Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Alan – Prince “Look… at… me…” Nằm trong căn nhà gỗ nhỏ hoang tàn, giãy giụa bên cạnh cậu bé được chọn, cố gắng nói, máu đen từ khóe miệng, từ vết thương nát bấy trên cổ tuôn trào theo từng lời nói đứt quãng, làm ướt sũng cả hắc bào và mái tóc đen huyền của hắn. Đôi mắt đen đã nhuộm đầy sắc thái tử vong nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu xanh nhạt như của Lily_ đôi mắt làm hắn áy náy cả đời, thằng nhóc quỳ rạp bên người kinh hoàng nhìn mình, gắt gao cầm lấy cánh tay đã chuyển sang nhiệt độ tử vong của mình, sau đó trái tim dần dần tê liệt, dòng máu đông lại chảy về phía đáy sâu tuyệt vọng… Cuối cùng trong cổ tràn ra một tiếng thở dài xa xôi mỏi mệt, như đầm sâu sớm đã yên tĩnh bỗng đọng lên một vòng sóng gợn, không lâu sau lại trở về yên ả. Gián điệp hai mặt, Severus – Snape, sinh ra trong sự lựa chọn sai lầm của mẹ, giãy giụa trong bạo quyền của người cha nát rượu…

Chương 81: Phiên ngoại 1: Lời ngâm xướng của ma cà rồng

Mộ Sắc Thần QuangTác giả: Lãng ThấmTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Alan – Prince “Look… at… me…” Nằm trong căn nhà gỗ nhỏ hoang tàn, giãy giụa bên cạnh cậu bé được chọn, cố gắng nói, máu đen từ khóe miệng, từ vết thương nát bấy trên cổ tuôn trào theo từng lời nói đứt quãng, làm ướt sũng cả hắc bào và mái tóc đen huyền của hắn. Đôi mắt đen đã nhuộm đầy sắc thái tử vong nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu xanh nhạt như của Lily_ đôi mắt làm hắn áy náy cả đời, thằng nhóc quỳ rạp bên người kinh hoàng nhìn mình, gắt gao cầm lấy cánh tay đã chuyển sang nhiệt độ tử vong của mình, sau đó trái tim dần dần tê liệt, dòng máu đông lại chảy về phía đáy sâu tuyệt vọng… Cuối cùng trong cổ tràn ra một tiếng thở dài xa xôi mỏi mệt, như đầm sâu sớm đã yên tĩnh bỗng đọng lên một vòng sóng gợn, không lâu sau lại trở về yên ả. Gián điệp hai mặt, Severus – Snape, sinh ra trong sự lựa chọn sai lầm của mẹ, giãy giụa trong bạo quyền của người cha nát rượu… Có nhiều lúc, dửng dưng và chung tình, chỉ trong nháy mắt;Cho tôi cơ hội yêu cậu, tôi nguyện vì cậu rơi vào bóng tối vĩnh hằng;Cho tôi cơ hội yêu cậu, tôi nguyện vì cậu buông tha cuộc sống đời đời;Cho tôi cơ hội yêu cậu, dù chỉ là một khoảng khắc sáng lạn phồn hoa;—— EdwardHắn, ẩn dưới vực sâu bóng tối, dù đã sa vào dị tộc, vẫn bất khuất kiên định như trước, chờ đợi cứu chuộc;Thế giới đầy rẫy bóng tối và cô tịch, ngăn cách sự tồn tại của ánh sáng;Trên bầu trời tịch liêu chỉ có một vầng trăng máu;Trong cung điện tĩnh mịch trống trải;Nhìn đôi mắt của nhau;Khi máu đỏ bắt gặp mắt đen;Đồng tử màu máu, là ba ngàn năm ưu thương;Ánh sáng đen nhánh, là vinh quang của tự nhiên không gì sánh được;Thân thể lạnh như băng, được ấm áp bao phủ;Trái tim sớm đã chết lặng, một lần nữa bắt đầu luật động;Hình dáng vô cùng xinh đẹp kia;Có phải là cứu chuộc trong truyền thuyết?Thì ra cứu chuộc ta không phải ánh sáng;Mà là em;—— MarcusTác giả nói ra suy nghĩ của mình: đầu óc sinh ra một đống phong hoa tuyết nguyệt, cùng nội dung về sau không nhất định có liên quan, mọi người xem như ta nói nhảm là được rồi.

Có nhiều lúc, dửng dưng và chung tình, chỉ trong nháy mắt;

Cho tôi cơ hội yêu cậu, tôi nguyện vì cậu rơi vào bóng tối vĩnh hằng;

Cho tôi cơ hội yêu cậu, tôi nguyện vì cậu buông tha cuộc sống đời đời;

Cho tôi cơ hội yêu cậu, dù chỉ là một khoảng khắc sáng lạn phồn hoa;

—— Edward

Hắn, ẩn dưới vực sâu bóng tối, dù đã sa vào dị tộc, vẫn bất khuất kiên định như trước, chờ đợi cứu chuộc;

Thế giới đầy rẫy bóng tối và cô tịch, ngăn cách sự tồn tại của ánh sáng;

Trên bầu trời tịch liêu chỉ có một vầng trăng máu;

Trong cung điện tĩnh mịch trống trải;

Nhìn đôi mắt của nhau;

Khi máu đỏ bắt gặp mắt đen;

Đồng tử màu máu, là ba ngàn năm ưu thương;

Ánh sáng đen nhánh, là vinh quang của tự nhiên không gì sánh được;

Thân thể lạnh như băng, được ấm áp bao phủ;

Trái tim sớm đã chết lặng, một lần nữa bắt đầu luật động;

Hình dáng vô cùng xinh đẹp kia;

Có phải là cứu chuộc trong truyền thuyết?

Thì ra cứu chuộc ta không phải ánh sáng;

Mà là em;

—— Marcus

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đầu óc sinh ra một đống phong hoa tuyết nguyệt, cùng nội dung về sau không nhất định có liên quan, mọi người xem như ta nói nhảm là được rồi.

Mộ Sắc Thần QuangTác giả: Lãng ThấmTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Alan – Prince “Look… at… me…” Nằm trong căn nhà gỗ nhỏ hoang tàn, giãy giụa bên cạnh cậu bé được chọn, cố gắng nói, máu đen từ khóe miệng, từ vết thương nát bấy trên cổ tuôn trào theo từng lời nói đứt quãng, làm ướt sũng cả hắc bào và mái tóc đen huyền của hắn. Đôi mắt đen đã nhuộm đầy sắc thái tử vong nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu xanh nhạt như của Lily_ đôi mắt làm hắn áy náy cả đời, thằng nhóc quỳ rạp bên người kinh hoàng nhìn mình, gắt gao cầm lấy cánh tay đã chuyển sang nhiệt độ tử vong của mình, sau đó trái tim dần dần tê liệt, dòng máu đông lại chảy về phía đáy sâu tuyệt vọng… Cuối cùng trong cổ tràn ra một tiếng thở dài xa xôi mỏi mệt, như đầm sâu sớm đã yên tĩnh bỗng đọng lên một vòng sóng gợn, không lâu sau lại trở về yên ả. Gián điệp hai mặt, Severus – Snape, sinh ra trong sự lựa chọn sai lầm của mẹ, giãy giụa trong bạo quyền của người cha nát rượu… Có nhiều lúc, dửng dưng và chung tình, chỉ trong nháy mắt;Cho tôi cơ hội yêu cậu, tôi nguyện vì cậu rơi vào bóng tối vĩnh hằng;Cho tôi cơ hội yêu cậu, tôi nguyện vì cậu buông tha cuộc sống đời đời;Cho tôi cơ hội yêu cậu, dù chỉ là một khoảng khắc sáng lạn phồn hoa;—— EdwardHắn, ẩn dưới vực sâu bóng tối, dù đã sa vào dị tộc, vẫn bất khuất kiên định như trước, chờ đợi cứu chuộc;Thế giới đầy rẫy bóng tối và cô tịch, ngăn cách sự tồn tại của ánh sáng;Trên bầu trời tịch liêu chỉ có một vầng trăng máu;Trong cung điện tĩnh mịch trống trải;Nhìn đôi mắt của nhau;Khi máu đỏ bắt gặp mắt đen;Đồng tử màu máu, là ba ngàn năm ưu thương;Ánh sáng đen nhánh, là vinh quang của tự nhiên không gì sánh được;Thân thể lạnh như băng, được ấm áp bao phủ;Trái tim sớm đã chết lặng, một lần nữa bắt đầu luật động;Hình dáng vô cùng xinh đẹp kia;Có phải là cứu chuộc trong truyền thuyết?Thì ra cứu chuộc ta không phải ánh sáng;Mà là em;—— MarcusTác giả nói ra suy nghĩ của mình: đầu óc sinh ra một đống phong hoa tuyết nguyệt, cùng nội dung về sau không nhất định có liên quan, mọi người xem như ta nói nhảm là được rồi.

Chương 81: Phiên ngoại 1: Lời ngâm xướng của ma cà rồng