Tác giả:

Trên chiếc xe danh tiếng  xa hoa  màu đen, Kiều Minh Hạ lại một lần nữa đảo mắt quan sát mọi người ngồi trong xe, bao gồm có mẹ cô ngồi bên cạnh, người lái xe và vị trợ lý cấp cao, cảm thấy không thú vị liền quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Vừa rồi lúc đi theo mẹ vào sân bay Narita  thì cô vẫn liên mồm dùng tiếng Trung hỏi lung tung hết cái này đến cái kia, không nghĩ tới lại khiến mẹ nhìn cô với ánh mắt không vui. “Từ hôm nay con mang họ Tịch Mộc chứ không phải họ Kiều nữa, nhớ chưa?”  Úy Tử dặn đi dặn lại cô. Cô gật đầu một cái đáp lại kỳ vọng tha thiết của mẹ. Cô cũng biết cuộc sống sau này sẽ thay đổi 180 độ. Nhưng cô không thể quên sạch khoảng thời gian 13 năm trước a! Đã hơn một giờ kể từ lúc rời sân bay mà mọi người vẫn một vẻ trầm mặc như vậy, không phải là buồn bực đến chết sao? Cô biết bây giờ bọn họ đang đến Kyoto, một cố đô nổi tiếng của Nhật Bản. Nhưng lần này không phải cô đi du lịch, cũng không phải đi nghỉ mát mà là đi định cư, bởi vì mẹ muốn tái giá với một người…

Chương 12

Cô Vợ Bỏ TrốnTác giả: Tiêu DaoTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrên chiếc xe danh tiếng  xa hoa  màu đen, Kiều Minh Hạ lại một lần nữa đảo mắt quan sát mọi người ngồi trong xe, bao gồm có mẹ cô ngồi bên cạnh, người lái xe và vị trợ lý cấp cao, cảm thấy không thú vị liền quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Vừa rồi lúc đi theo mẹ vào sân bay Narita  thì cô vẫn liên mồm dùng tiếng Trung hỏi lung tung hết cái này đến cái kia, không nghĩ tới lại khiến mẹ nhìn cô với ánh mắt không vui. “Từ hôm nay con mang họ Tịch Mộc chứ không phải họ Kiều nữa, nhớ chưa?”  Úy Tử dặn đi dặn lại cô. Cô gật đầu một cái đáp lại kỳ vọng tha thiết của mẹ. Cô cũng biết cuộc sống sau này sẽ thay đổi 180 độ. Nhưng cô không thể quên sạch khoảng thời gian 13 năm trước a! Đã hơn một giờ kể từ lúc rời sân bay mà mọi người vẫn một vẻ trầm mặc như vậy, không phải là buồn bực đến chết sao? Cô biết bây giờ bọn họ đang đến Kyoto, một cố đô nổi tiếng của Nhật Bản. Nhưng lần này không phải cô đi du lịch, cũng không phải đi nghỉ mát mà là đi định cư, bởi vì mẹ muốn tái giá với một người… Cô kéo cánh tay anh, đi về phía một quán nhỏ dưới gốc cây anh đào, “Anh phải mời em ăn cái gì mới được”.“Đói bụng?!”, anh tươi cười đi theo cô, hãy tạm quên mọi phiền não đi!Thỉnh thoảng uống rượu say, mơ màng nửa sau nửa tỉnh cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hãy để có có cơ hội buông lỏng mặc sức phát tiết đi.Đêm đó hai người uống đến toàn thân nồng nặc mùi rượu, say khướt dựa vào nhau dưới cây anh đào, cùng nói chuyện phiếm câu được câu chăng. Hôm sau khi cô tỉnh lại trên giường của mình thì anh đã rời đi, không nói một lời.Cô biết rõ tại sao lại như vậy. Ai nói sau khi tỉnh rượu sẽ quên đi mọi chuyện trước đó? Cô nhớ khi cô say đã phóng thích cảm giác mơ hồ đối với anh, trước mắt cô là người đàn ông đối với cô rất tốt, không phải anh Tư ghét cô cay đắng kia…..“Anh Tư em thật hung dữ, suốt ngày lạnh lùng như tảng băng, không giống anh tốt với em như vậy!”, cô thật sợ hãi, vừa rồi người đàn ông để cô nằm trên đầu gối rốt cuộc là ai? Anh ta thật xa lạ…… “Anh đối với em thật dịu dàng, nhưng anh Tư ghét em như vậy, anh ấy sẽ không yêu em đâu!”.“Đúng, anh không phải là anh Tư của em!”, Anh gầm lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đầy hơi rượu trước mặt.“Cho tới bây giờ, chưa bao giờ anh là anh trai em, sao em dám phê phán anh?”, anh không thể chịu được cô cứ liến thoắng chỉ trích anh như vậy.Cô đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng ròng nức nở, “anh giả mạo anh Tư, anh mau đi đi. Anh Tư em sắp đi rồi, anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, sao anh còn giả trang anh ấy để lừa em?”“Em muốn anh ta biến mất khỏi tầm mắt em?”, anh chán nản hỏi.“Em muốn anh biến mất, không phải là anh ấy!”, cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, “trời ạ, là em không tốt, em khiến cho anh Tư đi mất? Làm sao bây giờ? Em sẽ bị người của Tịch Mộc gia mắng! Em không biết làm sao bây giờ?”.Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên lay lay cô, “em sợ anh? Trong lòng em, Tịch Mộc Thức Minh phải là một người lãnh khốc vô tình, không nên đối tốt với em sao?”Cô đờ đãn, ý thức dường như bị anh lay quay về, thổn thức nói: “Anh Tư?”“Anh không phải anh Tư của em, anh là Tịch Mộc Thức Minh”, anh sẽ không để cho cô được như ý, cô đừng có mơ bắt buộc anh phải đồng ý.Cô bị anh kéo đau, nhưng đầu óc vẫn bị men rượu chi phối.“Anh nhất định sẽ làm như em mong muốn!”, anh phẫn uất hét lên: “Tại sao anh phải đối tốt với em? Em chỉ là một đứa con riêng chẳng liên quan gì đến anh!”.Cô không ngừng lắc đầu, muốn xua tan sự phẫn nộ của anh, muốn quẳng tất cả phiền muộn sang một bên. Nhưng cô đang mơ hồ, lời nào cũng không nói, nếu cô có thể lên tiếng xin lỗi anh thì sẽ không bị anh ném về đại trạch như vậy.Trong đại trạch, cô lắc lắc ly rượu anh hay dùng trước mặt, từ từ nuốt xuống từng ngụm rượu nóng, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc. Trên đời này không thể có hai Tịch Mộc Thức Minh, sao lúc đó cô lại có thể có ý tưởng ngu ngốc như vậy.Không thể phủ nhận anh có một sức hấp dẫn rất lớn, giống như hấp dẫn nương tựa vào đó. Cô sợ, sợ loại ý tưởng này bám rễ thì cô không biết đi con đường nào nữa.Nói không chừng, chỉ có cách không nhớ, không nói như bây giờ đối với cô mới là cách tốt nhất.

Cô kéo cánh tay anh, đi về phía một quán nhỏ dưới gốc cây anh đào, “Anh phải mời em ăn cái gì mới được”.

“Đói bụng?!”, anh tươi cười đi theo cô, hãy tạm quên mọi phiền não đi!

Thỉnh thoảng uống rượu say, mơ màng nửa sau nửa tỉnh cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hãy để có có cơ hội buông lỏng mặc sức phát tiết đi.

Đêm đó hai người uống đến toàn thân nồng nặc mùi rượu, say khướt dựa vào nhau dưới cây anh đào, cùng nói chuyện phiếm câu được câu chăng. Hôm sau khi cô tỉnh lại trên giường của mình thì anh đã rời đi, không nói một lời.

Cô biết rõ tại sao lại như vậy. Ai nói sau khi tỉnh rượu sẽ quên đi mọi chuyện trước đó? Cô nhớ khi cô say đã phóng thích cảm giác mơ hồ đối với anh, trước mắt cô là người đàn ông đối với cô rất tốt, không phải anh Tư ghét cô cay đắng kia…..

“Anh Tư em thật hung dữ, suốt ngày lạnh lùng như tảng băng, không giống anh tốt với em như vậy!”, cô thật sợ hãi, vừa rồi người đàn ông để cô nằm trên đầu gối rốt cuộc là ai? Anh ta thật xa lạ…… “Anh đối với em thật dịu dàng, nhưng anh Tư ghét em như vậy, anh ấy sẽ không yêu em đâu!”.

“Đúng, anh không phải là anh Tư của em!”, Anh gầm lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đầy hơi rượu trước mặt.

“Cho tới bây giờ, chưa bao giờ anh là anh trai em, sao em dám phê phán anh?”, anh không thể chịu được cô cứ liến thoắng chỉ trích anh như vậy.

Cô đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng ròng nức nở, “anh giả mạo anh Tư, anh mau đi đi. Anh Tư em sắp đi rồi, anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, sao anh còn giả trang anh ấy để lừa em?”

“Em muốn anh ta biến mất khỏi tầm mắt em?”, anh chán nản hỏi.

“Em muốn anh biến mất, không phải là anh ấy!”, cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, “trời ạ, là em không tốt, em khiến cho anh Tư đi mất? Làm sao bây giờ? Em sẽ bị người của Tịch Mộc gia mắng! Em không biết làm sao bây giờ?”.

Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên lay lay cô, “em sợ anh? Trong lòng em, Tịch Mộc Thức Minh phải là một người lãnh khốc vô tình, không nên đối tốt với em sao?”

Cô đờ đãn, ý thức dường như bị anh lay quay về, thổn thức nói: “Anh Tư?”

“Anh không phải anh Tư của em, anh là Tịch Mộc Thức Minh”, anh sẽ không để cho cô được như ý, cô đừng có mơ bắt buộc anh phải đồng ý.

Cô bị anh kéo đau, nhưng đầu óc vẫn bị men rượu chi phối.

“Anh nhất định sẽ làm như em mong muốn!”, anh phẫn uất hét lên: “Tại sao anh phải đối tốt với em? Em chỉ là một đứa con riêng chẳng liên quan gì đến anh!”.

Cô không ngừng lắc đầu, muốn xua tan sự phẫn nộ của anh, muốn quẳng tất cả phiền muộn sang một bên. Nhưng cô đang mơ hồ, lời nào cũng không nói, nếu cô có thể lên tiếng xin lỗi anh thì sẽ không bị anh ném về đại trạch như vậy.

Trong đại trạch, cô lắc lắc ly rượu anh hay dùng trước mặt, từ từ nuốt xuống từng ngụm rượu nóng, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc. Trên đời này không thể có hai Tịch Mộc Thức Minh, sao lúc đó cô lại có thể có ý tưởng ngu ngốc như vậy.

Không thể phủ nhận anh có một sức hấp dẫn rất lớn, giống như hấp dẫn nương tựa vào đó. Cô sợ, sợ loại ý tưởng này bám rễ thì cô không biết đi con đường nào nữa.

Nói không chừng, chỉ có cách không nhớ, không nói như bây giờ đối với cô mới là cách tốt nhất.

Cô Vợ Bỏ TrốnTác giả: Tiêu DaoTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrên chiếc xe danh tiếng  xa hoa  màu đen, Kiều Minh Hạ lại một lần nữa đảo mắt quan sát mọi người ngồi trong xe, bao gồm có mẹ cô ngồi bên cạnh, người lái xe và vị trợ lý cấp cao, cảm thấy không thú vị liền quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Vừa rồi lúc đi theo mẹ vào sân bay Narita  thì cô vẫn liên mồm dùng tiếng Trung hỏi lung tung hết cái này đến cái kia, không nghĩ tới lại khiến mẹ nhìn cô với ánh mắt không vui. “Từ hôm nay con mang họ Tịch Mộc chứ không phải họ Kiều nữa, nhớ chưa?”  Úy Tử dặn đi dặn lại cô. Cô gật đầu một cái đáp lại kỳ vọng tha thiết của mẹ. Cô cũng biết cuộc sống sau này sẽ thay đổi 180 độ. Nhưng cô không thể quên sạch khoảng thời gian 13 năm trước a! Đã hơn một giờ kể từ lúc rời sân bay mà mọi người vẫn một vẻ trầm mặc như vậy, không phải là buồn bực đến chết sao? Cô biết bây giờ bọn họ đang đến Kyoto, một cố đô nổi tiếng của Nhật Bản. Nhưng lần này không phải cô đi du lịch, cũng không phải đi nghỉ mát mà là đi định cư, bởi vì mẹ muốn tái giá với một người… Cô kéo cánh tay anh, đi về phía một quán nhỏ dưới gốc cây anh đào, “Anh phải mời em ăn cái gì mới được”.“Đói bụng?!”, anh tươi cười đi theo cô, hãy tạm quên mọi phiền não đi!Thỉnh thoảng uống rượu say, mơ màng nửa sau nửa tỉnh cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hãy để có có cơ hội buông lỏng mặc sức phát tiết đi.Đêm đó hai người uống đến toàn thân nồng nặc mùi rượu, say khướt dựa vào nhau dưới cây anh đào, cùng nói chuyện phiếm câu được câu chăng. Hôm sau khi cô tỉnh lại trên giường của mình thì anh đã rời đi, không nói một lời.Cô biết rõ tại sao lại như vậy. Ai nói sau khi tỉnh rượu sẽ quên đi mọi chuyện trước đó? Cô nhớ khi cô say đã phóng thích cảm giác mơ hồ đối với anh, trước mắt cô là người đàn ông đối với cô rất tốt, không phải anh Tư ghét cô cay đắng kia…..“Anh Tư em thật hung dữ, suốt ngày lạnh lùng như tảng băng, không giống anh tốt với em như vậy!”, cô thật sợ hãi, vừa rồi người đàn ông để cô nằm trên đầu gối rốt cuộc là ai? Anh ta thật xa lạ…… “Anh đối với em thật dịu dàng, nhưng anh Tư ghét em như vậy, anh ấy sẽ không yêu em đâu!”.“Đúng, anh không phải là anh Tư của em!”, Anh gầm lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đầy hơi rượu trước mặt.“Cho tới bây giờ, chưa bao giờ anh là anh trai em, sao em dám phê phán anh?”, anh không thể chịu được cô cứ liến thoắng chỉ trích anh như vậy.Cô đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng ròng nức nở, “anh giả mạo anh Tư, anh mau đi đi. Anh Tư em sắp đi rồi, anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, sao anh còn giả trang anh ấy để lừa em?”“Em muốn anh ta biến mất khỏi tầm mắt em?”, anh chán nản hỏi.“Em muốn anh biến mất, không phải là anh ấy!”, cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, “trời ạ, là em không tốt, em khiến cho anh Tư đi mất? Làm sao bây giờ? Em sẽ bị người của Tịch Mộc gia mắng! Em không biết làm sao bây giờ?”.Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên lay lay cô, “em sợ anh? Trong lòng em, Tịch Mộc Thức Minh phải là một người lãnh khốc vô tình, không nên đối tốt với em sao?”Cô đờ đãn, ý thức dường như bị anh lay quay về, thổn thức nói: “Anh Tư?”“Anh không phải anh Tư của em, anh là Tịch Mộc Thức Minh”, anh sẽ không để cho cô được như ý, cô đừng có mơ bắt buộc anh phải đồng ý.Cô bị anh kéo đau, nhưng đầu óc vẫn bị men rượu chi phối.“Anh nhất định sẽ làm như em mong muốn!”, anh phẫn uất hét lên: “Tại sao anh phải đối tốt với em? Em chỉ là một đứa con riêng chẳng liên quan gì đến anh!”.Cô không ngừng lắc đầu, muốn xua tan sự phẫn nộ của anh, muốn quẳng tất cả phiền muộn sang một bên. Nhưng cô đang mơ hồ, lời nào cũng không nói, nếu cô có thể lên tiếng xin lỗi anh thì sẽ không bị anh ném về đại trạch như vậy.Trong đại trạch, cô lắc lắc ly rượu anh hay dùng trước mặt, từ từ nuốt xuống từng ngụm rượu nóng, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc. Trên đời này không thể có hai Tịch Mộc Thức Minh, sao lúc đó cô lại có thể có ý tưởng ngu ngốc như vậy.Không thể phủ nhận anh có một sức hấp dẫn rất lớn, giống như hấp dẫn nương tựa vào đó. Cô sợ, sợ loại ý tưởng này bám rễ thì cô không biết đi con đường nào nữa.Nói không chừng, chỉ có cách không nhớ, không nói như bây giờ đối với cô mới là cách tốt nhất.

Chương 12