Ánh nắng giữa trưa nóng bỏng chiếu lên mặt đất, giống như muốn đốt cháy cả mặt đường, trong rừng cây cũng không nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, lúc này càng không có người muốn đi lại trên đường. Sắc mặt Hải Diêu trắng bệch đứng dưới ánh mặt trời, trên trán cô mồ hôi đầm đìa, hai gò má cô đỏ ửng lên một cách không bình thường, ánh nắng chiếu lên người cô, cô cảm giác như mình là cá sắp bị nướng chín, hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rất có quy luật, hình như người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi không nghe thấy tiếng chuông, nhưng Hải Diêu thấy rõ, ngay ở vị trí bên cửa sổ trong nhà hàng Tây cách đây vài mét, Lục Thế Quân tinh thần sáng láng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn lãng khí độ bất phàm, càng khó có được là, người luôn không nói cười tùy tiện như anh ta lại đang nở một nụ cười dịu dàng. Hải Diêu và anh ta yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, anh ta luôn đối xử với cô rất ôn hòa, ngày thường cũng rất săn sóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nụ…
Chương 52: Một đêm triền miên (2)
Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng giữa trưa nóng bỏng chiếu lên mặt đất, giống như muốn đốt cháy cả mặt đường, trong rừng cây cũng không nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, lúc này càng không có người muốn đi lại trên đường. Sắc mặt Hải Diêu trắng bệch đứng dưới ánh mặt trời, trên trán cô mồ hôi đầm đìa, hai gò má cô đỏ ửng lên một cách không bình thường, ánh nắng chiếu lên người cô, cô cảm giác như mình là cá sắp bị nướng chín, hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rất có quy luật, hình như người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi không nghe thấy tiếng chuông, nhưng Hải Diêu thấy rõ, ngay ở vị trí bên cửa sổ trong nhà hàng Tây cách đây vài mét, Lục Thế Quân tinh thần sáng láng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn lãng khí độ bất phàm, càng khó có được là, người luôn không nói cười tùy tiện như anh ta lại đang nở một nụ cười dịu dàng. Hải Diêu và anh ta yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, anh ta luôn đối xử với cô rất ôn hòa, ngày thường cũng rất săn sóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nụ… Đôi tay cơ bắp cứng rắn như đá, cho dù cách áo sơ mi, Hải Diêu vẫn có thể cảm giác được lòng bàn tay cô nóng như chạm phải lửa, Hải Diêu rút tay về, không có trở ngại, thân thể Thang Khải Huân liền đè xuống, phảng phất như chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể đè nát Hải Diêu.Mũi Hải Diêu dán tại trước ngực Thang Khải Huân, áo sơ mi bung ra mấy nút, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, Hải Diêu hoa mắt lên, khóc nức nở: "Buông ra..."Giọng cô giống như tiếng mèo con kêu, nhỏ bé yếu ớt, Thang Khải Huân khẽ hôn lên tóc cô trấn an, hương hoa nhài nồng đậm thấm vào chóp mũi anh, anh nhịn không được nhắm mắt lại, tinh tế hôn xuống...Môi của anh dọc theo mái tóc đen, qua trán, xuống mũi, sau cùng rơi vào trên môi, vừa chạm vào đôi mềm mại ấm áp kia, động tác của anh lập tức cuồng loạn...Nụ hôn thô lỗ pha chút vụng về, m*t cắn l**m láp, cơ hồ là muốn nuốt luôn Hải Diêu vào bụng, mùi rượu cùng mùi bạc hà vừa xung đột lại hòa hợp. Lưỡi của anh dây dưa, lướt qua khoang miệng, rồi lại m*t cái lưỡi trơn ướt của Hải Diêu.Tiếng r*n r* tinh tế giống như xuân dược, làm Thang Khải Huân như muốn khảm luôn Hải Diêu vào trong thân thể anh, Hải Diêu cảm giác chỗ bụng dưới có thứ gì đó thô sáp đâm vào, nên khó chịu uốn éo người, động tác này càng làm cơ bắp toàn thân Khải Huân kéo căng.Hải Diêu nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy nên trốn đi nhưng lại bị mê hoặc, đầu lưỡi Khải Huân l**m l**m vành tai Hải Diêu, chân Hải Diêu lập tức mềm nhũn..."Thả tôi ra..." Hải Diêu bất lực, dùng tay đánh lên lồng ngực Khải Huân. Khải Huân liền kéo tay Hải Diêu vòng qua cổ mình, Hải Diêu cảm thấy lông tơ dựng thẳng hết lên, hơi thở nhanh hơn...Cô nhất định là điên rồi, bị một người xa lạ trêu chọc, mà lại có cảm giác!Ngón tay của Khải Huân xuyên qua mái tóc đen, hất sang một bên, lộ ra cái cổ trắng nõn, cắn cắn hôn hôn...Nụ hôn của anh càng ngày càng đi xuống, từ bả vai xuống dần, chạm vào trước ngực Hải Diêu, thì tim Thang Khải Huân đập rất nhanh, giống như muốn phá tan lồng ngực bay ra, ánh mắt bị mê hoặc, trong cơ thể nóng như lửa đốt không có cách nào dừng lại được.Men say xông lên đầu, nhịn không được ôm chặt lấy Hải Diêu, điên cuồng hôn lên ngực cô..
Đôi tay cơ bắp cứng rắn như đá, cho dù cách áo sơ mi, Hải Diêu vẫn có thể cảm giác được lòng bàn tay cô nóng như chạm phải lửa, Hải Diêu rút tay về, không có trở ngại, thân thể Thang Khải Huân liền đè xuống, phảng phất như chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể đè nát Hải Diêu.
Mũi Hải Diêu dán tại trước ngực Thang Khải Huân, áo sơ mi bung ra mấy nút, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, Hải Diêu hoa mắt lên, khóc nức nở: "Buông ra..."
Giọng cô giống như tiếng mèo con kêu, nhỏ bé yếu ớt, Thang Khải Huân khẽ hôn lên tóc cô trấn an, hương hoa nhài nồng đậm thấm vào chóp mũi anh, anh nhịn không được nhắm mắt lại, tinh tế hôn xuống...
Môi của anh dọc theo mái tóc đen, qua trán, xuống mũi, sau cùng rơi vào trên môi, vừa chạm vào đôi mềm mại ấm áp kia, động tác của anh lập tức cuồng loạn...
Nụ hôn thô lỗ pha chút vụng về, m*t cắn l**m láp, cơ hồ là muốn nuốt luôn Hải Diêu vào bụng, mùi rượu cùng mùi bạc hà vừa xung đột lại hòa hợp. Lưỡi của anh dây dưa, lướt qua khoang miệng, rồi lại m*t cái lưỡi trơn ướt của Hải Diêu.
Tiếng r*n r* tinh tế giống như xuân dược, làm Thang Khải Huân như muốn khảm luôn Hải Diêu vào trong thân thể anh, Hải Diêu cảm giác chỗ bụng dưới có thứ gì đó thô sáp đâm vào, nên khó chịu uốn éo người, động tác này càng làm cơ bắp toàn thân Khải Huân kéo căng.
Hải Diêu nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy nên trốn đi nhưng lại bị mê hoặc, đầu lưỡi Khải Huân l**m l**m vành tai Hải Diêu, chân Hải Diêu lập tức mềm nhũn...
"Thả tôi ra..." Hải Diêu bất lực, dùng tay đánh lên lồng ngực Khải Huân. Khải Huân liền kéo tay Hải Diêu vòng qua cổ mình, Hải Diêu cảm thấy lông tơ dựng thẳng hết lên, hơi thở nhanh hơn...
Cô nhất định là điên rồi, bị một người xa lạ trêu chọc, mà lại có cảm giác!
Ngón tay của Khải Huân xuyên qua mái tóc đen, hất sang một bên, lộ ra cái cổ trắng nõn, cắn cắn hôn hôn...
Nụ hôn của anh càng ngày càng đi xuống, từ bả vai xuống dần, chạm vào trước ngực Hải Diêu, thì tim Thang Khải Huân đập rất nhanh, giống như muốn phá tan lồng ngực bay ra, ánh mắt bị mê hoặc, trong cơ thể nóng như lửa đốt không có cách nào dừng lại được.
Men say xông lên đầu, nhịn không được ôm chặt lấy Hải Diêu, điên cuồng hôn lên ngực cô..
Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng giữa trưa nóng bỏng chiếu lên mặt đất, giống như muốn đốt cháy cả mặt đường, trong rừng cây cũng không nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, lúc này càng không có người muốn đi lại trên đường. Sắc mặt Hải Diêu trắng bệch đứng dưới ánh mặt trời, trên trán cô mồ hôi đầm đìa, hai gò má cô đỏ ửng lên một cách không bình thường, ánh nắng chiếu lên người cô, cô cảm giác như mình là cá sắp bị nướng chín, hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rất có quy luật, hình như người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi không nghe thấy tiếng chuông, nhưng Hải Diêu thấy rõ, ngay ở vị trí bên cửa sổ trong nhà hàng Tây cách đây vài mét, Lục Thế Quân tinh thần sáng láng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn lãng khí độ bất phàm, càng khó có được là, người luôn không nói cười tùy tiện như anh ta lại đang nở một nụ cười dịu dàng. Hải Diêu và anh ta yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, anh ta luôn đối xử với cô rất ôn hòa, ngày thường cũng rất săn sóc, nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy nụ… Đôi tay cơ bắp cứng rắn như đá, cho dù cách áo sơ mi, Hải Diêu vẫn có thể cảm giác được lòng bàn tay cô nóng như chạm phải lửa, Hải Diêu rút tay về, không có trở ngại, thân thể Thang Khải Huân liền đè xuống, phảng phất như chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể đè nát Hải Diêu.Mũi Hải Diêu dán tại trước ngực Thang Khải Huân, áo sơ mi bung ra mấy nút, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, Hải Diêu hoa mắt lên, khóc nức nở: "Buông ra..."Giọng cô giống như tiếng mèo con kêu, nhỏ bé yếu ớt, Thang Khải Huân khẽ hôn lên tóc cô trấn an, hương hoa nhài nồng đậm thấm vào chóp mũi anh, anh nhịn không được nhắm mắt lại, tinh tế hôn xuống...Môi của anh dọc theo mái tóc đen, qua trán, xuống mũi, sau cùng rơi vào trên môi, vừa chạm vào đôi mềm mại ấm áp kia, động tác của anh lập tức cuồng loạn...Nụ hôn thô lỗ pha chút vụng về, m*t cắn l**m láp, cơ hồ là muốn nuốt luôn Hải Diêu vào bụng, mùi rượu cùng mùi bạc hà vừa xung đột lại hòa hợp. Lưỡi của anh dây dưa, lướt qua khoang miệng, rồi lại m*t cái lưỡi trơn ướt của Hải Diêu.Tiếng r*n r* tinh tế giống như xuân dược, làm Thang Khải Huân như muốn khảm luôn Hải Diêu vào trong thân thể anh, Hải Diêu cảm giác chỗ bụng dưới có thứ gì đó thô sáp đâm vào, nên khó chịu uốn éo người, động tác này càng làm cơ bắp toàn thân Khải Huân kéo căng.Hải Diêu nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy nên trốn đi nhưng lại bị mê hoặc, đầu lưỡi Khải Huân l**m l**m vành tai Hải Diêu, chân Hải Diêu lập tức mềm nhũn..."Thả tôi ra..." Hải Diêu bất lực, dùng tay đánh lên lồng ngực Khải Huân. Khải Huân liền kéo tay Hải Diêu vòng qua cổ mình, Hải Diêu cảm thấy lông tơ dựng thẳng hết lên, hơi thở nhanh hơn...Cô nhất định là điên rồi, bị một người xa lạ trêu chọc, mà lại có cảm giác!Ngón tay của Khải Huân xuyên qua mái tóc đen, hất sang một bên, lộ ra cái cổ trắng nõn, cắn cắn hôn hôn...Nụ hôn của anh càng ngày càng đi xuống, từ bả vai xuống dần, chạm vào trước ngực Hải Diêu, thì tim Thang Khải Huân đập rất nhanh, giống như muốn phá tan lồng ngực bay ra, ánh mắt bị mê hoặc, trong cơ thể nóng như lửa đốt không có cách nào dừng lại được.Men say xông lên đầu, nhịn không được ôm chặt lấy Hải Diêu, điên cuồng hôn lên ngực cô..