Tác giả:

“Mình không chết sao?” Ý niệm đầu tiên trong đầu khi Hiên Viên Cửu tỉnh lại thật sự có điểm kỳ quái. Cậu vẫn không thể quên trước khi mình nhắm mắt căn phòng tràn ngập lửa, cái cảm giác đau khi hoả xà l**m qua thân thể thật khó chịu, cậu biết vụ hoả hoạn tưởng như nổ khí gas đó thực chất chính là công sức của người anh trai cậu, nếu không sao cậu lại nằm yên trên giường không thể động đậy, ngoan ngoãn chờ táng thân trong biển lửa. Kỳ thật, bởi vì tính hướng của mình mà cậu bị đuổi khỏi gia tộc, chỉ dựa vào kỹ năng nấu nướng mà lập một cái khách sạn nhỏ nuôi thân, chẳng lẽ còn có chỗ nào gây trở ngại con đường của họ? Không có lý do a! Bất quá, dù vậy cậu cũng không có chết, xem ra là chính mình mạng lớn. Nhưng mà tại sao cậu không thể mở mắt ra? Hiên Viên Cửu đưa chân ra đá đá, hmm, cái chỗ này tựa hồ không lớn, nhỏ hẹp, hơn nữa mềm mềm, sờ có vẻ giống như da thịt. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, không thể nào? Chuyện khó tưởng như vậy mà cậu đụng phải sao? Sống lại, hay…

Chương 19

Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn NhuTác giả: Mặc BiTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Mình không chết sao?” Ý niệm đầu tiên trong đầu khi Hiên Viên Cửu tỉnh lại thật sự có điểm kỳ quái. Cậu vẫn không thể quên trước khi mình nhắm mắt căn phòng tràn ngập lửa, cái cảm giác đau khi hoả xà l**m qua thân thể thật khó chịu, cậu biết vụ hoả hoạn tưởng như nổ khí gas đó thực chất chính là công sức của người anh trai cậu, nếu không sao cậu lại nằm yên trên giường không thể động đậy, ngoan ngoãn chờ táng thân trong biển lửa. Kỳ thật, bởi vì tính hướng của mình mà cậu bị đuổi khỏi gia tộc, chỉ dựa vào kỹ năng nấu nướng mà lập một cái khách sạn nhỏ nuôi thân, chẳng lẽ còn có chỗ nào gây trở ngại con đường của họ? Không có lý do a! Bất quá, dù vậy cậu cũng không có chết, xem ra là chính mình mạng lớn. Nhưng mà tại sao cậu không thể mở mắt ra? Hiên Viên Cửu đưa chân ra đá đá, hmm, cái chỗ này tựa hồ không lớn, nhỏ hẹp, hơn nữa mềm mềm, sờ có vẻ giống như da thịt. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, không thể nào? Chuyện khó tưởng như vậy mà cậu đụng phải sao? Sống lại, hay… Ngày 31 tháng 07 năm 1982Ta đi nhìn đứa trẻ kia, tựa hồ Petunia chăm sóc nó khá tốt, nhìn thấy nó và thằng nhóc kia chơi đùa ở bãi cỏ, ta mất hết dũng khí đi tới. Ta ở trong bụi cây nhìn là tốt rồi, cách xa bất hạnh của ta ngày trước, đứa trẻ kia hẳn sẽ hạnh phúc đi?Ngày 31 tháng 07 năm 1986Những năm gần đây, số lần ta đi nhìn nó càng ngày càng ít, nguyên nhân lớn nhất là tại lão già râu bạc, hắn muốn ta làm rất nhiều việc. Hiện tại, ta vừa làm viện trưởng Slytherin, vừa làm giáo sư Độc dược, thời gian nhàn rỗi ngày càng ít, chỉ có thể thỉnh thoảng Độn thổ đến nhìn một lúc rồi lại vội vàng rời đi.Có mấy lần vào buổi sáng nhìn thấy nó đứng trong sân đánh người gỗ, vì cái gì? Chẳng lẽ đứa nhỏ này có khuynh hướng tự ngược sao? Nó không biết đau đớn sao?Bất quá động tác của nó phi thường đẹp mắt, khiến người ta nhìn rất thoải mái.Ngày 01 tháng 08 năm 1990Đứa trẻ kia đã đến giới phù thuỷ. Hôm qua ta gửi cho nó sách ảnh, để cho nó nhớ kỹ hình ảnh cha mẹ mình, liệu năm đó khi còn là trẻ con nó có ấn tượng về cha mẹ chứ? Hy vọng có thể đến đúng lúc sinh nhật nó.Hôm nay, Minerva McGongall đón nó đến Hẻm Xéo mua đồ, ta cũng đi Hẻm xéo, nhưng mà ta không phải đi nhìn đứa trẻ kia, tuy rằng ta cũng đã bốn năm không gặp qua nó. Ta chỉ đến Hẻm Xéo mua Độc dược mà thôi, chỉ mua mà thôi.Đứa trẻ kia không giống Potter lắm, nó giống Lily nhiều chỗ. Nhưng mà nó không có nhiệt tình khờ dại của Lily, nó có dịu dàng, làm cho người ta không tự giác muốn tới gần, có lẽ nó sẽ vào Ravenclaw. Ta được giáo sư McGongall mời nên cùng nó đi mua đũa phép, chính là đũa phép của nó thực kỳ lạ.Lúc ta đưa nó trở về, thật không ngờ nó nói nhận thức ta, nhớ rõ Độc dược vị hoa quả. Merlin a, đứa bé này có trí nhớ năm đó, vậy có biết chuyện xảy ra lúc đấy không? Có biết Lily bị Dumbledore nhận định là đã tử vong ở nơi nào không?P/S: Ta vẫn cho rằng Lily không chết, cô ấy chỉ là mất tích mà thôi, hiện trường không hề lưu lại dấu vết nào của cô ấy, kể quả một mảnh quần áo cũng không có.

Ngày 31 tháng 07 năm 1982

Ta đi nhìn đứa trẻ kia, tựa hồ Petunia chăm sóc nó khá tốt, nhìn thấy nó và thằng nhóc kia chơi đùa ở bãi cỏ, ta mất hết dũng khí đi tới. Ta ở trong bụi cây nhìn là tốt rồi, cách xa bất hạnh của ta ngày trước, đứa trẻ kia hẳn sẽ hạnh phúc đi?

Ngày 31 tháng 07 năm 1986

Những năm gần đây, số lần ta đi nhìn nó càng ngày càng ít, nguyên nhân lớn nhất là tại lão già râu bạc, hắn muốn ta làm rất nhiều việc. Hiện tại, ta vừa làm viện trưởng Slytherin, vừa làm giáo sư Độc dược, thời gian nhàn rỗi ngày càng ít, chỉ có thể thỉnh thoảng Độn thổ đến nhìn một lúc rồi lại vội vàng rời đi.

Có mấy lần vào buổi sáng nhìn thấy nó đứng trong sân đánh người gỗ, vì cái gì? Chẳng lẽ đứa nhỏ này có khuynh hướng tự ngược sao? Nó không biết đau đớn sao?

Bất quá động tác của nó phi thường đẹp mắt, khiến người ta nhìn rất thoải mái.

Ngày 01 tháng 08 năm 1990

Đứa trẻ kia đã đến giới phù thuỷ. Hôm qua ta gửi cho nó sách ảnh, để cho nó nhớ kỹ hình ảnh cha mẹ mình, liệu năm đó khi còn là trẻ con nó có ấn tượng về cha mẹ chứ? Hy vọng có thể đến đúng lúc sinh nhật nó.

Hôm nay, Minerva McGongall đón nó đến Hẻm Xéo mua đồ, ta cũng đi Hẻm xéo, nhưng mà ta không phải đi nhìn đứa trẻ kia, tuy rằng ta cũng đã bốn năm không gặp qua nó. Ta chỉ đến Hẻm Xéo mua Độc dược mà thôi, chỉ mua mà thôi.

Đứa trẻ kia không giống Potter lắm, nó giống Lily nhiều chỗ. Nhưng mà nó không có nhiệt tình khờ dại của Lily, nó có dịu dàng, làm cho người ta không tự giác muốn tới gần, có lẽ nó sẽ vào Ravenclaw. Ta được giáo sư McGongall mời nên cùng nó đi mua đũa phép, chính là đũa phép của nó thực kỳ lạ.

Lúc ta đưa nó trở về, thật không ngờ nó nói nhận thức ta, nhớ rõ Độc dược vị hoa quả. Merlin a, đứa bé này có trí nhớ năm đó, vậy có biết chuyện xảy ra lúc đấy không? Có biết Lily bị Dumbledore nhận định là đã tử vong ở nơi nào không?

P/S: Ta vẫn cho rằng Lily không chết, cô ấy chỉ là mất tích mà thôi, hiện trường không hề lưu lại dấu vết nào của cô ấy, kể quả một mảnh quần áo cũng không có.

Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn NhuTác giả: Mặc BiTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Mình không chết sao?” Ý niệm đầu tiên trong đầu khi Hiên Viên Cửu tỉnh lại thật sự có điểm kỳ quái. Cậu vẫn không thể quên trước khi mình nhắm mắt căn phòng tràn ngập lửa, cái cảm giác đau khi hoả xà l**m qua thân thể thật khó chịu, cậu biết vụ hoả hoạn tưởng như nổ khí gas đó thực chất chính là công sức của người anh trai cậu, nếu không sao cậu lại nằm yên trên giường không thể động đậy, ngoan ngoãn chờ táng thân trong biển lửa. Kỳ thật, bởi vì tính hướng của mình mà cậu bị đuổi khỏi gia tộc, chỉ dựa vào kỹ năng nấu nướng mà lập một cái khách sạn nhỏ nuôi thân, chẳng lẽ còn có chỗ nào gây trở ngại con đường của họ? Không có lý do a! Bất quá, dù vậy cậu cũng không có chết, xem ra là chính mình mạng lớn. Nhưng mà tại sao cậu không thể mở mắt ra? Hiên Viên Cửu đưa chân ra đá đá, hmm, cái chỗ này tựa hồ không lớn, nhỏ hẹp, hơn nữa mềm mềm, sờ có vẻ giống như da thịt. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, không thể nào? Chuyện khó tưởng như vậy mà cậu đụng phải sao? Sống lại, hay… Ngày 31 tháng 07 năm 1982Ta đi nhìn đứa trẻ kia, tựa hồ Petunia chăm sóc nó khá tốt, nhìn thấy nó và thằng nhóc kia chơi đùa ở bãi cỏ, ta mất hết dũng khí đi tới. Ta ở trong bụi cây nhìn là tốt rồi, cách xa bất hạnh của ta ngày trước, đứa trẻ kia hẳn sẽ hạnh phúc đi?Ngày 31 tháng 07 năm 1986Những năm gần đây, số lần ta đi nhìn nó càng ngày càng ít, nguyên nhân lớn nhất là tại lão già râu bạc, hắn muốn ta làm rất nhiều việc. Hiện tại, ta vừa làm viện trưởng Slytherin, vừa làm giáo sư Độc dược, thời gian nhàn rỗi ngày càng ít, chỉ có thể thỉnh thoảng Độn thổ đến nhìn một lúc rồi lại vội vàng rời đi.Có mấy lần vào buổi sáng nhìn thấy nó đứng trong sân đánh người gỗ, vì cái gì? Chẳng lẽ đứa nhỏ này có khuynh hướng tự ngược sao? Nó không biết đau đớn sao?Bất quá động tác của nó phi thường đẹp mắt, khiến người ta nhìn rất thoải mái.Ngày 01 tháng 08 năm 1990Đứa trẻ kia đã đến giới phù thuỷ. Hôm qua ta gửi cho nó sách ảnh, để cho nó nhớ kỹ hình ảnh cha mẹ mình, liệu năm đó khi còn là trẻ con nó có ấn tượng về cha mẹ chứ? Hy vọng có thể đến đúng lúc sinh nhật nó.Hôm nay, Minerva McGongall đón nó đến Hẻm Xéo mua đồ, ta cũng đi Hẻm xéo, nhưng mà ta không phải đi nhìn đứa trẻ kia, tuy rằng ta cũng đã bốn năm không gặp qua nó. Ta chỉ đến Hẻm Xéo mua Độc dược mà thôi, chỉ mua mà thôi.Đứa trẻ kia không giống Potter lắm, nó giống Lily nhiều chỗ. Nhưng mà nó không có nhiệt tình khờ dại của Lily, nó có dịu dàng, làm cho người ta không tự giác muốn tới gần, có lẽ nó sẽ vào Ravenclaw. Ta được giáo sư McGongall mời nên cùng nó đi mua đũa phép, chính là đũa phép của nó thực kỳ lạ.Lúc ta đưa nó trở về, thật không ngờ nó nói nhận thức ta, nhớ rõ Độc dược vị hoa quả. Merlin a, đứa bé này có trí nhớ năm đó, vậy có biết chuyện xảy ra lúc đấy không? Có biết Lily bị Dumbledore nhận định là đã tử vong ở nơi nào không?P/S: Ta vẫn cho rằng Lily không chết, cô ấy chỉ là mất tích mà thôi, hiện trường không hề lưu lại dấu vết nào của cô ấy, kể quả một mảnh quần áo cũng không có.

Chương 19