Tác giả:

Trong Thái Hoà điện, một người đàn ông trung niên đang ngồi chăm chú vẽ tranh. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng bức nhân, mày kiếm đầy anh khí, đôi mắt có phần mệt mõi nhưng vẫn vô cùng sắc bén. Mái tóc đã hai màu nhưng cũng nhìn ra được người này khi còn trẻ nhất định là một mỹ nam tử. Nét bút cuối cùng hạ xuống, đôi mắt người trung niên nhìn bức tranh toát ra vẻ ôn nhu vô hạn. Lão thái giám Hứa Từ luôn ở bên cạnh khi thấy bức tranh hoàn thành liền tiến lên nói: “ Bẩm Hoàng Thượng, đêm đã khuya rồi Hoàng Thượng cũng nên an giấc. Xin Hoàng Thượng bảo trọng long thể “ Người trung niên này chính là Hoàng Đế của Hiên Viên quốc - Hiên Viên Lãng. Hắn không trả lời câu nói của Hứa Từ mà hỏi ngược lại: “ Tiểu Từ, ngươi biết hôm nay là ngày gì không? “ Hứa Từ ngập ngừng, hắn không dám trả lời. Hiên Viên Lãng cũng không làm khó hắn, tự trả lời câu hỏi do chính mình đặt ra: “ Hôm nay là ngày mà 30 năm trước lần đầu tiên Trẫm gặp Băng Nhi a “ - Nhắc đến cái tên “ Băng Nhi “ thanh âm của vị Đế…

Chương 8: Cái cớ

Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi TônTác giả: Băng NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong Thái Hoà điện, một người đàn ông trung niên đang ngồi chăm chú vẽ tranh. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng bức nhân, mày kiếm đầy anh khí, đôi mắt có phần mệt mõi nhưng vẫn vô cùng sắc bén. Mái tóc đã hai màu nhưng cũng nhìn ra được người này khi còn trẻ nhất định là một mỹ nam tử. Nét bút cuối cùng hạ xuống, đôi mắt người trung niên nhìn bức tranh toát ra vẻ ôn nhu vô hạn. Lão thái giám Hứa Từ luôn ở bên cạnh khi thấy bức tranh hoàn thành liền tiến lên nói: “ Bẩm Hoàng Thượng, đêm đã khuya rồi Hoàng Thượng cũng nên an giấc. Xin Hoàng Thượng bảo trọng long thể “ Người trung niên này chính là Hoàng Đế của Hiên Viên quốc - Hiên Viên Lãng. Hắn không trả lời câu nói của Hứa Từ mà hỏi ngược lại: “ Tiểu Từ, ngươi biết hôm nay là ngày gì không? “ Hứa Từ ngập ngừng, hắn không dám trả lời. Hiên Viên Lãng cũng không làm khó hắn, tự trả lời câu hỏi do chính mình đặt ra: “ Hôm nay là ngày mà 30 năm trước lần đầu tiên Trẫm gặp Băng Nhi a “ - Nhắc đến cái tên “ Băng Nhi “ thanh âm của vị Đế… Hứa Từ sửng sốt nhìn Đại Hoàng tử. Chẳng phải Đại Hoàng Tử đến đây để tính sổ sao? Sao lại thành mời hợp tấu rồi? Nhưng chỉ lát sau, hai mắt hắn liền sáng rực. Bộ dạng như được giác ngộ:“ Ta hiểu, ta đã hiểu. Nếu Hàn tiểu thư vào cung thì xem như bước vào địa bàn của Đại Hoàng Tử rồi. Hơn nữa vào cung luyện cầm thì Hàn tướng quân sẽ không có mặt, hành sự dễ dàng hơn nhiều. Cao! Chiêu này thật là cao minh a. Đúng là Đại Hoàng Tử có khác, báo thù cũng có kế hoạch tỉ mỉ như vậy “ - Hứa Từ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hiên Viên LãngBên này, Hàn Mặc cười khẽ, rồi trả lời đầy thâm ý:“ Đại Hoàng Tử nổi tiếng tài hoa hơn người. Riêng về cầm nghệ, ngài được các nhạc sư trong cung nhận xét đã đạt tới trình độ người khúc hợp nhất. Vậy mà vẫn biết tới chút cầm kỹ nhỏ nhoi của nữ nhi nhà thần. Thật là vinh hạnh cho Băng Nhi “Hiên Viên Lãng biết trong lòng Hàn Mặc nghĩ gì, vì vậy liền nói:“ Hàn tướng quân không cần đa nghi. Vào năm trước, ta có đến Bình An Tự thắp hương. Sau đó, ta đi dạo ở hậu sơn mới vô tình gặp được vị công tử đang đánh đàn. Tiếng đàn trầm bổng, du dương như ru hồn người khiến ta nhận ra núi cao còn có núi cao hơn. Lúc ấy, ta có đến kết bạn mong được giao lưu cầm nghệ nhưng lại bị từ chối. Vì cầm kỹ của vị công tử ấy để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc. Nên hôm qua vừa gặp Hàn tiểu thư là ta đã nhận ra ngay nàng chính là vị công tử kia “Hậu sơn của Bình An Tự là nơi chôn cất của mẫu thân Hàn Băng Băng. Hàn Băng Băng biết mẫu thân rất thích đàn nên năm nào vào ngày giỗ nàng cũng ở hậu sơn cúng và đàn cho mẫu thân nghe. Đời trước, Hiên Viên Lãng và Hàn Băng Băng đích thật có gặp nhau ở hậu sơn Bình An tự. Nhưng lúc đó Băng Nhi vận nam trang nên hắn không biết nàng là nữ a. Làm hắn cứ tưởng công tử nhà nào lại có tiếng đàn hay đến vậy. Khiến hắn có cảm giác như gặp tri âm. Hắn rất muốn kết bạn với công tử đó nhưng người ta lại từ chối làm hắn tiếc hận không thôi. Nhiều năm về sau, hắn mới biết vị công tử đó chính là Băng Nhi. Thật không ngờ, lần gặp đó lại thành lí do bây giờ của hắn a.Hàn Mặc nghe xong lời giải thích của Hiên Viên Lãng sắc mặt cũng không có biến hoá. Nhìn vào không biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn từ tốn đáp:“ Đại Hoàng Tử thật là mắt sáng như đuốc. Tiểu nữ nhà thần tuy có biết đôi chút về cầm nghệ nhưng quanh năm chủ yếu làm bạn với kiếm đao. Chỉ sợ cùng hợp tấu sẽ làm xấu mặt Đại Hoàng Tử. Ngài nên nên mời cao nhân khác thì hơn “Hiên Viên Lãng quyết không buông tha:“ Hàn tướng quân, khi ta nghe được tiếng đàn của Hàn tiểu thư thì ta liền biết được đây là người duy nhất có thể cùng ta tấu ra một tuyệt khúc. Mong tướng quân thành toàn “ - Vừa nói Hiên Viên Lãng vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Hàn Mặc.Đối diện với một tiểu oa nhi mũm mĩm, xinh xắn đang nhìn mình với đôi mắt van xin làm Hàn Mặc khó nói chữ không a. Hơn nữa đây còn là Đại Hoàng Tử, nếu vì chuyện này mà khiến đôi bên có khúc mắc thì không đáng. Đồng thời, hôm qua nhi nữ của hắn đã đắc tội với Đại Hoàng Tử. Dù Hiên Viên Lãng đã nói không truy cứu nhưng nếu hôm nay lại từ chối thỉnh cầu của người ta thì quá không biết điều rồi.Trong lúc Hàn Mặc đang cân nhắc có nên đồng ý thỉnh cầu của Hiên Viên Lãng không thì bên đây Hàn Băng Băng đã phát hoả.“ Cha còn chần chừ cái gì vậy? Nhanh từ chối rồi tiễn tên sắc lang đó về đi chứ. Hừ! Nãy giờ hắn toàn lén nhìn mình. Tưởng bản tiểu thư không biết sao? Chắc đang tính toán xem làm cách nào trả thù mình đây mà. Ta sẽ không cho ngươi được toại nguyện đâu “ - Hàn Băng Băng thầm nghĩHàn Phong Vũ biết Hàn Mặc vừa không muốn để lộ chuyện Hàn Băng Băng biết đánh đàn. Vừa không muốn đắc tội Đại Hoàng Tử, nên liền nói:“ Bẩm Đại Hoàng Tử, cha thần lo lắng cầm nghệ của Băng Nhi không tốt sẽ làm hỏng buổi tiệc. Nếu vậy sao chúng ta không chọn một môn mà Băng Nhi tinh thông hơn? “Hàn Phong Vân vừa nghe đại ca nói liền hiểu ý, nhanh chóng góp lời:“ Bẩm Đại Hoàng Tử, tiểu muội thần múa kiếm không tệ. Nếu ngài hoà khúc cùng màn múa kiếm của Băng Nhi chắc chắn sẽ là tuyệt phối “Con nhà võ biết múa kiếm là chuyện thường. Tương tự như một lần luyện kiếm thôi. Nên nếu Băng Nhi múa kiếm thì mọi người sẽ không ngạc nhiên.Hàn Băng Băng vừa nghe xong liền nhìn hai huynh trưởng một cách khó tin:“ Ca, hai người các ngươi là đang đẩy muội vào hang lửa a “Hàn Mặc lại thấy ý này rất tốt, vừa đáp ứng được thỉnh cầu của Đại Hoàng Tử vừa giấu được việc Băng Nhi biết cầm kỹ. Hai đứa con trai của mình thật thông minh a. Hắn liền nhanh chóng hỏi Hiên Viên Lãng:“ Đại Hoàng Tử thấy ý này thế nào? “Hiên Viên Lãng mỉm cười:“ Hảo “Thật ra, với hắn đàn hay múa đều như nhau. Hắn chỉ cần mỗi ngày được gặp Băng Nhi là đủ. Hợp tấu biểu diễn gì đó chỉ là tìm cớ thôi a.

Hứa Từ sửng sốt nhìn Đại Hoàng tử. Chẳng phải Đại Hoàng Tử đến đây để tính sổ sao? Sao lại thành mời hợp tấu rồi? Nhưng chỉ lát sau, hai mắt hắn liền sáng rực. Bộ dạng như được giác ngộ:

“ Ta hiểu, ta đã hiểu. Nếu Hàn tiểu thư vào cung thì xem như bước vào địa bàn của Đại Hoàng Tử rồi. Hơn nữa vào cung luyện cầm thì Hàn tướng quân sẽ không có mặt, hành sự dễ dàng hơn nhiều. Cao! Chiêu này thật là cao minh a. Đúng là Đại Hoàng Tử có khác, báo thù cũng có kế hoạch tỉ mỉ như vậy “ - Hứa Từ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hiên Viên Lãng

Bên này, Hàn Mặc cười khẽ, rồi trả lời đầy thâm ý:

“ Đại Hoàng Tử nổi tiếng tài hoa hơn người. Riêng về cầm nghệ, ngài được các nhạc sư trong cung nhận xét đã đạt tới trình độ người khúc hợp nhất. Vậy mà vẫn biết tới chút cầm kỹ nhỏ nhoi của nữ nhi nhà thần. Thật là vinh hạnh cho Băng Nhi “

Hiên Viên Lãng biết trong lòng Hàn Mặc nghĩ gì, vì vậy liền nói:

“ Hàn tướng quân không cần đa nghi. Vào năm trước, ta có đến Bình An Tự thắp hương. Sau đó, ta đi dạo ở hậu sơn mới vô tình gặp được vị công tử đang đánh đàn. Tiếng đàn trầm bổng, du dương như ru hồn người khiến ta nhận ra núi cao còn có núi cao hơn. Lúc ấy, ta có đến kết bạn mong được giao lưu cầm nghệ nhưng lại bị từ chối. Vì cầm kỹ của vị công tử ấy để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc. Nên hôm qua vừa gặp Hàn tiểu thư là ta đã nhận ra ngay nàng chính là vị công tử kia “

Hậu sơn của Bình An Tự là nơi chôn cất của mẫu thân Hàn Băng Băng. Hàn Băng Băng biết mẫu thân rất thích đàn nên năm nào vào ngày giỗ nàng cũng ở hậu sơn cúng và đàn cho mẫu thân nghe. Đời trước, Hiên Viên Lãng và Hàn Băng Băng đích thật có gặp nhau ở hậu sơn Bình An tự. Nhưng lúc đó Băng Nhi vận nam trang nên hắn không biết nàng là nữ a. Làm hắn cứ tưởng công tử nhà nào lại có tiếng đàn hay đến vậy. Khiến hắn có cảm giác như gặp tri âm. Hắn rất muốn kết bạn với công tử đó nhưng người ta lại từ chối làm hắn tiếc hận không thôi. Nhiều năm về sau, hắn mới biết vị công tử đó chính là Băng Nhi. Thật không ngờ, lần gặp đó lại thành lí do bây giờ của hắn a.

Hàn Mặc nghe xong lời giải thích của Hiên Viên Lãng sắc mặt cũng không có biến hoá. Nhìn vào không biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn từ tốn đáp:

“ Đại Hoàng Tử thật là mắt sáng như đuốc. Tiểu nữ nhà thần tuy có biết đôi chút về cầm nghệ nhưng quanh năm chủ yếu làm bạn với kiếm đao. Chỉ sợ cùng hợp tấu sẽ làm xấu mặt Đại Hoàng Tử. Ngài nên nên mời cao nhân khác thì hơn “

Hiên Viên Lãng quyết không buông tha:

“ Hàn tướng quân, khi ta nghe được tiếng đàn của Hàn tiểu thư thì ta liền biết được đây là người duy nhất có thể cùng ta tấu ra một tuyệt khúc. Mong tướng quân thành toàn “ - Vừa nói Hiên Viên Lãng vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Hàn Mặc.

Đối diện với một tiểu oa nhi mũm mĩm, xinh xắn đang nhìn mình với đôi mắt van xin làm Hàn Mặc khó nói chữ không a. Hơn nữa đây còn là Đại Hoàng Tử, nếu vì chuyện này mà khiến đôi bên có khúc mắc thì không đáng. Đồng thời, hôm qua nhi nữ của hắn đã đắc tội với Đại Hoàng Tử. Dù Hiên Viên Lãng đã nói không truy cứu nhưng nếu hôm nay lại từ chối thỉnh cầu của người ta thì quá không biết điều rồi.

Trong lúc Hàn Mặc đang cân nhắc có nên đồng ý thỉnh cầu của Hiên Viên Lãng không thì bên đây Hàn Băng Băng đã phát hoả.

“ Cha còn chần chừ cái gì vậy? Nhanh từ chối rồi tiễn tên sắc lang đó về đi chứ. Hừ! Nãy giờ hắn toàn lén nhìn mình. Tưởng bản tiểu thư không biết sao? Chắc đang tính toán xem làm cách nào trả thù mình đây mà. Ta sẽ không cho ngươi được toại nguyện đâu “ - Hàn Băng Băng thầm nghĩ

Hàn Phong Vũ biết Hàn Mặc vừa không muốn để lộ chuyện Hàn Băng Băng biết đánh đàn. Vừa không muốn đắc tội Đại Hoàng Tử, nên liền nói:

“ Bẩm Đại Hoàng Tử, cha thần lo lắng cầm nghệ của Băng Nhi không tốt sẽ làm hỏng buổi tiệc. Nếu vậy sao chúng ta không chọn một môn mà Băng Nhi tinh thông hơn? “

Hàn Phong Vân vừa nghe đại ca nói liền hiểu ý, nhanh chóng góp lời:

“ Bẩm Đại Hoàng Tử, tiểu muội thần múa kiếm không tệ. Nếu ngài hoà khúc cùng màn múa kiếm của Băng Nhi chắc chắn sẽ là tuyệt phối “

Con nhà võ biết múa kiếm là chuyện thường. Tương tự như một lần luyện kiếm thôi. Nên nếu Băng Nhi múa kiếm thì mọi người sẽ không ngạc nhiên.

Hàn Băng Băng vừa nghe xong liền nhìn hai huynh trưởng một cách khó tin:

“ Ca, hai người các ngươi là đang đẩy muội vào hang lửa a “

Hàn Mặc lại thấy ý này rất tốt, vừa đáp ứng được thỉnh cầu của Đại Hoàng Tử vừa giấu được việc Băng Nhi biết cầm kỹ. Hai đứa con trai của mình thật thông minh a. Hắn liền nhanh chóng hỏi Hiên Viên Lãng:

“ Đại Hoàng Tử thấy ý này thế nào? “

Hiên Viên Lãng mỉm cười:

“ Hảo “

Thật ra, với hắn đàn hay múa đều như nhau. Hắn chỉ cần mỗi ngày được gặp Băng Nhi là đủ. Hợp tấu biểu diễn gì đó chỉ là tìm cớ thôi a.

Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi TônTác giả: Băng NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong Thái Hoà điện, một người đàn ông trung niên đang ngồi chăm chú vẽ tranh. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng bức nhân, mày kiếm đầy anh khí, đôi mắt có phần mệt mõi nhưng vẫn vô cùng sắc bén. Mái tóc đã hai màu nhưng cũng nhìn ra được người này khi còn trẻ nhất định là một mỹ nam tử. Nét bút cuối cùng hạ xuống, đôi mắt người trung niên nhìn bức tranh toát ra vẻ ôn nhu vô hạn. Lão thái giám Hứa Từ luôn ở bên cạnh khi thấy bức tranh hoàn thành liền tiến lên nói: “ Bẩm Hoàng Thượng, đêm đã khuya rồi Hoàng Thượng cũng nên an giấc. Xin Hoàng Thượng bảo trọng long thể “ Người trung niên này chính là Hoàng Đế của Hiên Viên quốc - Hiên Viên Lãng. Hắn không trả lời câu nói của Hứa Từ mà hỏi ngược lại: “ Tiểu Từ, ngươi biết hôm nay là ngày gì không? “ Hứa Từ ngập ngừng, hắn không dám trả lời. Hiên Viên Lãng cũng không làm khó hắn, tự trả lời câu hỏi do chính mình đặt ra: “ Hôm nay là ngày mà 30 năm trước lần đầu tiên Trẫm gặp Băng Nhi a “ - Nhắc đến cái tên “ Băng Nhi “ thanh âm của vị Đế… Hứa Từ sửng sốt nhìn Đại Hoàng tử. Chẳng phải Đại Hoàng Tử đến đây để tính sổ sao? Sao lại thành mời hợp tấu rồi? Nhưng chỉ lát sau, hai mắt hắn liền sáng rực. Bộ dạng như được giác ngộ:“ Ta hiểu, ta đã hiểu. Nếu Hàn tiểu thư vào cung thì xem như bước vào địa bàn của Đại Hoàng Tử rồi. Hơn nữa vào cung luyện cầm thì Hàn tướng quân sẽ không có mặt, hành sự dễ dàng hơn nhiều. Cao! Chiêu này thật là cao minh a. Đúng là Đại Hoàng Tử có khác, báo thù cũng có kế hoạch tỉ mỉ như vậy “ - Hứa Từ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hiên Viên LãngBên này, Hàn Mặc cười khẽ, rồi trả lời đầy thâm ý:“ Đại Hoàng Tử nổi tiếng tài hoa hơn người. Riêng về cầm nghệ, ngài được các nhạc sư trong cung nhận xét đã đạt tới trình độ người khúc hợp nhất. Vậy mà vẫn biết tới chút cầm kỹ nhỏ nhoi của nữ nhi nhà thần. Thật là vinh hạnh cho Băng Nhi “Hiên Viên Lãng biết trong lòng Hàn Mặc nghĩ gì, vì vậy liền nói:“ Hàn tướng quân không cần đa nghi. Vào năm trước, ta có đến Bình An Tự thắp hương. Sau đó, ta đi dạo ở hậu sơn mới vô tình gặp được vị công tử đang đánh đàn. Tiếng đàn trầm bổng, du dương như ru hồn người khiến ta nhận ra núi cao còn có núi cao hơn. Lúc ấy, ta có đến kết bạn mong được giao lưu cầm nghệ nhưng lại bị từ chối. Vì cầm kỹ của vị công tử ấy để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc. Nên hôm qua vừa gặp Hàn tiểu thư là ta đã nhận ra ngay nàng chính là vị công tử kia “Hậu sơn của Bình An Tự là nơi chôn cất của mẫu thân Hàn Băng Băng. Hàn Băng Băng biết mẫu thân rất thích đàn nên năm nào vào ngày giỗ nàng cũng ở hậu sơn cúng và đàn cho mẫu thân nghe. Đời trước, Hiên Viên Lãng và Hàn Băng Băng đích thật có gặp nhau ở hậu sơn Bình An tự. Nhưng lúc đó Băng Nhi vận nam trang nên hắn không biết nàng là nữ a. Làm hắn cứ tưởng công tử nhà nào lại có tiếng đàn hay đến vậy. Khiến hắn có cảm giác như gặp tri âm. Hắn rất muốn kết bạn với công tử đó nhưng người ta lại từ chối làm hắn tiếc hận không thôi. Nhiều năm về sau, hắn mới biết vị công tử đó chính là Băng Nhi. Thật không ngờ, lần gặp đó lại thành lí do bây giờ của hắn a.Hàn Mặc nghe xong lời giải thích của Hiên Viên Lãng sắc mặt cũng không có biến hoá. Nhìn vào không biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn từ tốn đáp:“ Đại Hoàng Tử thật là mắt sáng như đuốc. Tiểu nữ nhà thần tuy có biết đôi chút về cầm nghệ nhưng quanh năm chủ yếu làm bạn với kiếm đao. Chỉ sợ cùng hợp tấu sẽ làm xấu mặt Đại Hoàng Tử. Ngài nên nên mời cao nhân khác thì hơn “Hiên Viên Lãng quyết không buông tha:“ Hàn tướng quân, khi ta nghe được tiếng đàn của Hàn tiểu thư thì ta liền biết được đây là người duy nhất có thể cùng ta tấu ra một tuyệt khúc. Mong tướng quân thành toàn “ - Vừa nói Hiên Viên Lãng vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Hàn Mặc.Đối diện với một tiểu oa nhi mũm mĩm, xinh xắn đang nhìn mình với đôi mắt van xin làm Hàn Mặc khó nói chữ không a. Hơn nữa đây còn là Đại Hoàng Tử, nếu vì chuyện này mà khiến đôi bên có khúc mắc thì không đáng. Đồng thời, hôm qua nhi nữ của hắn đã đắc tội với Đại Hoàng Tử. Dù Hiên Viên Lãng đã nói không truy cứu nhưng nếu hôm nay lại từ chối thỉnh cầu của người ta thì quá không biết điều rồi.Trong lúc Hàn Mặc đang cân nhắc có nên đồng ý thỉnh cầu của Hiên Viên Lãng không thì bên đây Hàn Băng Băng đã phát hoả.“ Cha còn chần chừ cái gì vậy? Nhanh từ chối rồi tiễn tên sắc lang đó về đi chứ. Hừ! Nãy giờ hắn toàn lén nhìn mình. Tưởng bản tiểu thư không biết sao? Chắc đang tính toán xem làm cách nào trả thù mình đây mà. Ta sẽ không cho ngươi được toại nguyện đâu “ - Hàn Băng Băng thầm nghĩHàn Phong Vũ biết Hàn Mặc vừa không muốn để lộ chuyện Hàn Băng Băng biết đánh đàn. Vừa không muốn đắc tội Đại Hoàng Tử, nên liền nói:“ Bẩm Đại Hoàng Tử, cha thần lo lắng cầm nghệ của Băng Nhi không tốt sẽ làm hỏng buổi tiệc. Nếu vậy sao chúng ta không chọn một môn mà Băng Nhi tinh thông hơn? “Hàn Phong Vân vừa nghe đại ca nói liền hiểu ý, nhanh chóng góp lời:“ Bẩm Đại Hoàng Tử, tiểu muội thần múa kiếm không tệ. Nếu ngài hoà khúc cùng màn múa kiếm của Băng Nhi chắc chắn sẽ là tuyệt phối “Con nhà võ biết múa kiếm là chuyện thường. Tương tự như một lần luyện kiếm thôi. Nên nếu Băng Nhi múa kiếm thì mọi người sẽ không ngạc nhiên.Hàn Băng Băng vừa nghe xong liền nhìn hai huynh trưởng một cách khó tin:“ Ca, hai người các ngươi là đang đẩy muội vào hang lửa a “Hàn Mặc lại thấy ý này rất tốt, vừa đáp ứng được thỉnh cầu của Đại Hoàng Tử vừa giấu được việc Băng Nhi biết cầm kỹ. Hai đứa con trai của mình thật thông minh a. Hắn liền nhanh chóng hỏi Hiên Viên Lãng:“ Đại Hoàng Tử thấy ý này thế nào? “Hiên Viên Lãng mỉm cười:“ Hảo “Thật ra, với hắn đàn hay múa đều như nhau. Hắn chỉ cần mỗi ngày được gặp Băng Nhi là đủ. Hợp tấu biểu diễn gì đó chỉ là tìm cớ thôi a.

Chương 8: Cái cớ