Tác giả:

Biên tập: B3 Ánh nắng vừa đủ, tôi ngồi buồn bực trên xe lăn điện. “Tôi nghe bác sỹ Trần ở khoa ngoại não nói hôm nay cô đã nhớ lại được một ít rồi. Đây khôngphải là chuyện nên vui mừng sao?” Bác sỹ tâm lý của tôi đẩy mắt kính, dùng ánh mắt vô cùnghiền hoà và khích lệ nhìn tôi, kết hợp với áo blouse trắng và bệnh án theo dõi bệnh nhân khôngbao giờ rời tay của cô ấy, đã tạo ra dáng vẻ chuyên nghiệp khiến cho người ta tin tưởng ỷ lại. Cô ấy thấy tôi không nói gì, liền cúi đầu xuống bắt đầu viết vào bệnh án, tôi rướn cổ lên, nhìn thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa “Bệnh nhân tự bế, không muốn giao tiếp, sau khi mấttrí nhớ thì thế giới quan sụp đổ nhưng chưa kịp xây dựng lại, dễ sinh ra nguy cơ khủng hoảng. Luôn tỏ thái độ thù địch với bên ngoài.” Sau đó cô ấy tự cho là đúng an ủi tôi: “Cô không cần cảm thấy thất bại, cho dù hôm nay chỉ nhớ lại được một tí tẹo, nhưng đó không phải là dấu hiệu chứng tỏ cô đang có chuyển biến tốtsao?” Tôi rũ mắt, cô ấy cho rằng có thể thừa thắng truy …

Chương 17: Nhà giàu vốn có nhiều mối nghiệt duyên, trong ba mươi mấy bộ truyện ngược thì có đến mười mấy bộ là tình yêu lo�

Chắp Cánh Cũng Khó ThoátTác giả: Táo ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường Biên tập: B3 Ánh nắng vừa đủ, tôi ngồi buồn bực trên xe lăn điện. “Tôi nghe bác sỹ Trần ở khoa ngoại não nói hôm nay cô đã nhớ lại được một ít rồi. Đây khôngphải là chuyện nên vui mừng sao?” Bác sỹ tâm lý của tôi đẩy mắt kính, dùng ánh mắt vô cùnghiền hoà và khích lệ nhìn tôi, kết hợp với áo blouse trắng và bệnh án theo dõi bệnh nhân khôngbao giờ rời tay của cô ấy, đã tạo ra dáng vẻ chuyên nghiệp khiến cho người ta tin tưởng ỷ lại. Cô ấy thấy tôi không nói gì, liền cúi đầu xuống bắt đầu viết vào bệnh án, tôi rướn cổ lên, nhìn thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa “Bệnh nhân tự bế, không muốn giao tiếp, sau khi mấttrí nhớ thì thế giới quan sụp đổ nhưng chưa kịp xây dựng lại, dễ sinh ra nguy cơ khủng hoảng. Luôn tỏ thái độ thù địch với bên ngoài.” Sau đó cô ấy tự cho là đúng an ủi tôi: “Cô không cần cảm thấy thất bại, cho dù hôm nay chỉ nhớ lại được một tí tẹo, nhưng đó không phải là dấu hiệu chứng tỏ cô đang có chuyển biến tốtsao?” Tôi rũ mắt, cô ấy cho rằng có thể thừa thắng truy … Biên tập: B3Doãn Lệ cho tôi thời gian một tuần suy nghÄ©. Trùng hợp là tuần này anh phải đi công tác, nhưng vì để thể hiện rõ sá»± tồn tại cá»§a mình, nên ngày nào anh cÅ©ng đặt cho tôi một bó hoa hồng đỏ thật lớn.Ký nhận hoa mấy ngày liên tiếp, trong nhà đều tràn ngập hương hoa hồng thoang thoảng, sau khi ngá»­i quen tôi lại cảm thấy quả thật là hoa hồng thÆ¡m hÆ¡n hoa bách hợp nhiều, mùi hoa bách hợp hÆ¡i nồng quá.Hôm nay đã là ngày thứ sáu anh đi công tác, tối hôm qua Doãn Lệ đã nhắn tin báo với tôi là tối nay anh sẽ về.Nội tâm tôi thấy hÆ¡i khẩn trương và mong đợi, thật ra thì chính tôi đã rõ ràng.Ngày thứ hai sau khi được Doãn Lệ cầu hôn, tôi đã chá»§ động xoá đi cách liên lạc với vị hoạ sỹ Hoa kiều mà Mạc Hành Chi đã gá»­i cho. Tôi đã biết câu trả lời cá»§a mình rồi.Sáu ngày vừa qua tôi rất nhớ Doãn Lệ, nhưng lại có chút ngại ngùng, vì tôi luôn cảm thấy đứng trước mặt anh mà nói cái câu: “Em đồng ý lấy anh.” thì không phù hợp với tính cách tôi chút nào.Từ trong tiềm thức, tôi nghÄ© đáng lẽ ra tôi phải túm vạt áo Doãn Lệ, đánh cho anh khóc đến ch** n**c mắt nước mÅ©i, sau đó cưỡng ép anh: “Nói mau, anh có cưới em không thì bảo?!” Phải như thế mới đúng, vậy nhưng sá»± tình phát triển đến mức này khiến tôi thấy rất hụt hẫng.Lúc này tôi đang ngồi ở gác lá»­ng sưởi nắng ấm hoàng hôn, tiện tay lấy một tờ giấy ra tô tô vẽ vẽ, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, có lẽ tôi nên viết câu trả lời lên giấy rồi để cho Doãn Lệ tá»± mình phát hiện. Tiếp theo ánh mắt chúng tôi sẽ ăn ý nhìn nhau, b*n r* tia lá»­a tình yêu, cảnh tượng như vậy sẽ là một ká»· niệm tuyệt vời trong tương lai.Vì vậy tôi liền dùng bút dạ viết ba chữ “EM ĐỒNG Ý!” thật to, nhe răng nhe lợi viết viết ngoáy ngoáy.Sau khi viết xong tôi lại nghÄ© xem nên để ở đâu, nhưng nghÄ© tới nghÄ© lui vẫn chưa tìm được, bèn dứt khoát đứng dậy đi ra ngắm phong cảnh ngoài cá»­a sổ.Vừa nhìn một cái tôi liền thấy ngay được nguồn cảm hứng cá»§a mình, dưới gốc cây bạch quả ở sân trước kia không phải Doãn Lệ thì là ai, anh đang đứng đưa lưng về phía tôi, mặc chiếc áo len xám mà anh đã mặc trước đó, hình như đang nói chuyện điện thoại với người ta.Có lẽ anh muốn về nhà trước thời hạn để mang cho tôi một niềm vui bất ngờ.Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết ba chữ “EM ĐỒNG Ý!” kia, nghÄ© thầm, vậy thì tôi cÅ©ng sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.Tôi vo tròn tờ giấy kia lại, tìm thêm mấy tờ giấy trắng nữa, bọc từng tờ một ra ngoài tờ giấy kia, một lát sau đã biến thành một quả cầu giấy nhỏ.Tôi lại dùng bút dạ viết lên quả cầu: “Mở ra đi, niềm vui bất ngờ đó!”Xong xuôi tôi lắc lư chạy ra cá»­a sổ.May là Doãn Lệ vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, anh cúi thấp đầu, nhìn vào chiếc bóng mình in trên mặt đất.Đây là một tư thế vô cùng thích hợp để tôi dễ dàng tập kích.Tôi vẫy vẫy cánh tay, cầm cục giấy ném về phía anh.Vì có gió nên quả cầu giấy hÆ¡i lệch hướng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng sượt qua bờ vai anh rồi rÆ¡i xuống đất, nhưng mà dù sao cÅ©ng đã thu hút sá»± chú ý cá»§a anh.Tôi dương dương đắc ý thò đầu ra cá»­a sổ nhìn phản ứng cá»§a anh.Quả nhiên Doãn Lệ bị ném phải thì có chút nghi hoặc, anh nhặt quả cầu giấy lên rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía tôi.Tôi ngoắc ngoắc tay với anh, nhưng khi anh ngước mặt lên nhìn, tôi mới nhận ra, hỏng bét! Ném nhầm người rồi!Gương mặt đó đâu phải cá»§a Doãn Lệ chứ.Tôi chỉ có thể mÆ¡ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao ngất có ngÅ© quan sắc nét, vóc người tương tá»± với Doãn Lệ, lại thêm bộ đồ giống với quần áo cá»§a Doãn Lệ nữa, đã vậy còn đứng trước cá»­a nhà, tôi liền cứ thế dá»±a vào bóng lưng mà khẳng định đó là Doãn Lệ.Lại nghÄ© đến nội dung viết trong cục giấy, dù da mặt tôi có dày hàng gang thì cÅ©ng thật sá»± thấy hÆ¡i xấu hổ.Mà người đàn ông đối diện kia, đại khái là bị tôi ném đến ngu cả người rồi, giờ phút này anh ta cầm quả cầu giấy, vẻ mặt khiếp sợ tái nhợt nhìn tôi chằm chằm.Tôi vội vàng rụt đầu vào, ngồi xổm xuống trốn dưới cá»­a sổ.Một lát sau tôi len lén dùng rèm cá»­a sổ bịt kín mặt rồi thò ra nhìn thá»­, người đàn ông kia đã đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc anh ta chỉ nghÄ© tôi đang đùa dai thôi.Nhưng tôi còn chưa kịp vui vẻ được mấy giây thì dưới nhà vang lên tiếng chuông cá»­a, liên tục không dứt.Tôi chạy qua phòng quan sát nhìn, lần này ngoài cá»­a là một gương mặt rõ ràng chứ không còn mÆ¡ hồ nữa, chính là gương mặt cá»§a người đàn ông vừa rồi.Không thể không nói rằng, đây cÅ©ng là một gương mặt xuất sắc. Tuy không giống gương mặt tinh xảo cá»§a Doãn Lệ, nhưng người đàn ông này rất cương nghị anh tuấn, đáng tiếc vào lúc này thì gương mặt có dễ nhìn đến đâu đi chăng nữa, trong mắt tôi cÅ©ng chỉ thấy khó ưa mà thôi.Anh ta không ngừng ấn chuông cá»­a, biểu tình nóng nảy cố chấp, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.Vì anh ta biết rõ tôi có ở nhà nên đã bày ra cái dáng vẻ ông đây sẽ ấn cho đến lúc tận thế thì thôi.Tất nhiên là tôi không thể nào mở cá»­a cho anh ta, nhà thì chỉ có mỗi một mình tôi, nên người đàn ông này có ấn thế ấn nữa cÅ©ng chẳng có tác dụng gì, nhìn qua đã thấy thần kinh không bình thường rồi.Không phải chỉ ném mỗi một quả cầu giấy vào anh ta thôi sao, nhìn thân thể cường tráng thế kia, cục giấy sượt nhẹ quả bả vai thì có thể xảy ra vấn đề gì?NghÄ© xong tôi liền không để ý tới nữa, bật loa lên nghe nhạc để lấn át đi tiếng chuông cá»­a cá»§a anh ta.Tôi nghe xong một bài giao hưởng cá»§a Beethoven rồi mở sang bài hát dân gian “Em gái lớn em gái lớn ~”, nghe đi nghe lại suốt ba bốn lần, rốt cuộc tiếng chuông kia mới ngừng lại.Mà sau đó không lâu lắm, Doãn Lệ thật sá»± cÅ©ng đã về.Phải đi dá»± hội nghị suốt 6 ngày liền nên sắc mặt anh hết sức khó coi, thậm chí có thể gọi là u ám, ánh mắt anh cÅ©ng mang theo vẻ khắc nghiệt, đây là lần đầu tiên anh để lộ ra vẻ mặt này.Tôi chạy đến kể lại chuyện xui xẻo ngày hôm nay, bấy giờ biểu tình cá»§a anh mới dịu đi đôi chút: “Vậy còn người đó thì sao?”Tôi bÄ©u môi: “Em đâu biết, chắc là đi rồi, đáng tiếc là quả cầu giấy đó đã bị anh ta cầm mất.”Hiếm khi thấy Doãn Lệ hứng thú với chuyện kiểu này, hÆ¡n nữa còn rất biết nắm đúng trọng tâm: “Em viết gì trong cầu giấy?”“Cho anh một câu trả lời đầy thuyết phục!” Tôi nhăn nhó, nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng: “Theo anh thì người đàn ông đó có quay lại nữa không?”Mắt Doãn Lệ sáng rá»±c lên, xua tan đi vẻ âm u vừa rồi, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục vẻ thâm trầm: “Vậy tức là anh ta đã đọc được nội dung, cÅ©ng đã nhìn thấy mặt em.” Giọng anh như nghiền ngẫm.Nhưng anh lập tức thu lại cảm xúc, cười một tiếng, đưa tay sờ đầu tôi: “Lần này đúng là quá bất cẩn. Anh sẽ không để anh ta có cÆ¡ hội đến gần em nữa. Quả cầu giấy kia anh cÅ©ng phải lấy lại. Trước đó anh có thứ này muốn cho em.”Nói xong, Doãn Lệ liền xoay người đi đến thư phòng, anh lấy một cái hộp, rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thuý: “Đây là thứ thuộc về nữ chá»§ nhân cá»§a nhà họ Doãn. Là do ba mẹ anh đã chuẩn bị từ trước, nếu như bọn họ vẫn còn thì nhất định sẽ rất thích em.”Gần đây tôi được nhận quà cá»§a Doãn Lệ nhiều đến mỏi cả tay, run rẩy để mặc anh đeo vòng ngọc lên cho tôi. Kích cỡ rất thích hợp, màu xanh trong suốt, thuận lợi đi qua cổ tay nhỏ.Vòng ngọc đắt đỏ sang trọng, ngược lại càng khiến tôi thêm thô bỉ tầm thường, trông tôi chẳng khác nào một tên nhà giàu mới nổi cả.Với cái vẻ không tương xứng này mà Doãn Lệ vẫn còn có thể thật lòng thật dạ khen ngợi: “Rất hợp với em.” Rồi anh hôn lên mắt tôi: “Anh đã sang tên căn nhà này cho em. Tin tức về ba mẹ em, anh không có cách nào tra ra được. Nên cứ coi như căn nhà này là đồ cưới mà họ cho em đi.”Doãn Lệ mỉm cười: “Không phải em thích kiểu người đẹp trai nhiều tiền lại ngốc nghếch sao? Bây giờ so với Mạc Hành Chi, cả mấy phương diện đó anh đều trên anh ta một bậc chứ?”Tôi không nhịn được cười, cầm lấy cái bút: “Anh đưa tay đây.”Doãn Lệ ngoan ngoãn đưa tay ra, tôi nắm cổ tay anh, lưu loát vẽ một cái đồng hồ đeo tay, vẽ mặt đồng hồ, lại cẩn thận vẽ thêm dây đồng hồ, cuối cùng còn viết mấy chữ cái thật lớn ở trên mặt và dây đồng hồ.Doãn Lệ nhìn tôi trêu chọc: “Rolex?”Tôi trịnh trọng gật đầu: “Quà đính hôn.”Doãn Lệ híp mắt nhìn “đồng hồ Rolex” trên cổ tay mình: “Em cÅ©ng đưa tay ra đây.” Anh vừa nói vừa kéo tay tôi ra.“Đừng có nắm tay lại, mở ra.”Tôi nghe lời làm theo, Doãn Lệ duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng miết lên đường sinh mệnh trong lòng bàn tay tôi, rồi anh cầm bút má»±c lên, bắt đầu viết.Anh cúi đầu, nghiêm túc viết thật chậm, mái tóc ngắn cá»§a anh rÆ¡i vào trong tầm mắt tôi, tôi chỉ có thể cảm nhận được đường sinh mệnh dọc trong lòng bàn tay mình hÆ¡i ngưa ngứa.“Xong rồi, đây cÅ©ng là thứ mà anh muốn đưa cho em.”Tôi cúi đầu nhìn thá»­, hoá ra Doãn Lệ đã viết tên mình lên tay tôi. Chữ cá»§a anh rất đẹp, anh còn cố tình viết tên mình lên toàn bộ đường sinh mệnh cá»§a tôi.“Nếu như chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, vậy thì coi như lúc anh gặp được em là em đã đi được một phần năm cuộc đời. Từ thời khắc này cho đến mãi về sau, anh sẽ luôn xuất hiện trong cuộc đời em. Anh xin trao hết cuộc đời mình cho em.”Doãn Lệ vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh bắt sâu thẳm, tôi rút tay về, tên anh liền được tôi nắm trong lòng bàn tay.Đàn ông đẹp trai thật có lợi, chỉ cần họ nhìn bạn chăm chú, lúc nói ra lời tỏ tình bạn nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắt họ, chỉ đơn giản như vậy thôi là đã có sức mạnh huá»· diệt rồi. Thật sá»± là quá động lòng người.Nhưng ngoài miệng tôi vẫn còn giãy giụa một phen: “Sao em không phát hiện ra anh lại có thể nói được mấy câu lừa tình như thế nhỉ. Mấy tin lá cải đều bảo anh là một người tính tình lạnh nhạt mà.”Doãn Lệ nghe xong thì cười rất vui vẻ, anh cúi xuống nói thầm bên tai tôi: “Cái này thì phải xem đó là người nào.” Anh thú thật: “Anh thừa nhận là lúc em mới mất trí nhớ, anh rất mâu thuẫn khi thấy em không nhớ chuyện gì trong quá khứ, nên đã đối xá»­ với em bằng thái độ lạnh nhạt. Nhưng vào giờ phút này, anh càng thích em cá»§a hiện tại hÆ¡n. Anh muốn ở bên em, có thêm nhiều thời gian trong tương lai, để lấp đầy quá khứ đã bị lãng quên.” Nói xong anh hôn lên vành tai tôi.Đây vốn là thời khắc tình nồng ý mật, thế nên hai chúng tôi không để ý tới việc có người dùng chìa khoá mở cá»­a ở tầng dưới, lại đi dọc lên theo cầu thang.Khi tôi kịp ý thức được có người, tôi đẩy đẩy Doãn Lệ, hiển nhiên là anh không vui vẻ khi bị quấy rầy, anh cau mày quay lại nhìn người đang đứng ở đầu cầu thang.Là một cô gái có vóc dáng cao gầy, ngÅ© quan xuất sắc nhưng trông lại thấy hÆ¡i quen mặt. Cô ấy đang nhìn chúng tôi bằng gương mặt trắng bệch, giống như đang nhìn thấy quá»· vậy.Đôi mắt đẹp giống Doãn Lệ như đúc tràn đầy nỗi kinh hoàng.Cô ấy run rẩy chất vấn Doãn Lệ: “Anh, đây là chuyện gì?” Trong giọng nói mang theo sá»± tức giận cùng với vẻ cao ngạo, đến lúc này tôi mới nhớ ra cô ấy.Cô ấy là người em gái múa ba lê cá»§a Doãn Lệ.Nhưng hiện giờ cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thù đại hận, mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng loại căm ghét này quả thá»±c quá mức nồng nặc. Mùi thuốc súng trong không khí đang trên bờ vá»±c bùng nổ.Doãn Lệ trầm mặt: “Doãn Huyên, anh đang muốn hỏi em đó, tại sao em về mà không báo trước với anh?”Anh ôm tôi lại gần, sờ đầu tôi: “Đây là Nhan Tiếu, vị hôn thê cá»§a anh, em chưa từng gặp cô ấy, cô ấy bị mất trí nhớ.”Ba tiếng “Vị hôn thê” được anh gằn rất mạnh, ý bảo vệ rất rõ ràng.Doãn Huyên nghe được câu này thì không thể che giấu được nỗi khiếp sợ: “Anh, rốt cuộc thì, rốt cuộc thì anh đang nghÄ© cái gì?”Dường như cô ấy phải dùng hết sức lá»±c mới nói ra được câu này, tiếp đó lại nhìn tôi bằng vẻ căm ghét, nghiến răng nghiến lợi, rồi đột nhiên cười điên loạn: “Anh, anh cÅ©ng biết là anh ta đã trở về rồi đúng không? Đến bây giờ thì em chịu không biết phải kết thúc những chuyện này thế nào nữa.”Nói xong cô ấy đập cá»­a bỏ đi, tiếng động thật lớn khiến tôi khẽ run.Doãn Lệ đau đầu xoa xoa mi tâm, anh kéo tôi lại an á»§i mấy câu, lại hôn lên má tôi: “Doãn Huyên quá tuỳ tiện, tính cách cÅ©ng có chút cá»±c đoan, con bé luôn hy vọng anh có thể ở bên cạnh bạn thân cá»§a nó, nên khi nhìn thấy em thì cảm xúc mới hÆ¡i kích động. Cảm xúc cá»§a con bé không ổn định mà ra ngoài một mình làm anh không yên tâm cho lắm, anh phải ra ngoài tìm con bé, nhân tiện nói chuyện với nó. Anh sẽ trở về ngay, ngày mai sẽ bảo con bé đến xin lỗi em, biểu hiện tối nay cá»§a con bé thật đúng là không có chút gia giáo nào.”Tôi gật đầu, Doãn Lệ lại hôn thêm một cái lên mắt tôi: “Đừng suy nghÄ© linh tinh, tính khí cá»§a Doãn Huyên giống như trẻ con thôi, em đi ngá»§ sớm chút đi, không cần chờ anh.” Rồi anh cầm chìa khoá xe đi ra cá»­a.Đại sảnh liền chỉ còn lại một mình tôi đứng trÆ¡ trọi.Toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong khoảng mười mấy phút, nhưng trước cuộc đối thoại cá»§a hai anh em họ, tôi nghe mà như đang nghe ám hiệu cá»§a tà giáo vậy, tôi hoàn toàn rÆ¡i vào trong sương mù, không hiểu tình hình ra sao cả.Tuy nhiên qua những phản ứng cá»§a họ, hình như tôi đã chạm phải bí mật cá»§a gia đình giàu có.Doãn Lệ càng bảo tôi không nên suy nghÄ© linh tinh thì tôi càng khó mà quản lý được suy nghÄ© cá»§a mình. Tôi cảm thấy như tôi đã dính líu tới một bí mật to lớn. Giống như một cái xoáy nước, không hề mang đến cho tôi niềm vui khi được nhìn trộm bí mật mà lại khiến tôi cảm thấy nỗi bất an mÆ¡ hồ, vì tôi có quá nhiều suy đoán.Khi vẫn còn phải nằm liệt giường sau tai nạn mất trí nhớ, tôi đã đọc không ít truyện ngôn tình, nhà giàu vốn có nhiều mối nghiệt duyên, trong ba mươi mấy bộ truyện ngược thì có đến mười mấy bộ là tình yêu loạn luân.Dá»±a vào mấy dấu hiệu trước mắt thì, tôi sợ tình cảm cá»§a Doãn Huyên dành cho Doãn Lệ chính là thuộc vào trường hợp yêu anh trai rồi.Bạn thân cá»§a Doãn Huyên chỉ là một cái cớ, chỉ sợ chân tướng chính là Doãn Huyên muốn độc chiếm Doãn Lệ nên không thể tha thứ cho sá»± tồn tại cá»§a tôi.Những suy đoán này làm tôi trằn trọc cả đêm, tôi không sợ đối thá»§ là những người phụ nữ khác, nhưng nếu như tình địch lại là cô em chồng tương lai thì thá»±c sá»± chính là một áp lá»±c to lớn đối với tôi.Đấu với kẻ thứ ba thì dễ, chứ đấu với kẻ thứ ba là em gái chồng thì khó khăn biết bao nhiêu!Càng nghÄ© tôi lại càng không ngá»§ được, đã thế trời sắp sáng rồi mà Doãn Lệ vẫn chưa về, tôi nhắn tin cÅ©ng không thấy anh trả lời.Tôi không còn cách nào khác là bò dậy khui một chai rượu vang, mí mắt bên trái giật liên hồi.Haizz, đúng là đêm dài đằng đẵng, chẳng có lòng dạ nào mà ngá»§.

Biên tập: B3

Doãn Lệ cho tôi thời gian một tuần suy nghĩ. Trùng hợp là tuần này anh phải đi công tác, nhưng vì để thể hiện rõ sự tồn tại của mình, nên ngày nào anh cũng đặt cho tôi một bó hoa hồng đỏ thật lớn.

Ký nhận hoa mấy ngày liên tiếp, trong nhà đều tràn ngập hương hoa hồng thoang thoảng, sau khi ngửi quen tôi lại cảm thấy quả thật là hoa hồng thơm hơn hoa bách hợp nhiều, mùi hoa bách hợp hơi nồng quá.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu anh đi công tác, tối hôm qua Doãn Lệ đã nhắn tin báo với tôi là tối nay anh sẽ về.

Nội tâm tôi thấy hơi khẩn trương và mong đợi, thật ra thì chính tôi đã rõ ràng.

Ngày thứ hai sau khi được Doãn Lệ cầu hôn, tôi đã chủ động xoá đi cách liên lạc với vị hoạ sỹ Hoa kiều mà Mạc Hành Chi đã gửi cho. Tôi đã biết câu trả lời của mình rồi.

Sáu ngày vừa qua tôi rất nhớ Doãn Lệ, nhưng lại có chút ngại ngùng, vì tôi luôn cảm thấy đứng trước mặt anh mà nói cái câu: “Em đồng ý lấy anh.” thì không phù hợp với tính cách tôi chút nào.

Từ trong tiềm thức, tôi nghĩ đáng lẽ ra tôi phải túm vạt áo Doãn Lệ, đánh cho anh khóc đến ch** n**c mắt nước mũi, sau đó cưỡng ép anh: “Nói mau, anh có cưới em không thì bảo?!” Phải như thế mới đúng, vậy nhưng sự tình phát triển đến mức này khiến tôi thấy rất hụt hẫng.

Lúc này tôi đang ngồi ở gác lửng sưởi nắng ấm hoàng hôn, tiện tay lấy một tờ giấy ra tô tô vẽ vẽ, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, có lẽ tôi nên viết câu trả lời lên giấy rồi để cho Doãn Lệ tự mình phát hiện. Tiếp theo ánh mắt chúng tôi sẽ ăn ý nhìn nhau, b*n r* tia lửa tình yêu, cảnh tượng như vậy sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời trong tương lai.

Vì vậy tôi liền dùng bút dạ viết ba chữ “EM ĐỒNG Ý!” thật to, nhe răng nhe lợi viết viết ngoáy ngoáy.

Sau khi viết xong tôi lại nghĩ xem nên để ở đâu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm được, bèn dứt khoát đứng dậy đi ra ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Vừa nhìn một cái tôi liền thấy ngay được nguồn cảm hứng của mình, dưới gốc cây bạch quả ở sân trước kia không phải Doãn Lệ thì là ai, anh đang đứng đưa lưng về phía tôi, mặc chiếc áo len xám mà anh đã mặc trước đó, hình như đang nói chuyện điện thoại với người ta.

Có lẽ anh muốn về nhà trước thời hạn để mang cho tôi một niềm vui bất ngờ.

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết ba chữ “EM ĐỒNG Ý!” kia, nghĩ thầm, vậy thì tôi cũng sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.

Tôi vo tròn tờ giấy kia lại, tìm thêm mấy tờ giấy trắng nữa, bọc từng tờ một ra ngoài tờ giấy kia, một lát sau đã biến thành một quả cầu giấy nhỏ.

Tôi lại dùng bút dạ viết lên quả cầu: “Mở ra đi, niềm vui bất ngờ đó!”

Xong xuôi tôi lắc lư chạy ra cửa sổ.

May là Doãn Lệ vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, anh cúi thấp đầu, nhìn vào chiếc bóng mình in trên mặt đất.

Đây là một tư thế vô cùng thích hợp để tôi dễ dàng tập kích.

Tôi vẫy vẫy cánh tay, cầm cục giấy ném về phía anh.

Vì có gió nên quả cầu giấy hơi lệch hướng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng sượt qua bờ vai anh rồi rơi xuống đất, nhưng mà dù sao cũng đã thu hút sự chú ý của anh.

Tôi dương dương đắc ý thò đầu ra cửa sổ nhìn phản ứng của anh.

Quả nhiên Doãn Lệ bị ném phải thì có chút nghi hoặc, anh nhặt quả cầu giấy lên rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi ngoắc ngoắc tay với anh, nhưng khi anh ngước mặt lên nhìn, tôi mới nhận ra, hỏng bét! Ném nhầm người rồi!

Gương mặt đó đâu phải của Doãn Lệ chứ.

Tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao ngất có ngũ quan sắc nét, vóc người tương tự với Doãn Lệ, lại thêm bộ đồ giống với quần áo của Doãn Lệ nữa, đã vậy còn đứng trước cửa nhà, tôi liền cứ thế dựa vào bóng lưng mà khẳng định đó là Doãn Lệ.

Lại nghĩ đến nội dung viết trong cục giấy, dù da mặt tôi có dày hàng gang thì cũng thật sự thấy hơi xấu hổ.

Mà người đàn ông đối diện kia, đại khái là bị tôi ném đến ngu cả người rồi, giờ phút này anh ta cầm quả cầu giấy, vẻ mặt khiếp sợ tái nhợt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vội vàng rụt đầu vào, ngồi xổm xuống trốn dưới cửa sổ.

Một lát sau tôi len lén dùng rèm cửa sổ bịt kín mặt rồi thò ra nhìn thử, người đàn ông kia đã đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc anh ta chỉ nghĩ tôi đang đùa dai thôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp vui vẻ được mấy giây thì dưới nhà vang lên tiếng chuông cửa, liên tục không dứt.

Tôi chạy qua phòng quan sát nhìn, lần này ngoài cửa là một gương mặt rõ ràng chứ không còn mơ hồ nữa, chính là gương mặt của người đàn ông vừa rồi.

Không thể không nói rằng, đây cũng là một gương mặt xuất sắc. Tuy không giống gương mặt tinh xảo của Doãn Lệ, nhưng người đàn ông này rất cương nghị anh tuấn, đáng tiếc vào lúc này thì gương mặt có dễ nhìn đến đâu đi chăng nữa, trong mắt tôi cũng chỉ thấy khó ưa mà thôi.

Anh ta không ngừng ấn chuông cửa, biểu tình nóng nảy cố chấp, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.

Vì anh ta biết rõ tôi có ở nhà nên đã bày ra cái dáng vẻ ông đây sẽ ấn cho đến lúc tận thế thì thôi.

Tất nhiên là tôi không thể nào mở cửa cho anh ta, nhà thì chỉ có mỗi một mình tôi, nên người đàn ông này có ấn thế ấn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, nhìn qua đã thấy thần kinh không bình thường rồi.

Không phải chỉ ném mỗi một quả cầu giấy vào anh ta thôi sao, nhìn thân thể cường tráng thế kia, cục giấy sượt nhẹ quả bả vai thì có thể xảy ra vấn đề gì?

Nghĩ xong tôi liền không để ý tới nữa, bật loa lên nghe nhạc để lấn át đi tiếng chuông cửa của anh ta.

Tôi nghe xong một bài giao hưởng của Beethoven rồi mở sang bài hát dân gian “Em gái lớn em gái lớn ~”, nghe đi nghe lại suốt ba bốn lần, rốt cuộc tiếng chuông kia mới ngừng lại.

Mà sau đó không lâu lắm, Doãn Lệ thật sự cũng đã về.

Phải đi dự hội nghị suốt 6 ngày liền nên sắc mặt anh hết sức khó coi, thậm chí có thể gọi là u ám, ánh mắt anh cũng mang theo vẻ khắc nghiệt, đây là lần đầu tiên anh để lộ ra vẻ mặt này.

Tôi chạy đến kể lại chuyện xui xẻo ngày hôm nay, bấy giờ biểu tình của anh mới dịu đi đôi chút: “Vậy còn người đó thì sao?”

Tôi bĩu môi: “Em đâu biết, chắc là đi rồi, đáng tiếc là quả cầu giấy đó đã bị anh ta cầm mất.”

Hiếm khi thấy Doãn Lệ hứng thú với chuyện kiểu này, hơn nữa còn rất biết nắm đúng trọng tâm: “Em viết gì trong cầu giấy?”

“Cho anh một câu trả lời đầy thuyết phục!” Tôi nhăn nhó, nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng: “Theo anh thì người đàn ông đó có quay lại nữa không?”

Mắt Doãn Lệ sáng rực lên, xua tan đi vẻ âm u vừa rồi, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục vẻ thâm trầm: “Vậy tức là anh ta đã đọc được nội dung, cũng đã nhìn thấy mặt em.” Giọng anh như nghiền ngẫm.

Nhưng anh lập tức thu lại cảm xúc, cười một tiếng, đưa tay sờ đầu tôi: “Lần này đúng là quá bất cẩn. Anh sẽ không để anh ta có cơ hội đến gần em nữa. Quả cầu giấy kia anh cũng phải lấy lại. Trước đó anh có thứ này muốn cho em.”

Nói xong, Doãn Lệ liền xoay người đi đến thư phòng, anh lấy một cái hộp, rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thuý: “Đây là thứ thuộc về nữ chủ nhân của nhà họ Doãn. Là do ba mẹ anh đã chuẩn bị từ trước, nếu như bọn họ vẫn còn thì nhất định sẽ rất thích em.”

Gần đây tôi được nhận quà của Doãn Lệ nhiều đến mỏi cả tay, run rẩy để mặc anh đeo vòng ngọc lên cho tôi. Kích cỡ rất thích hợp, màu xanh trong suốt, thuận lợi đi qua cổ tay nhỏ.

Vòng ngọc đắt đỏ sang trọng, ngược lại càng khiến tôi thêm thô bỉ tầm thường, trông tôi chẳng khác nào một tên nhà giàu mới nổi cả.

Với cái vẻ không tương xứng này mà Doãn Lệ vẫn còn có thể thật lòng thật dạ khen ngợi: “Rất hợp với em.” Rồi anh hôn lên mắt tôi: “Anh đã sang tên căn nhà này cho em. Tin tức về ba mẹ em, anh không có cách nào tra ra được. Nên cứ coi như căn nhà này là đồ cưới mà họ cho em đi.”

Doãn Lệ mỉm cười: “Không phải em thích kiểu người đẹp trai nhiều tiền lại ngốc nghếch sao? Bây giờ so với Mạc Hành Chi, cả mấy phương diện đó anh đều trên anh ta một bậc chứ?”

Tôi không nhịn được cười, cầm lấy cái bút: “Anh đưa tay đây.”

Doãn Lệ ngoan ngoãn đưa tay ra, tôi nắm cổ tay anh, lưu loát vẽ một cái đồng hồ đeo tay, vẽ mặt đồng hồ, lại cẩn thận vẽ thêm dây đồng hồ, cuối cùng còn viết mấy chữ cái thật lớn ở trên mặt và dây đồng hồ.

Doãn Lệ nhìn tôi trêu chọc: “Rolex?”

Tôi trịnh trọng gật đầu: “Quà đính hôn.”

Doãn Lệ híp mắt nhìn “đồng hồ Rolex” trên cổ tay mình: “Em cũng đưa tay ra đây.” Anh vừa nói vừa kéo tay tôi ra.

“Đừng có nắm tay lại, mở ra.”

Tôi nghe lời làm theo, Doãn Lệ duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng miết lên đường sinh mệnh trong lòng bàn tay tôi, rồi anh cầm bút mực lên, bắt đầu viết.

Anh cúi đầu, nghiêm túc viết thật chậm, mái tóc ngắn của anh rơi vào trong tầm mắt tôi, tôi chỉ có thể cảm nhận được đường sinh mệnh dọc trong lòng bàn tay mình hơi ngưa ngứa.

“Xong rồi, đây cũng là thứ mà anh muốn đưa cho em.”

Tôi cúi đầu nhìn thử, hoá ra Doãn Lệ đã viết tên mình lên tay tôi. Chữ của anh rất đẹp, anh còn cố tình viết tên mình lên toàn bộ đường sinh mệnh của tôi.

“Nếu như chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, vậy thì coi như lúc anh gặp được em là em đã đi được một phần năm cuộc đời. Từ thời khắc này cho đến mãi về sau, anh sẽ luôn xuất hiện trong cuộc đời em. Anh xin trao hết cuộc đời mình cho em.”

Doãn Lệ vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh bắt sâu thẳm, tôi rút tay về, tên anh liền được tôi nắm trong lòng bàn tay.

Đàn ông đẹp trai thật có lợi, chỉ cần họ nhìn bạn chăm chú, lúc nói ra lời tỏ tình bạn nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắt họ, chỉ đơn giản như vậy thôi là đã có sức mạnh huỷ diệt rồi. Thật sự là quá động lòng người.

Nhưng ngoài miệng tôi vẫn còn giãy giụa một phen: “Sao em không phát hiện ra anh lại có thể nói được mấy câu lừa tình như thế nhỉ. Mấy tin lá cải đều bảo anh là một người tính tình lạnh nhạt mà.”

Doãn Lệ nghe xong thì cười rất vui vẻ, anh cúi xuống nói thầm bên tai tôi: “Cái này thì phải xem đó là người nào.” Anh thú thật: “Anh thừa nhận là lúc em mới mất trí nhớ, anh rất mâu thuẫn khi thấy em không nhớ chuyện gì trong quá khứ, nên đã đối xử với em bằng thái độ lạnh nhạt. Nhưng vào giờ phút này, anh càng thích em của hiện tại hơn. Anh muốn ở bên em, có thêm nhiều thời gian trong tương lai, để lấp đầy quá khứ đã bị lãng quên.” Nói xong anh hôn lên vành tai tôi.

Đây vốn là thời khắc tình nồng ý mật, thế nên hai chúng tôi không để ý tới việc có người dùng chìa khoá mở cửa ở tầng dưới, lại đi dọc lên theo cầu thang.

Khi tôi kịp ý thức được có người, tôi đẩy đẩy Doãn Lệ, hiển nhiên là anh không vui vẻ khi bị quấy rầy, anh cau mày quay lại nhìn người đang đứng ở đầu cầu thang.

Là một cô gái có vóc dáng cao gầy, ngũ quan xuất sắc nhưng trông lại thấy hơi quen mặt. Cô ấy đang nhìn chúng tôi bằng gương mặt trắng bệch, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Đôi mắt đẹp giống Doãn Lệ như đúc tràn đầy nỗi kinh hoàng.

Cô ấy run rẩy chất vấn Doãn Lệ: “Anh, đây là chuyện gì?” Trong giọng nói mang theo sự tức giận cùng với vẻ cao ngạo, đến lúc này tôi mới nhớ ra cô ấy.

Cô ấy là người em gái múa ba lê của Doãn Lệ.

Nhưng hiện giờ cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thù đại hận, mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng loại căm ghét này quả thực quá mức nồng nặc. Mùi thuốc súng trong không khí đang trên bờ vực bùng nổ.

Doãn Lệ trầm mặt: “Doãn Huyên, anh đang muốn hỏi em đó, tại sao em về mà không báo trước với anh?”

Anh ôm tôi lại gần, sờ đầu tôi: “Đây là Nhan Tiếu, vị hôn thê của anh, em chưa từng gặp cô ấy, cô ấy bị mất trí nhớ.”

Ba tiếng “Vị hôn thê” được anh gằn rất mạnh, ý bảo vệ rất rõ ràng.

Doãn Huyên nghe được câu này thì không thể che giấu được nỗi khiếp sợ: “Anh, rốt cuộc thì, rốt cuộc thì anh đang nghĩ cái gì?”

Dường như cô ấy phải dùng hết sức lực mới nói ra được câu này, tiếp đó lại nhìn tôi bằng vẻ căm ghét, nghiến răng nghiến lợi, rồi đột nhiên cười điên loạn: “Anh, anh cũng biết là anh ta đã trở về rồi đúng không? Đến bây giờ thì em chịu không biết phải kết thúc những chuyện này thế nào nữa.”

Nói xong cô ấy đập cửa bỏ đi, tiếng động thật lớn khiến tôi khẽ run.

Doãn Lệ đau đầu xoa xoa mi tâm, anh kéo tôi lại an ủi mấy câu, lại hôn lên má tôi: “Doãn Huyên quá tuỳ tiện, tính cách cũng có chút cực đoan, con bé luôn hy vọng anh có thể ở bên cạnh bạn thân của nó, nên khi nhìn thấy em thì cảm xúc mới hơi kích động. Cảm xúc của con bé không ổn định mà ra ngoài một mình làm anh không yên tâm cho lắm, anh phải ra ngoài tìm con bé, nhân tiện nói chuyện với nó. Anh sẽ trở về ngay, ngày mai sẽ bảo con bé đến xin lỗi em, biểu hiện tối nay của con bé thật đúng là không có chút gia giáo nào.”

Tôi gật đầu, Doãn Lệ lại hôn thêm một cái lên mắt tôi: “Đừng suy nghĩ linh tinh, tính khí của Doãn Huyên giống như trẻ con thôi, em đi ngủ sớm chút đi, không cần chờ anh.” Rồi anh cầm chìa khoá xe đi ra cửa.

Đại sảnh liền chỉ còn lại một mình tôi đứng trơ trọi.

Toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong khoảng mười mấy phút, nhưng trước cuộc đối thoại của hai anh em họ, tôi nghe mà như đang nghe ám hiệu của tà giáo vậy, tôi hoàn toàn rơi vào trong sương mù, không hiểu tình hình ra sao cả.

Tuy nhiên qua những phản ứng của họ, hình như tôi đã chạm phải bí mật của gia đình giàu có.

Doãn Lệ càng bảo tôi không nên suy nghĩ linh tinh thì tôi càng khó mà quản lý được suy nghĩ của mình. Tôi cảm thấy như tôi đã dính líu tới một bí mật to lớn. Giống như một cái xoáy nước, không hề mang đến cho tôi niềm vui khi được nhìn trộm bí mật mà lại khiến tôi cảm thấy nỗi bất an mơ hồ, vì tôi có quá nhiều suy đoán.

Khi vẫn còn phải nằm liệt giường sau tai nạn mất trí nhớ, tôi đã đọc không ít truyện ngôn tình, nhà giàu vốn có nhiều mối nghiệt duyên, trong ba mươi mấy bộ truyện ngược thì có đến mười mấy bộ là tình yêu loạn luân.

Dựa vào mấy dấu hiệu trước mắt thì, tôi sợ tình cảm của Doãn Huyên dành cho Doãn Lệ chính là thuộc vào trường hợp yêu anh trai rồi.

Bạn thân của Doãn Huyên chỉ là một cái cớ, chỉ sợ chân tướng chính là Doãn Huyên muốn độc chiếm Doãn Lệ nên không thể tha thứ cho sự tồn tại của tôi.

Những suy đoán này làm tôi trằn trọc cả đêm, tôi không sợ đối thủ là những người phụ nữ khác, nhưng nếu như tình địch lại là cô em chồng tương lai thì thực sự chính là một áp lực to lớn đối với tôi.

Đấu với kẻ thứ ba thì dễ, chứ đấu với kẻ thứ ba là em gái chồng thì khó khăn biết bao nhiêu!

Càng nghĩ tôi lại càng không ngủ được, đã thế trời sắp sáng rồi mà Doãn Lệ vẫn chưa về, tôi nhắn tin cũng không thấy anh trả lời.

Tôi không còn cách nào khác là bò dậy khui một chai rượu vang, mí mắt bên trái giật liên hồi.

Haizz, đúng là đêm dài đằng đẵng, chẳng có lòng dạ nào mà ngủ.

Chắp Cánh Cũng Khó ThoátTác giả: Táo ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường Biên tập: B3 Ánh nắng vừa đủ, tôi ngồi buồn bực trên xe lăn điện. “Tôi nghe bác sỹ Trần ở khoa ngoại não nói hôm nay cô đã nhớ lại được một ít rồi. Đây khôngphải là chuyện nên vui mừng sao?” Bác sỹ tâm lý của tôi đẩy mắt kính, dùng ánh mắt vô cùnghiền hoà và khích lệ nhìn tôi, kết hợp với áo blouse trắng và bệnh án theo dõi bệnh nhân khôngbao giờ rời tay của cô ấy, đã tạo ra dáng vẻ chuyên nghiệp khiến cho người ta tin tưởng ỷ lại. Cô ấy thấy tôi không nói gì, liền cúi đầu xuống bắt đầu viết vào bệnh án, tôi rướn cổ lên, nhìn thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa “Bệnh nhân tự bế, không muốn giao tiếp, sau khi mấttrí nhớ thì thế giới quan sụp đổ nhưng chưa kịp xây dựng lại, dễ sinh ra nguy cơ khủng hoảng. Luôn tỏ thái độ thù địch với bên ngoài.” Sau đó cô ấy tự cho là đúng an ủi tôi: “Cô không cần cảm thấy thất bại, cho dù hôm nay chỉ nhớ lại được một tí tẹo, nhưng đó không phải là dấu hiệu chứng tỏ cô đang có chuyển biến tốtsao?” Tôi rũ mắt, cô ấy cho rằng có thể thừa thắng truy … Biên tập: B3Doãn Lệ cho tôi thời gian một tuần suy nghÄ©. Trùng hợp là tuần này anh phải đi công tác, nhưng vì để thể hiện rõ sá»± tồn tại cá»§a mình, nên ngày nào anh cÅ©ng đặt cho tôi một bó hoa hồng đỏ thật lớn.Ký nhận hoa mấy ngày liên tiếp, trong nhà đều tràn ngập hương hoa hồng thoang thoảng, sau khi ngá»­i quen tôi lại cảm thấy quả thật là hoa hồng thÆ¡m hÆ¡n hoa bách hợp nhiều, mùi hoa bách hợp hÆ¡i nồng quá.Hôm nay đã là ngày thứ sáu anh đi công tác, tối hôm qua Doãn Lệ đã nhắn tin báo với tôi là tối nay anh sẽ về.Nội tâm tôi thấy hÆ¡i khẩn trương và mong đợi, thật ra thì chính tôi đã rõ ràng.Ngày thứ hai sau khi được Doãn Lệ cầu hôn, tôi đã chá»§ động xoá đi cách liên lạc với vị hoạ sỹ Hoa kiều mà Mạc Hành Chi đã gá»­i cho. Tôi đã biết câu trả lời cá»§a mình rồi.Sáu ngày vừa qua tôi rất nhớ Doãn Lệ, nhưng lại có chút ngại ngùng, vì tôi luôn cảm thấy đứng trước mặt anh mà nói cái câu: “Em đồng ý lấy anh.” thì không phù hợp với tính cách tôi chút nào.Từ trong tiềm thức, tôi nghÄ© đáng lẽ ra tôi phải túm vạt áo Doãn Lệ, đánh cho anh khóc đến ch** n**c mắt nước mÅ©i, sau đó cưỡng ép anh: “Nói mau, anh có cưới em không thì bảo?!” Phải như thế mới đúng, vậy nhưng sá»± tình phát triển đến mức này khiến tôi thấy rất hụt hẫng.Lúc này tôi đang ngồi ở gác lá»­ng sưởi nắng ấm hoàng hôn, tiện tay lấy một tờ giấy ra tô tô vẽ vẽ, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, có lẽ tôi nên viết câu trả lời lên giấy rồi để cho Doãn Lệ tá»± mình phát hiện. Tiếp theo ánh mắt chúng tôi sẽ ăn ý nhìn nhau, b*n r* tia lá»­a tình yêu, cảnh tượng như vậy sẽ là một ká»· niệm tuyệt vời trong tương lai.Vì vậy tôi liền dùng bút dạ viết ba chữ “EM ĐỒNG Ý!” thật to, nhe răng nhe lợi viết viết ngoáy ngoáy.Sau khi viết xong tôi lại nghÄ© xem nên để ở đâu, nhưng nghÄ© tới nghÄ© lui vẫn chưa tìm được, bèn dứt khoát đứng dậy đi ra ngắm phong cảnh ngoài cá»­a sổ.Vừa nhìn một cái tôi liền thấy ngay được nguồn cảm hứng cá»§a mình, dưới gốc cây bạch quả ở sân trước kia không phải Doãn Lệ thì là ai, anh đang đứng đưa lưng về phía tôi, mặc chiếc áo len xám mà anh đã mặc trước đó, hình như đang nói chuyện điện thoại với người ta.Có lẽ anh muốn về nhà trước thời hạn để mang cho tôi một niềm vui bất ngờ.Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết ba chữ “EM ĐỒNG Ý!” kia, nghÄ© thầm, vậy thì tôi cÅ©ng sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.Tôi vo tròn tờ giấy kia lại, tìm thêm mấy tờ giấy trắng nữa, bọc từng tờ một ra ngoài tờ giấy kia, một lát sau đã biến thành một quả cầu giấy nhỏ.Tôi lại dùng bút dạ viết lên quả cầu: “Mở ra đi, niềm vui bất ngờ đó!”Xong xuôi tôi lắc lư chạy ra cá»­a sổ.May là Doãn Lệ vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, anh cúi thấp đầu, nhìn vào chiếc bóng mình in trên mặt đất.Đây là một tư thế vô cùng thích hợp để tôi dễ dàng tập kích.Tôi vẫy vẫy cánh tay, cầm cục giấy ném về phía anh.Vì có gió nên quả cầu giấy hÆ¡i lệch hướng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng sượt qua bờ vai anh rồi rÆ¡i xuống đất, nhưng mà dù sao cÅ©ng đã thu hút sá»± chú ý cá»§a anh.Tôi dương dương đắc ý thò đầu ra cá»­a sổ nhìn phản ứng cá»§a anh.Quả nhiên Doãn Lệ bị ném phải thì có chút nghi hoặc, anh nhặt quả cầu giấy lên rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía tôi.Tôi ngoắc ngoắc tay với anh, nhưng khi anh ngước mặt lên nhìn, tôi mới nhận ra, hỏng bét! Ném nhầm người rồi!Gương mặt đó đâu phải cá»§a Doãn Lệ chứ.Tôi chỉ có thể mÆ¡ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao ngất có ngÅ© quan sắc nét, vóc người tương tá»± với Doãn Lệ, lại thêm bộ đồ giống với quần áo cá»§a Doãn Lệ nữa, đã vậy còn đứng trước cá»­a nhà, tôi liền cứ thế dá»±a vào bóng lưng mà khẳng định đó là Doãn Lệ.Lại nghÄ© đến nội dung viết trong cục giấy, dù da mặt tôi có dày hàng gang thì cÅ©ng thật sá»± thấy hÆ¡i xấu hổ.Mà người đàn ông đối diện kia, đại khái là bị tôi ném đến ngu cả người rồi, giờ phút này anh ta cầm quả cầu giấy, vẻ mặt khiếp sợ tái nhợt nhìn tôi chằm chằm.Tôi vội vàng rụt đầu vào, ngồi xổm xuống trốn dưới cá»­a sổ.Một lát sau tôi len lén dùng rèm cá»­a sổ bịt kín mặt rồi thò ra nhìn thá»­, người đàn ông kia đã đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc anh ta chỉ nghÄ© tôi đang đùa dai thôi.Nhưng tôi còn chưa kịp vui vẻ được mấy giây thì dưới nhà vang lên tiếng chuông cá»­a, liên tục không dứt.Tôi chạy qua phòng quan sát nhìn, lần này ngoài cá»­a là một gương mặt rõ ràng chứ không còn mÆ¡ hồ nữa, chính là gương mặt cá»§a người đàn ông vừa rồi.Không thể không nói rằng, đây cÅ©ng là một gương mặt xuất sắc. Tuy không giống gương mặt tinh xảo cá»§a Doãn Lệ, nhưng người đàn ông này rất cương nghị anh tuấn, đáng tiếc vào lúc này thì gương mặt có dễ nhìn đến đâu đi chăng nữa, trong mắt tôi cÅ©ng chỉ thấy khó ưa mà thôi.Anh ta không ngừng ấn chuông cá»­a, biểu tình nóng nảy cố chấp, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.Vì anh ta biết rõ tôi có ở nhà nên đã bày ra cái dáng vẻ ông đây sẽ ấn cho đến lúc tận thế thì thôi.Tất nhiên là tôi không thể nào mở cá»­a cho anh ta, nhà thì chỉ có mỗi một mình tôi, nên người đàn ông này có ấn thế ấn nữa cÅ©ng chẳng có tác dụng gì, nhìn qua đã thấy thần kinh không bình thường rồi.Không phải chỉ ném mỗi một quả cầu giấy vào anh ta thôi sao, nhìn thân thể cường tráng thế kia, cục giấy sượt nhẹ quả bả vai thì có thể xảy ra vấn đề gì?NghÄ© xong tôi liền không để ý tới nữa, bật loa lên nghe nhạc để lấn át đi tiếng chuông cá»­a cá»§a anh ta.Tôi nghe xong một bài giao hưởng cá»§a Beethoven rồi mở sang bài hát dân gian “Em gái lớn em gái lớn ~”, nghe đi nghe lại suốt ba bốn lần, rốt cuộc tiếng chuông kia mới ngừng lại.Mà sau đó không lâu lắm, Doãn Lệ thật sá»± cÅ©ng đã về.Phải đi dá»± hội nghị suốt 6 ngày liền nên sắc mặt anh hết sức khó coi, thậm chí có thể gọi là u ám, ánh mắt anh cÅ©ng mang theo vẻ khắc nghiệt, đây là lần đầu tiên anh để lộ ra vẻ mặt này.Tôi chạy đến kể lại chuyện xui xẻo ngày hôm nay, bấy giờ biểu tình cá»§a anh mới dịu đi đôi chút: “Vậy còn người đó thì sao?”Tôi bÄ©u môi: “Em đâu biết, chắc là đi rồi, đáng tiếc là quả cầu giấy đó đã bị anh ta cầm mất.”Hiếm khi thấy Doãn Lệ hứng thú với chuyện kiểu này, hÆ¡n nữa còn rất biết nắm đúng trọng tâm: “Em viết gì trong cầu giấy?”“Cho anh một câu trả lời đầy thuyết phục!” Tôi nhăn nhó, nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng: “Theo anh thì người đàn ông đó có quay lại nữa không?”Mắt Doãn Lệ sáng rá»±c lên, xua tan đi vẻ âm u vừa rồi, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục vẻ thâm trầm: “Vậy tức là anh ta đã đọc được nội dung, cÅ©ng đã nhìn thấy mặt em.” Giọng anh như nghiền ngẫm.Nhưng anh lập tức thu lại cảm xúc, cười một tiếng, đưa tay sờ đầu tôi: “Lần này đúng là quá bất cẩn. Anh sẽ không để anh ta có cÆ¡ hội đến gần em nữa. Quả cầu giấy kia anh cÅ©ng phải lấy lại. Trước đó anh có thứ này muốn cho em.”Nói xong, Doãn Lệ liền xoay người đi đến thư phòng, anh lấy một cái hộp, rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thuý: “Đây là thứ thuộc về nữ chá»§ nhân cá»§a nhà họ Doãn. Là do ba mẹ anh đã chuẩn bị từ trước, nếu như bọn họ vẫn còn thì nhất định sẽ rất thích em.”Gần đây tôi được nhận quà cá»§a Doãn Lệ nhiều đến mỏi cả tay, run rẩy để mặc anh đeo vòng ngọc lên cho tôi. Kích cỡ rất thích hợp, màu xanh trong suốt, thuận lợi đi qua cổ tay nhỏ.Vòng ngọc đắt đỏ sang trọng, ngược lại càng khiến tôi thêm thô bỉ tầm thường, trông tôi chẳng khác nào một tên nhà giàu mới nổi cả.Với cái vẻ không tương xứng này mà Doãn Lệ vẫn còn có thể thật lòng thật dạ khen ngợi: “Rất hợp với em.” Rồi anh hôn lên mắt tôi: “Anh đã sang tên căn nhà này cho em. Tin tức về ba mẹ em, anh không có cách nào tra ra được. Nên cứ coi như căn nhà này là đồ cưới mà họ cho em đi.”Doãn Lệ mỉm cười: “Không phải em thích kiểu người đẹp trai nhiều tiền lại ngốc nghếch sao? Bây giờ so với Mạc Hành Chi, cả mấy phương diện đó anh đều trên anh ta một bậc chứ?”Tôi không nhịn được cười, cầm lấy cái bút: “Anh đưa tay đây.”Doãn Lệ ngoan ngoãn đưa tay ra, tôi nắm cổ tay anh, lưu loát vẽ một cái đồng hồ đeo tay, vẽ mặt đồng hồ, lại cẩn thận vẽ thêm dây đồng hồ, cuối cùng còn viết mấy chữ cái thật lớn ở trên mặt và dây đồng hồ.Doãn Lệ nhìn tôi trêu chọc: “Rolex?”Tôi trịnh trọng gật đầu: “Quà đính hôn.”Doãn Lệ híp mắt nhìn “đồng hồ Rolex” trên cổ tay mình: “Em cÅ©ng đưa tay ra đây.” Anh vừa nói vừa kéo tay tôi ra.“Đừng có nắm tay lại, mở ra.”Tôi nghe lời làm theo, Doãn Lệ duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng miết lên đường sinh mệnh trong lòng bàn tay tôi, rồi anh cầm bút má»±c lên, bắt đầu viết.Anh cúi đầu, nghiêm túc viết thật chậm, mái tóc ngắn cá»§a anh rÆ¡i vào trong tầm mắt tôi, tôi chỉ có thể cảm nhận được đường sinh mệnh dọc trong lòng bàn tay mình hÆ¡i ngưa ngứa.“Xong rồi, đây cÅ©ng là thứ mà anh muốn đưa cho em.”Tôi cúi đầu nhìn thá»­, hoá ra Doãn Lệ đã viết tên mình lên tay tôi. Chữ cá»§a anh rất đẹp, anh còn cố tình viết tên mình lên toàn bộ đường sinh mệnh cá»§a tôi.“Nếu như chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, vậy thì coi như lúc anh gặp được em là em đã đi được một phần năm cuộc đời. Từ thời khắc này cho đến mãi về sau, anh sẽ luôn xuất hiện trong cuộc đời em. Anh xin trao hết cuộc đời mình cho em.”Doãn Lệ vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh bắt sâu thẳm, tôi rút tay về, tên anh liền được tôi nắm trong lòng bàn tay.Đàn ông đẹp trai thật có lợi, chỉ cần họ nhìn bạn chăm chú, lúc nói ra lời tỏ tình bạn nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắt họ, chỉ đơn giản như vậy thôi là đã có sức mạnh huá»· diệt rồi. Thật sá»± là quá động lòng người.Nhưng ngoài miệng tôi vẫn còn giãy giụa một phen: “Sao em không phát hiện ra anh lại có thể nói được mấy câu lừa tình như thế nhỉ. Mấy tin lá cải đều bảo anh là một người tính tình lạnh nhạt mà.”Doãn Lệ nghe xong thì cười rất vui vẻ, anh cúi xuống nói thầm bên tai tôi: “Cái này thì phải xem đó là người nào.” Anh thú thật: “Anh thừa nhận là lúc em mới mất trí nhớ, anh rất mâu thuẫn khi thấy em không nhớ chuyện gì trong quá khứ, nên đã đối xá»­ với em bằng thái độ lạnh nhạt. Nhưng vào giờ phút này, anh càng thích em cá»§a hiện tại hÆ¡n. Anh muốn ở bên em, có thêm nhiều thời gian trong tương lai, để lấp đầy quá khứ đã bị lãng quên.” Nói xong anh hôn lên vành tai tôi.Đây vốn là thời khắc tình nồng ý mật, thế nên hai chúng tôi không để ý tới việc có người dùng chìa khoá mở cá»­a ở tầng dưới, lại đi dọc lên theo cầu thang.Khi tôi kịp ý thức được có người, tôi đẩy đẩy Doãn Lệ, hiển nhiên là anh không vui vẻ khi bị quấy rầy, anh cau mày quay lại nhìn người đang đứng ở đầu cầu thang.Là một cô gái có vóc dáng cao gầy, ngÅ© quan xuất sắc nhưng trông lại thấy hÆ¡i quen mặt. Cô ấy đang nhìn chúng tôi bằng gương mặt trắng bệch, giống như đang nhìn thấy quá»· vậy.Đôi mắt đẹp giống Doãn Lệ như đúc tràn đầy nỗi kinh hoàng.Cô ấy run rẩy chất vấn Doãn Lệ: “Anh, đây là chuyện gì?” Trong giọng nói mang theo sá»± tức giận cùng với vẻ cao ngạo, đến lúc này tôi mới nhớ ra cô ấy.Cô ấy là người em gái múa ba lê cá»§a Doãn Lệ.Nhưng hiện giờ cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thù đại hận, mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng loại căm ghét này quả thá»±c quá mức nồng nặc. Mùi thuốc súng trong không khí đang trên bờ vá»±c bùng nổ.Doãn Lệ trầm mặt: “Doãn Huyên, anh đang muốn hỏi em đó, tại sao em về mà không báo trước với anh?”Anh ôm tôi lại gần, sờ đầu tôi: “Đây là Nhan Tiếu, vị hôn thê cá»§a anh, em chưa từng gặp cô ấy, cô ấy bị mất trí nhớ.”Ba tiếng “Vị hôn thê” được anh gằn rất mạnh, ý bảo vệ rất rõ ràng.Doãn Huyên nghe được câu này thì không thể che giấu được nỗi khiếp sợ: “Anh, rốt cuộc thì, rốt cuộc thì anh đang nghÄ© cái gì?”Dường như cô ấy phải dùng hết sức lá»±c mới nói ra được câu này, tiếp đó lại nhìn tôi bằng vẻ căm ghét, nghiến răng nghiến lợi, rồi đột nhiên cười điên loạn: “Anh, anh cÅ©ng biết là anh ta đã trở về rồi đúng không? Đến bây giờ thì em chịu không biết phải kết thúc những chuyện này thế nào nữa.”Nói xong cô ấy đập cá»­a bỏ đi, tiếng động thật lớn khiến tôi khẽ run.Doãn Lệ đau đầu xoa xoa mi tâm, anh kéo tôi lại an á»§i mấy câu, lại hôn lên má tôi: “Doãn Huyên quá tuỳ tiện, tính cách cÅ©ng có chút cá»±c đoan, con bé luôn hy vọng anh có thể ở bên cạnh bạn thân cá»§a nó, nên khi nhìn thấy em thì cảm xúc mới hÆ¡i kích động. Cảm xúc cá»§a con bé không ổn định mà ra ngoài một mình làm anh không yên tâm cho lắm, anh phải ra ngoài tìm con bé, nhân tiện nói chuyện với nó. Anh sẽ trở về ngay, ngày mai sẽ bảo con bé đến xin lỗi em, biểu hiện tối nay cá»§a con bé thật đúng là không có chút gia giáo nào.”Tôi gật đầu, Doãn Lệ lại hôn thêm một cái lên mắt tôi: “Đừng suy nghÄ© linh tinh, tính khí cá»§a Doãn Huyên giống như trẻ con thôi, em đi ngá»§ sớm chút đi, không cần chờ anh.” Rồi anh cầm chìa khoá xe đi ra cá»­a.Đại sảnh liền chỉ còn lại một mình tôi đứng trÆ¡ trọi.Toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong khoảng mười mấy phút, nhưng trước cuộc đối thoại cá»§a hai anh em họ, tôi nghe mà như đang nghe ám hiệu cá»§a tà giáo vậy, tôi hoàn toàn rÆ¡i vào trong sương mù, không hiểu tình hình ra sao cả.Tuy nhiên qua những phản ứng cá»§a họ, hình như tôi đã chạm phải bí mật cá»§a gia đình giàu có.Doãn Lệ càng bảo tôi không nên suy nghÄ© linh tinh thì tôi càng khó mà quản lý được suy nghÄ© cá»§a mình. Tôi cảm thấy như tôi đã dính líu tới một bí mật to lớn. Giống như một cái xoáy nước, không hề mang đến cho tôi niềm vui khi được nhìn trộm bí mật mà lại khiến tôi cảm thấy nỗi bất an mÆ¡ hồ, vì tôi có quá nhiều suy đoán.Khi vẫn còn phải nằm liệt giường sau tai nạn mất trí nhớ, tôi đã đọc không ít truyện ngôn tình, nhà giàu vốn có nhiều mối nghiệt duyên, trong ba mươi mấy bộ truyện ngược thì có đến mười mấy bộ là tình yêu loạn luân.Dá»±a vào mấy dấu hiệu trước mắt thì, tôi sợ tình cảm cá»§a Doãn Huyên dành cho Doãn Lệ chính là thuộc vào trường hợp yêu anh trai rồi.Bạn thân cá»§a Doãn Huyên chỉ là một cái cớ, chỉ sợ chân tướng chính là Doãn Huyên muốn độc chiếm Doãn Lệ nên không thể tha thứ cho sá»± tồn tại cá»§a tôi.Những suy đoán này làm tôi trằn trọc cả đêm, tôi không sợ đối thá»§ là những người phụ nữ khác, nhưng nếu như tình địch lại là cô em chồng tương lai thì thá»±c sá»± chính là một áp lá»±c to lớn đối với tôi.Đấu với kẻ thứ ba thì dễ, chứ đấu với kẻ thứ ba là em gái chồng thì khó khăn biết bao nhiêu!Càng nghÄ© tôi lại càng không ngá»§ được, đã thế trời sắp sáng rồi mà Doãn Lệ vẫn chưa về, tôi nhắn tin cÅ©ng không thấy anh trả lời.Tôi không còn cách nào khác là bò dậy khui một chai rượu vang, mí mắt bên trái giật liên hồi.Haizz, đúng là đêm dài đằng đẵng, chẳng có lòng dạ nào mà ngá»§.

Chương 17: Nhà giàu vốn có nhiều mối nghiệt duyên, trong ba mươi mấy bộ truyện ngược thì có đến mười mấy bộ là tình yêu lo�