng người dậy, trước khi rời đi, lại nhìn về nơi xa xa kia, trên mặt hiện lên vẻ u ám nhàn nhạt.d/dlqdSau đó, cậu rời đi thật nhanh, theo phía sau là hắc y nhân, ngoài bầu trời bao la là ánh sáng, sau đó là những mảng đen tối, không chút ấm áp.Sự xuất hiện của cậu, không ai chứng kiến, sự rời đi của cậu cũng như vậy, cậu là người không được xuất hiện trước mặt bất cứ ai ngoài sáng, đêm đen, mới là màu sắc thuộc về cậu.Góc áo bạch sắc thi thoảng bị gió thổi lên, gió đêm chầm chậm thổi, thì ra, vẫn luôn có một khoảng cách, mãi mãi ngoài tầm với, mà cậu ngay cả tư cách đứng dưới ánh mặt trời cũng không có.Đây là một ngày căng thẳng cũng là một ngày mệt mỏi, bất kể là ai cũng thế, không ngờ tới, trận đấu thể dục mong chờ đã lâu, cứ như vậy đã kết thúc.Ngoại trừ chiến thắng của Dư Châu khiến mọi người không ngờ được ra, còn lại mọi việc đều rất bình thường, cũng có vài người có thể lọt vào bên quý tộc, nhưng bên quý tộc không hổ danh là quý tộc, ngoại trừ ngoại lệ Thẩm Vũ Âm, những người khác thành tích đều vô cùng tốt, không ai thua thê thảm cả, về phần Thẩm Vũ Âm, tuy thua nhưng lại thi đấu cùng Kính Nguyệt Sâm, nên, có lẽ cô vẫn có thể ở lại bên ban quý tộc.Mà tất cả mọi người bắt đầu công nhận, không phải Kính Nguyệt Sâm thua, mà là anh cố ý nhường người, cho nên đội Dư Châu mới có thể thắng, về phần sự thật là gì, chắc chắn cũng không có ai nói rõ được.Bọn cậu cũng không phải người như vậy, càng không phải hướng ai giải thích, bọn cậu có kiêu ngạo của riêng mình, càng có sự nhẫn nại.Trong biệt thự Dư gia, trên sân thượng, ba thiếu niên anh tuấn đang nhàn nhã tựa trên lan can, nhìn theo thân hình mập mạp lúc ẩn lúc hiện đang chạy vòng kia. Từ khi bắt đầu, cô chưa ngừng lại nghỉ lúc nào.“Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao cô nhóc có thể chạy được đến đích rồi.” Tả Tư Viêm chống hai tay lên lan can, con mắt cười cong cong, có điều, bên trong có thể nhìn thấy một sự kính nể hiện rõ.Cô rất kiên trì, hơn nữa còn cực kì chấp nhất, bọn họ đều cho rằng, Dư Dịch nói cô giảm béo là một chuyện đùa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó mà tin tưởng được, cô có thể từng bước đi được đến ngày hôm nay, thân thể béo như vậy, trước kia đi một bước cũng đã như lún đất rồi, bây giờ có thể chạy lâu như vậy, thậm chí, bọn cậu đều nhìn thấy quần áo cô đã ướt, mồ hôi không ngừng rơi xuống.“Rất lợi hại, chắc chắn rất nhanh thôi, cô bé sẽ không còn là Tiểu Trư mà chúng ta biết nữa.” Đan Gia Dật thở dài một tiếng, nếu như Tiểu Trư gầy, còn gọi là Tiểu Trư được nữa ư? Không phải lại là một Tiểu gậy Trúc mới chứ?Hơn chục năm nhìn qua đều là dáng vẻ mập mạp này, thói quen nhìn cô vụng về làm xấu mặt, lại thu dọn giúp cô, thói quen được cô quấn lấy như kẹo da trâu, không rời bọn cậu, nếu như đột nhiên có một ngày, cô không phải là cô, như vậy, bọn họ dường như, không nói ra được sự thất lạc trong lòng này là cái gì nữa. Dường như bọn họ đã mất đi, người bọn họ vẫn luôn nói chán ghét, nhưng lại luôn là đứa em gái Tiểu Trư mang lại cho bọn họ niềm vui.Nghĩ đến đây, Gia Dật thầm mắng một tiếng, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, rõ ràng Tiểu Trư vẫn ở đây, chỉ có điều, cô đang lớn lên mà thôi, mọi người đều phải lớn lên, quá khứ ngu ngốc đã qua, không có nghĩa lớn lên cũng vậy.Bọn cậu cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ trưởng thành.“Đúng vậy, con bé rất kiên trì, từ sau khi bị Sâm tử đập quả cầu vào đầu, chính là như vậy.” Dư Dịch tựa lưng vào tường, kỳ thật bây giờ cánh tay của cậu cực kì nhức mỏi, có điều, lại cảm thấy rất vui, bởi vì, lần đầu tiên cậu thể hiện xứng với tiếng anh trai này.Còn nữa, tôi rất muốn cảm ơn các cậu, cám ơn đã giúp con bé, nếu không, chắc chắn nó đã thua.” Dư Dịch hơi cúi đầu với hai người, đáy mắt dường như đều được bao trùm bởi sự ấm áp.Những người bạn xấu này, tuy có lúc rất căm ghét em gái cậu, nhưng, cũng như chính mình đã nhìn cô lớn lên, thời điểm mấu chốt, vẫn sẽ lựa chọn giúp con bé.

Quyển 2 - Chương 7: Bị mang đi