Tác giả:

- Ring! Ring! Ring! - Tiếng chuông điện thoại vang lên bay khắp căn phòng rộng lớn màu hồng phấn rồi đập thẳng vào màng nhĩ của chủ nhân căn phòng đang nằm ườn ra trên chiếc giường king size màu hồng phấn nốt. - Alo!- Giọng nói lạnh tanh của cô gái chủ nhân căn phòng vang vọng ra ngoài cửa khiến cho cô hầu gái đứng ngoài không khỏi kinh sợ. - Con nhỏ kia! Đi kiếm con rể về cho ta! Ta từng tuổi này rồi mà vẫn chưa có rể chưa có dâu! Mấy và bạn già của ta lâu ngày không gặp đã bồng cháu nội, cháu ngoại ra ôm rồi! Ngươi có biết ta đau khổ lắm không hả?- Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không cần biết chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra mà bất chấp xổ một tràng. - Mama đại nhân à! Cho con thêm thời gian đi!- Giọng nói lạnh lùng lúc nãy biến mất thay vào đó là giọng làm nũng của chủ nhân căn phòng. - Bao lâu nữa hả?- Ồ! Bên kia không còn là một người phụ nữ nữa là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên. - Papa đại nhân! Khoảng 2 năm nữa nhé!- Cô gái hớn hở cất giọng mà không hề hay biết có một…

Chương 36: Intro 36

Em À, Anh Thua Em!Tác giả: Sarah6552Truyện Ngôn Tình- Ring! Ring! Ring! - Tiếng chuông điện thoại vang lên bay khắp căn phòng rộng lớn màu hồng phấn rồi đập thẳng vào màng nhĩ của chủ nhân căn phòng đang nằm ườn ra trên chiếc giường king size màu hồng phấn nốt. - Alo!- Giọng nói lạnh tanh của cô gái chủ nhân căn phòng vang vọng ra ngoài cửa khiến cho cô hầu gái đứng ngoài không khỏi kinh sợ. - Con nhỏ kia! Đi kiếm con rể về cho ta! Ta từng tuổi này rồi mà vẫn chưa có rể chưa có dâu! Mấy và bạn già của ta lâu ngày không gặp đã bồng cháu nội, cháu ngoại ra ôm rồi! Ngươi có biết ta đau khổ lắm không hả?- Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không cần biết chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra mà bất chấp xổ một tràng. - Mama đại nhân à! Cho con thêm thời gian đi!- Giọng nói lạnh lùng lúc nãy biến mất thay vào đó là giọng làm nũng của chủ nhân căn phòng. - Bao lâu nữa hả?- Ồ! Bên kia không còn là một người phụ nữ nữa là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên. - Papa đại nhân! Khoảng 2 năm nữa nhé!- Cô gái hớn hở cất giọng mà không hề hay biết có một… Cái nắng chiều mùa thu nhè nhẹ tràn vào khung cửa sổ, nhuộm vàng một góc phòng. Lam Nhiên khẽ đưa ly hồng trà lên miệng, nhấp môi. Con mèo ba tư của mẹ cô nuôi cách đây không lâu quấn quýt bên cô. Bộ lông mượt óng ả của nó lướt qua chân Lam Nhiên. Con mèo thấy người kia không để ý tới nó liền nhảy lên cửa sổ nhìn nắng trời.- Cạch - Tiếng cửa mở ra cũng không làm người hay mèo buồn ngước lên hay quay lại.- Lam Nhiên.- La Đình Diệp bước vào, hôn nhẹ lên trán Lam Nhiên. Dạo gần đây ở cạnh nhau đã trở thành một thói quen của cả hai. Lam Nhiên thích nhất là được La Đình Diệp ôm vào lòng, rúc vào bờ ngực vững chãi, hít hà hương thuốc lá nhè nhẹ rồi sẽ thủ thỉ với hắn:"Đừng hút thuốc nữa." La Đình Diệp thích nhất là được cô chui gọn vào lòng mình mỗi buổi sáng trời chuyển lạnh, cả người cô sẽ dán sát vào La Đình Diệp như con mèo nhỏ. Mặc dù chưa quan hệ hay nói lời yêu nhưng tình cảm của hai người lại rất khắn khít.Cuộc sống của hai người, không có sóng gió, hay biến đổi nào chỉ an ổn trôi qua. Cứ thế thời gian đã chạy đến tháng thứ Chín kể từ ngày Vanessa vào tù.Lam Nhiên cũng sắp tiếp quản tập đoàn. Và hợp đồng của cả hai cũng sắp hết hạn, còn chưa đến một năm.- Có gì mà anh qua đây thế? - Cách nói chuyện của Lam Nhiên với La Đình Diệp đã dài dòng hơn, dịu dàng hơn, nũng nịu hơn thậm chí là có mùi vị của tình yêu hơn. Nếu là cô trước đây, Lam Nhiên sẽ chỉ hỏi:"Cái gì?". Quả nhiên thời gian chính là vũ khí lợi hai nhất.- Anh qua đây để mời bà xã một bữa trưa sau giờ làm việc vất vả. - Thậm chí là La Đình Diệp, lời nói với cô vợ nhỏ ngày càng sến súa, ánh mắt thì càng ngày thâm tình.- Đi thôi! - Lam Nhiên khúc khích cười rồi rời bàn. Chú mèo nhỏ thấy cô chủ rời đi cũng nhanh chóng vươn bốn chân ngắn cũn cỡn chạy theo.Tui thả thính trước các chế ạ! Tui bận quá không thể tung chap được! Huhuhuhuhu!#1519141118

Cái nắng chiều mùa thu nhè nhẹ tràn vào khung cửa sổ, nhuộm vàng một góc phòng. Lam Nhiên khẽ đưa ly hồng trà lên miệng, nhấp môi. Con mèo ba tư của mẹ cô nuôi cách đây không lâu quấn quýt bên cô. Bộ lông mượt óng ả của nó lướt qua chân Lam Nhiên. Con mèo thấy người kia không để ý tới nó liền nhảy lên cửa sổ nhìn nắng trời.

- Cạch - Tiếng cửa mở ra cũng không làm người hay mèo buồn ngước lên hay quay lại.

- Lam Nhiên.- La Đình Diệp bước vào, hôn nhẹ lên trán Lam Nhiên. Dạo gần đây ở cạnh nhau đã trở thành một thói quen của cả hai. Lam Nhiên thích nhất là được La Đình Diệp ôm vào lòng, rúc vào bờ ngực vững chãi, hít hà hương thuốc lá nhè nhẹ rồi sẽ thủ thỉ với hắn:"Đừng hút thuốc nữa." La Đình Diệp thích nhất là được cô chui gọn vào lòng mình mỗi buổi sáng trời chuyển lạnh, cả người cô sẽ dán sát vào La Đình Diệp như con mèo nhỏ. Mặc dù chưa quan hệ hay nói lời yêu nhưng tình cảm của hai người lại rất khắn khít.

Cuộc sống của hai người, không có sóng gió, hay biến đổi nào chỉ an ổn trôi qua. Cứ thế thời gian đã chạy đến tháng thứ Chín kể từ ngày Vanessa vào tù.

Lam Nhiên cũng sắp tiếp quản tập đoàn. Và hợp đồng của cả hai cũng sắp hết hạn, còn chưa đến một năm.

- Có gì mà anh qua đây thế? - Cách nói chuyện của Lam Nhiên với La Đình Diệp đã dài dòng hơn, dịu dàng hơn, nũng nịu hơn thậm chí là có mùi vị của tình yêu hơn. Nếu là cô trước đây, Lam Nhiên sẽ chỉ hỏi:"Cái gì?". Quả nhiên thời gian chính là vũ khí lợi hai nhất.

- Anh qua đây để mời bà xã một bữa trưa sau giờ làm việc vất vả. - Thậm chí là La Đình Diệp, lời nói với cô vợ nhỏ ngày càng sến súa, ánh mắt thì càng ngày thâm tình.

- Đi thôi! - Lam Nhiên khúc khích cười rồi rời bàn. Chú mèo nhỏ thấy cô chủ rời đi cũng nhanh chóng vươn bốn chân ngắn cũn cỡn chạy theo.

Tui thả thính trước các chế ạ! Tui bận quá không thể tung chap được! Huhuhuhuhu!

#1519141118

Em À, Anh Thua Em!Tác giả: Sarah6552Truyện Ngôn Tình- Ring! Ring! Ring! - Tiếng chuông điện thoại vang lên bay khắp căn phòng rộng lớn màu hồng phấn rồi đập thẳng vào màng nhĩ của chủ nhân căn phòng đang nằm ườn ra trên chiếc giường king size màu hồng phấn nốt. - Alo!- Giọng nói lạnh tanh của cô gái chủ nhân căn phòng vang vọng ra ngoài cửa khiến cho cô hầu gái đứng ngoài không khỏi kinh sợ. - Con nhỏ kia! Đi kiếm con rể về cho ta! Ta từng tuổi này rồi mà vẫn chưa có rể chưa có dâu! Mấy và bạn già của ta lâu ngày không gặp đã bồng cháu nội, cháu ngoại ra ôm rồi! Ngươi có biết ta đau khổ lắm không hả?- Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không cần biết chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra mà bất chấp xổ một tràng. - Mama đại nhân à! Cho con thêm thời gian đi!- Giọng nói lạnh lùng lúc nãy biến mất thay vào đó là giọng làm nũng của chủ nhân căn phòng. - Bao lâu nữa hả?- Ồ! Bên kia không còn là một người phụ nữ nữa là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên. - Papa đại nhân! Khoảng 2 năm nữa nhé!- Cô gái hớn hở cất giọng mà không hề hay biết có một… Cái nắng chiều mùa thu nhè nhẹ tràn vào khung cửa sổ, nhuộm vàng một góc phòng. Lam Nhiên khẽ đưa ly hồng trà lên miệng, nhấp môi. Con mèo ba tư của mẹ cô nuôi cách đây không lâu quấn quýt bên cô. Bộ lông mượt óng ả của nó lướt qua chân Lam Nhiên. Con mèo thấy người kia không để ý tới nó liền nhảy lên cửa sổ nhìn nắng trời.- Cạch - Tiếng cửa mở ra cũng không làm người hay mèo buồn ngước lên hay quay lại.- Lam Nhiên.- La Đình Diệp bước vào, hôn nhẹ lên trán Lam Nhiên. Dạo gần đây ở cạnh nhau đã trở thành một thói quen của cả hai. Lam Nhiên thích nhất là được La Đình Diệp ôm vào lòng, rúc vào bờ ngực vững chãi, hít hà hương thuốc lá nhè nhẹ rồi sẽ thủ thỉ với hắn:"Đừng hút thuốc nữa." La Đình Diệp thích nhất là được cô chui gọn vào lòng mình mỗi buổi sáng trời chuyển lạnh, cả người cô sẽ dán sát vào La Đình Diệp như con mèo nhỏ. Mặc dù chưa quan hệ hay nói lời yêu nhưng tình cảm của hai người lại rất khắn khít.Cuộc sống của hai người, không có sóng gió, hay biến đổi nào chỉ an ổn trôi qua. Cứ thế thời gian đã chạy đến tháng thứ Chín kể từ ngày Vanessa vào tù.Lam Nhiên cũng sắp tiếp quản tập đoàn. Và hợp đồng của cả hai cũng sắp hết hạn, còn chưa đến một năm.- Có gì mà anh qua đây thế? - Cách nói chuyện của Lam Nhiên với La Đình Diệp đã dài dòng hơn, dịu dàng hơn, nũng nịu hơn thậm chí là có mùi vị của tình yêu hơn. Nếu là cô trước đây, Lam Nhiên sẽ chỉ hỏi:"Cái gì?". Quả nhiên thời gian chính là vũ khí lợi hai nhất.- Anh qua đây để mời bà xã một bữa trưa sau giờ làm việc vất vả. - Thậm chí là La Đình Diệp, lời nói với cô vợ nhỏ ngày càng sến súa, ánh mắt thì càng ngày thâm tình.- Đi thôi! - Lam Nhiên khúc khích cười rồi rời bàn. Chú mèo nhỏ thấy cô chủ rời đi cũng nhanh chóng vươn bốn chân ngắn cũn cỡn chạy theo.Tui thả thính trước các chế ạ! Tui bận quá không thể tung chap được! Huhuhuhuhu!#1519141118

Chương 36: Intro 36