Ánh nắng giữa trưa nóng bỏng chiếu lên mặt đất, giống như muốn đốt cháy cả mặt đường, trong rừng cây cũng không nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, lúc này càng không có người muốn đi lại trên đường. Sắc mặt Hải Diêu trắng bệch đứng dưới ánh mặt trời, trên trán cô mồ hôi đầm đìa, hai gò má cô đỏ ửng lên một cách không bình thường, ánh nắng chiếu lên người cô, cô cảm giác như mình là cá sắp bị nướng chín, hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rất có quy luật, hình như người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi không nghe thấy tiếng chuông, nhưng Hải Diêu thấy rõ, ngay ở vị trí bên cửa sổ trong nhà hàng Tây cách đây vài mét, Lục Thế Quân tinh thần sáng láng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn lãng khí độ bất phàm, càng khó có được là, người luôn không nói cười tùy tiện như anh ta lại đang nở một nụ cười dịu dàng. Hải Diêu và anh ta yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, anh ta luôn đối xử với cô rất ôn hòa, ngày thường cũng rất săn sóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nụ…
Chương 15: Diêu Diêu vượt biển, cánh buồn Khải ra khơi
Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng giữa trưa nóng bỏng chiếu lên mặt đất, giống như muốn đốt cháy cả mặt đường, trong rừng cây cũng không nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, lúc này càng không có người muốn đi lại trên đường. Sắc mặt Hải Diêu trắng bệch đứng dưới ánh mặt trời, trên trán cô mồ hôi đầm đìa, hai gò má cô đỏ ửng lên một cách không bình thường, ánh nắng chiếu lên người cô, cô cảm giác như mình là cá sắp bị nướng chín, hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rất có quy luật, hình như người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi không nghe thấy tiếng chuông, nhưng Hải Diêu thấy rõ, ngay ở vị trí bên cửa sổ trong nhà hàng Tây cách đây vài mét, Lục Thế Quân tinh thần sáng láng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn lãng khí độ bất phàm, càng khó có được là, người luôn không nói cười tùy tiện như anh ta lại đang nở một nụ cười dịu dàng. Hải Diêu và anh ta yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, anh ta luôn đối xử với cô rất ôn hòa, ngày thường cũng rất săn sóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nụ… Cao ốc Thang thị khí thế đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, xe của Thang Khải Huân dừng lại, Lý Huyền chạy chậm đến mở cửa xe cho anh, anh không nói một lời xuống xe, cho đến khi đi vào thang máy riêng, mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Đã chuẩn bị xong đồ rồi hả?"Lý Huyền lập tức gật đầu: "Vâng, đã thu thập đầy đủ tất cả tư liệu về Đông tiểu thư, tôi đã để Đỗ Phong đưa đến văn phòng của ngài rồi."Thang Khải Huân không lộ ra dấu vết gật đầu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo cứng rắn nhưng lại phát ra hương vị đàn ông nồng đậm, như là tượng đá được điêu khắc, mang theo sự băng lãnh người sống chớ lại gần.Trong lòng Lý Huyền không khỏi bồn chồn, cũng không biết Thang Khải Huân muốn anh ta thu thập tư liệu một người phụ nữ đã kết hôn làm gì.Mới đầu anh ta còn rất vui vẻ, đi theo Thang Khải Huân nhiều năm như vậy, ngoại trừ thiên kim của Cố Gia có chút khác biệt, bởi vì tình nghĩa hai năm bạn bè cùng đi du học ở London mới qua lại gần chút, đều không thấy anh để ý cô gái nào, ai ngờ sau khi nghe ngóng, Đông Hải Diêu đúng là người phụ nữ đã kết hôn, trái tim Lý Huyền lúc ấy liền lạnh một nửa.Chỉ là, người ta luôn không thể nhìn thấu tâm tư của Thang Khải Huân, cho dù anh ta đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cũng không dám tùy ý phỏng đoán chuyện riêng của anh.Thang Khải Huân sải bước đi vào văn phòng, cả đoạn đường đi đều có người cẩn thận chào hỏi anh, anh đều nhàn nhạt nhưng lễ phép đáp lại, cho đến khi đi vào văn phòng, Lý Huyền không cần anh dặn dò liền nhắc Đỗ Phong không cho phép bất kì kẻ nào đi vào quấy rầy.Trên bàn làm việc thật to bày rất ít đồ vật, nhìn gọn gàng lại đơn giản, Thang Khải Huân mở cửa chớp, ánh nắng tiến vào chiếu lên sàn gỗ màu đỏ, anh đưa tay cầm lấy túi giấy thật dài trên bàn, đây là tất cả tư liệu về Đông Hải Diêu trong hai năm qua.Thang Khải Huân hững hờ nở một nụ cười, lấy tư liệu kia ra nhìn từng tờ một, năm tháng anh ở London gian nan sống không bằng chết, cô lại âu yếm với người đàn ông khác còn tu thành chính quả.Chuyện đã đến nước anh, anh làm sao có thể quên được mà thẳng thắn chúc phúc cho hạnh phúc của cô.Làm không được.Ánh mắt Thang Khải Huân dừng lại trên tờ giấy: Đông tiểu thư chỉ có một cách duy nhất giao lưu với người khác trên Internet đó là Microblogging, Microblogging của cô ấy có tên: Diêu Diêu vượt biển.Trong lòng anh đột nhiên khẽ động, vậy mà quỷ thần xui khiến nhớ tới một việc, Thang Khải Huân mở máy tính thật nhanh, lại mở trang web mà Hải Diêu đăng ký Microblogging, lúc nhập tên, khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo lại lóe lên một vẻ dịu dàng rồi biến mất rất nhanh.Ngón tay thon dài hữu lực gõ bàn phím nhanh chóng nhập tên vào: Cánh buồm Khải ra khơi, sau đó Thang Khải Huân dựa theo trên tư liệu tìm tòi một chút, trên màn hình xuất hiện một ảnh chân dung Chi-bi Maruko, anh hiếm khi cong khóe môi, nhiều năm đã qua, vậy mà vẫn ngây thơ như vậy.Con chuột để ở nút "Thêm chú ý" dừng lại một lát, cuối cùng Thang Khải Huân vẫn nhấn xuống.Hải Diêu đang nhìn ảnh chụp trên điện thoại đến ngẩn người, không chỉ trên trang Microblogging của Thịnh Hạ nhìn được ảnh chụp kia, của cô cũng thế.Góc trên bên phải hiện ra một tin nhắn nhắc nhở cô có thêm một fan hâm mộ, Hải Diêu muốn mở ra nhìn, lại nghe tiếng cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đẩy ra.
Cao ốc Thang thị khí thế đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, xe của Thang Khải Huân dừng lại, Lý Huyền chạy chậm đến mở cửa xe cho anh, anh không nói một lời xuống xe, cho đến khi đi vào thang máy riêng, mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Đã chuẩn bị xong đồ rồi hả?"
Lý Huyền lập tức gật đầu: "Vâng, đã thu thập đầy đủ tất cả tư liệu về Đông tiểu thư, tôi đã để Đỗ Phong đưa đến văn phòng của ngài rồi."
Thang Khải Huân không lộ ra dấu vết gật đầu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo cứng rắn nhưng lại phát ra hương vị đàn ông nồng đậm, như là tượng đá được điêu khắc, mang theo sự băng lãnh người sống chớ lại gần.
Trong lòng Lý Huyền không khỏi bồn chồn, cũng không biết Thang Khải Huân muốn anh ta thu thập tư liệu một người phụ nữ đã kết hôn làm gì.
Mới đầu anh ta còn rất vui vẻ, đi theo Thang Khải Huân nhiều năm như vậy, ngoại trừ thiên kim của Cố Gia có chút khác biệt, bởi vì tình nghĩa hai năm bạn bè cùng đi du học ở London mới qua lại gần chút, đều không thấy anh để ý cô gái nào, ai ngờ sau khi nghe ngóng, Đông Hải Diêu đúng là người phụ nữ đã kết hôn, trái tim Lý Huyền lúc ấy liền lạnh một nửa.
Chỉ là, người ta luôn không thể nhìn thấu tâm tư của Thang Khải Huân, cho dù anh ta đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cũng không dám tùy ý phỏng đoán chuyện riêng của anh.
Thang Khải Huân sải bước đi vào văn phòng, cả đoạn đường đi đều có người cẩn thận chào hỏi anh, anh đều nhàn nhạt nhưng lễ phép đáp lại, cho đến khi đi vào văn phòng, Lý Huyền không cần anh dặn dò liền nhắc Đỗ Phong không cho phép bất kì kẻ nào đi vào quấy rầy.
Trên bàn làm việc thật to bày rất ít đồ vật, nhìn gọn gàng lại đơn giản, Thang Khải Huân mở cửa chớp, ánh nắng tiến vào chiếu lên sàn gỗ màu đỏ, anh đưa tay cầm lấy túi giấy thật dài trên bàn, đây là tất cả tư liệu về Đông Hải Diêu trong hai năm qua.
Thang Khải Huân hững hờ nở một nụ cười, lấy tư liệu kia ra nhìn từng tờ một, năm tháng anh ở London gian nan sống không bằng chết, cô lại âu yếm với người đàn ông khác còn tu thành chính quả.
Chuyện đã đến nước anh, anh làm sao có thể quên được mà thẳng thắn chúc phúc cho hạnh phúc của cô.
Làm không được.
Ánh mắt Thang Khải Huân dừng lại trên tờ giấy: Đông tiểu thư chỉ có một cách duy nhất giao lưu với người khác trên Internet đó là Microblogging, Microblogging của cô ấy có tên: Diêu Diêu vượt biển.
Trong lòng anh đột nhiên khẽ động, vậy mà quỷ thần xui khiến nhớ tới một việc, Thang Khải Huân mở máy tính thật nhanh, lại mở trang web mà Hải Diêu đăng ký Microblogging, lúc nhập tên, khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo lại lóe lên một vẻ dịu dàng rồi biến mất rất nhanh.
Ngón tay thon dài hữu lực gõ bàn phím nhanh chóng nhập tên vào: Cánh buồm Khải ra khơi, sau đó Thang Khải Huân dựa theo trên tư liệu tìm tòi một chút, trên màn hình xuất hiện một ảnh chân dung Chi-bi Maruko, anh hiếm khi cong khóe môi, nhiều năm đã qua, vậy mà vẫn ngây thơ như vậy.
Con chuột để ở nút "Thêm chú ý" dừng lại một lát, cuối cùng Thang Khải Huân vẫn nhấn xuống.
Hải Diêu đang nhìn ảnh chụp trên điện thoại đến ngẩn người, không chỉ trên trang Microblogging của Thịnh Hạ nhìn được ảnh chụp kia, của cô cũng thế.
Góc trên bên phải hiện ra một tin nhắn nhắc nhở cô có thêm một fan hâm mộ, Hải Diêu muốn mở ra nhìn, lại nghe tiếng cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đẩy ra.
Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng giữa trưa nóng bỏng chiếu lên mặt đất, giống như muốn đốt cháy cả mặt đường, trong rừng cây cũng không nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, lúc này càng không có người muốn đi lại trên đường. Sắc mặt Hải Diêu trắng bệch đứng dưới ánh mặt trời, trên trán cô mồ hôi đầm đìa, hai gò má cô đỏ ửng lên một cách không bình thường, ánh nắng chiếu lên người cô, cô cảm giác như mình là cá sắp bị nướng chín, hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rất có quy luật, hình như người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi không nghe thấy tiếng chuông, nhưng Hải Diêu thấy rõ, ngay ở vị trí bên cửa sổ trong nhà hàng Tây cách đây vài mét, Lục Thế Quân tinh thần sáng láng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn lãng khí độ bất phàm, càng khó có được là, người luôn không nói cười tùy tiện như anh ta lại đang nở một nụ cười dịu dàng. Hải Diêu và anh ta yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, anh ta luôn đối xử với cô rất ôn hòa, ngày thường cũng rất săn sóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nụ… Cao ốc Thang thị khí thế đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, xe của Thang Khải Huân dừng lại, Lý Huyền chạy chậm đến mở cửa xe cho anh, anh không nói một lời xuống xe, cho đến khi đi vào thang máy riêng, mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Đã chuẩn bị xong đồ rồi hả?"Lý Huyền lập tức gật đầu: "Vâng, đã thu thập đầy đủ tất cả tư liệu về Đông tiểu thư, tôi đã để Đỗ Phong đưa đến văn phòng của ngài rồi."Thang Khải Huân không lộ ra dấu vết gật đầu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo cứng rắn nhưng lại phát ra hương vị đàn ông nồng đậm, như là tượng đá được điêu khắc, mang theo sự băng lãnh người sống chớ lại gần.Trong lòng Lý Huyền không khỏi bồn chồn, cũng không biết Thang Khải Huân muốn anh ta thu thập tư liệu một người phụ nữ đã kết hôn làm gì.Mới đầu anh ta còn rất vui vẻ, đi theo Thang Khải Huân nhiều năm như vậy, ngoại trừ thiên kim của Cố Gia có chút khác biệt, bởi vì tình nghĩa hai năm bạn bè cùng đi du học ở London mới qua lại gần chút, đều không thấy anh để ý cô gái nào, ai ngờ sau khi nghe ngóng, Đông Hải Diêu đúng là người phụ nữ đã kết hôn, trái tim Lý Huyền lúc ấy liền lạnh một nửa.Chỉ là, người ta luôn không thể nhìn thấu tâm tư của Thang Khải Huân, cho dù anh ta đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cũng không dám tùy ý phỏng đoán chuyện riêng của anh.Thang Khải Huân sải bước đi vào văn phòng, cả đoạn đường đi đều có người cẩn thận chào hỏi anh, anh đều nhàn nhạt nhưng lễ phép đáp lại, cho đến khi đi vào văn phòng, Lý Huyền không cần anh dặn dò liền nhắc Đỗ Phong không cho phép bất kì kẻ nào đi vào quấy rầy.Trên bàn làm việc thật to bày rất ít đồ vật, nhìn gọn gàng lại đơn giản, Thang Khải Huân mở cửa chớp, ánh nắng tiến vào chiếu lên sàn gỗ màu đỏ, anh đưa tay cầm lấy túi giấy thật dài trên bàn, đây là tất cả tư liệu về Đông Hải Diêu trong hai năm qua.Thang Khải Huân hững hờ nở một nụ cười, lấy tư liệu kia ra nhìn từng tờ một, năm tháng anh ở London gian nan sống không bằng chết, cô lại âu yếm với người đàn ông khác còn tu thành chính quả.Chuyện đã đến nước anh, anh làm sao có thể quên được mà thẳng thắn chúc phúc cho hạnh phúc của cô.Làm không được.Ánh mắt Thang Khải Huân dừng lại trên tờ giấy: Đông tiểu thư chỉ có một cách duy nhất giao lưu với người khác trên Internet đó là Microblogging, Microblogging của cô ấy có tên: Diêu Diêu vượt biển.Trong lòng anh đột nhiên khẽ động, vậy mà quỷ thần xui khiến nhớ tới một việc, Thang Khải Huân mở máy tính thật nhanh, lại mở trang web mà Hải Diêu đăng ký Microblogging, lúc nhập tên, khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo lại lóe lên một vẻ dịu dàng rồi biến mất rất nhanh.Ngón tay thon dài hữu lực gõ bàn phím nhanh chóng nhập tên vào: Cánh buồm Khải ra khơi, sau đó Thang Khải Huân dựa theo trên tư liệu tìm tòi một chút, trên màn hình xuất hiện một ảnh chân dung Chi-bi Maruko, anh hiếm khi cong khóe môi, nhiều năm đã qua, vậy mà vẫn ngây thơ như vậy.Con chuột để ở nút "Thêm chú ý" dừng lại một lát, cuối cùng Thang Khải Huân vẫn nhấn xuống.Hải Diêu đang nhìn ảnh chụp trên điện thoại đến ngẩn người, không chỉ trên trang Microblogging của Thịnh Hạ nhìn được ảnh chụp kia, của cô cũng thế.Góc trên bên phải hiện ra một tin nhắn nhắc nhở cô có thêm một fan hâm mộ, Hải Diêu muốn mở ra nhìn, lại nghe tiếng cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đẩy ra.