Edit: Junie Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt. Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng k*ch t*nh, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội không cần nói cũng biết. Tôi mặc một bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được.” Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!! Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào cô gái tỏ vẻ thích thú. Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch nhẹ, tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:“Cô cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?” ”Tôi đã nghe nói qua cách thức làm việc của Lục…
Chương 327: Tôi không nỡ rời bỏ anh ta
Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu NgạoTác giả: Xảo LinhTruyện Ngôn TìnhEdit: Junie Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt. Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng k*ch t*nh, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội không cần nói cũng biết. Tôi mặc một bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được.” Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!! Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào cô gái tỏ vẻ thích thú. Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch nhẹ, tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:“Cô cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?” ”Tôi đã nghe nói qua cách thức làm việc của Lục… "Anh nhất định sẽ ăn hết, nhưng mà em không thể đói bụng được, cùng nhau ăn." Anh ta gắp miếng thịt bò đưa lên miệng tôi, tôi sửng sốt một chút, sau đó từ từ há miệng, ăn vào.Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào, như có một dòng nước ấm xẹt qua.Nếu như chúng tôi cứ mãi hạnh phúc như vậy, thì thật là tốt biết bao?"Em ăn nhiều một chút, mấy ngày nay sắc mặt em rất kém, còn bị thiếu máu nữa, ăn nhiều cà chua đi." Anh ta lại gắp một miếng cà chua đưa vào miệng tôi, tôi ngoan ngoãn ăn.Anh ta rất hài lòng nhìn tôi, gắp một miếng trứng bỏ vô miệng, tự ăn một miếng, rồi lại đút cho tôi ăn một miếng.Căn phòng tràn ngập không khí ngọt ngào ấm cúng.Tôi nhìn anh ta vui vẻ gắp thức ăn, đút cơm cho tôi, lại nghĩ đến việc mình sắp phải rời khỏi đây, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt.Tôi không nỡ rời bỏ người đàn ông này, không nỡ rời bỏ anh ta...Cái mũi ê ẩm, hốc mắt dần trở nên ướt át, nước mắt rơi xuống từ lúc nào mà tôi cũng không biết.Lúc anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, liền giật mình."Sao lại khóc?" Đầu ngón tay anh ta xẹt qua gò má tôi, vẻ mặt khẩn thương: "Có phải lại cảm thấy không thoải mái nữa hay không? Có đau bụng không? Lại buồn nôn rồi sao..."Tôi lắc đầu, lau nước mắt trên mặt, hít mũi một cái: "Đột nhiên em cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhất thời cảm động quá nên không tự chủ được mà ch** n**c mắt."Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.Anh ta sửng sốt, khóe môi cong lên: "Em khờ quá, nếu như em thích thì sau này, ngày nào anh cũng sẽ đút cho em ăn, sẽ coi em như báu vật mà nuông chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, có được không?""Anh nói xạo, anh mới sẽ không đối xử tốt với em như vậy." Tôi bĩu môi, đôi mắt hơi sưng đỏ còn đọng lại nước mắt.Dường như anh ta rung động, chợt ôm tôi ngồi lên đùi anh ta."Anh làm gì vậy?" Tôi sợ hết hồn, có thể cảm nhận một cách rõ ràng có vật gì cứng rắn chống giữa hai đùi tôi.Nhìn lại tư thế của hai người lúc này, tôi đang khoác hai chân ngồi trên người anh ta, gương mặt tôi lập tức nóng lên."Mau buông em ra... Anh còn chưa ăn cơm xong nữa đó... Đừng, đừng suy nghĩ lung tung..." Tôi ngượng ngùng vặn vẹo thắt lưng, giùng giằng muốn đứng lên, hai bàn tay to lại càng dùng sức đè tôi lại, không cho tôi đứng dậy.Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, dần dần nổi lên h*m m**n, cả người cũng bắt đầu nóng lên
"Anh nhất định sẽ ăn
hết, nhưng mà em không thể đói bụng được, cùng nhau ăn." Anh ta gắp
miếng thịt bò đưa lên miệng tôi, tôi sửng sốt một chút, sau đó từ từ há
miệng, ăn vào.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào, như có một dòng nước ấm xẹt qua.
Nếu như chúng tôi cứ mãi hạnh phúc như vậy, thì thật là tốt biết bao?
"Em ăn nhiều một chút, mấy ngày nay sắc mặt em rất kém, còn bị thiếu máu
nữa, ăn nhiều cà chua đi." Anh ta lại gắp một miếng cà chua đưa vào
miệng tôi, tôi ngoan ngoãn ăn.
Anh ta rất hài lòng nhìn tôi, gắp một miếng trứng bỏ vô miệng, tự ăn một miếng, rồi lại đút cho tôi ăn một miếng.
Căn phòng tràn ngập không khí ngọt ngào ấm cúng.
Tôi nhìn anh ta vui vẻ gắp thức ăn, đút cơm cho tôi, lại nghĩ đến việc mình sắp phải rời khỏi đây, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh
liệt.
Tôi không nỡ rời bỏ người đàn ông này, không nỡ rời bỏ anh ta...
Cái mũi ê ẩm, hốc mắt dần trở nên ướt át, nước mắt rơi xuống từ lúc nào mà tôi cũng không biết.
Lúc anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, liền giật mình.
"Sao lại khóc?" Đầu ngón tay anh ta xẹt qua gò má tôi, vẻ mặt khẩn thương:
"Có phải lại cảm thấy không thoải mái nữa hay không? Có đau bụng không?
Lại buồn nôn rồi sao..."
Tôi lắc đầu, lau nước mắt trên mặt,
hít mũi một cái: "Đột nhiên em cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhất thời
cảm động quá nên không tự chủ được mà ch** n**c mắt."
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Anh ta sửng sốt, khóe môi cong lên: "Em khờ quá, nếu như em thích thì sau
này, ngày nào anh cũng sẽ đút cho em ăn, sẽ coi em như báu vật mà nuông
chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, có được không?"
"Anh nói xạo, anh mới sẽ không đối xử tốt với em như vậy." Tôi bĩu môi, đôi mắt hơi sưng đỏ còn đọng lại nước mắt.
Dường như anh ta rung động, chợt ôm tôi ngồi lên đùi anh ta.
"Anh làm gì vậy?" Tôi sợ hết hồn, có thể cảm nhận một cách rõ ràng có vật gì cứng rắn chống giữa hai đùi tôi.
Nhìn lại tư thế của hai người lúc này, tôi đang khoác hai chân ngồi trên người anh ta, gương mặt tôi lập tức nóng lên.
"Mau buông em ra... Anh còn chưa ăn cơm xong nữa đó... Đừng, đừng suy
nghĩ lung tung..." Tôi ngượng ngùng vặn vẹo thắt lưng, giùng giằng
muốn đứng lên, hai bàn tay to lại càng dùng sức đè tôi lại, không cho
tôi đứng dậy.
Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, dần dần nổi lên h*m m**n, cả người cũng bắt đầu nóng lên
Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu NgạoTác giả: Xảo LinhTruyện Ngôn TìnhEdit: Junie Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt. Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng k*ch t*nh, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội không cần nói cũng biết. Tôi mặc một bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được.” Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!! Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào cô gái tỏ vẻ thích thú. Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch nhẹ, tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:“Cô cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?” ”Tôi đã nghe nói qua cách thức làm việc của Lục… "Anh nhất định sẽ ăn hết, nhưng mà em không thể đói bụng được, cùng nhau ăn." Anh ta gắp miếng thịt bò đưa lên miệng tôi, tôi sửng sốt một chút, sau đó từ từ há miệng, ăn vào.Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào, như có một dòng nước ấm xẹt qua.Nếu như chúng tôi cứ mãi hạnh phúc như vậy, thì thật là tốt biết bao?"Em ăn nhiều một chút, mấy ngày nay sắc mặt em rất kém, còn bị thiếu máu nữa, ăn nhiều cà chua đi." Anh ta lại gắp một miếng cà chua đưa vào miệng tôi, tôi ngoan ngoãn ăn.Anh ta rất hài lòng nhìn tôi, gắp một miếng trứng bỏ vô miệng, tự ăn một miếng, rồi lại đút cho tôi ăn một miếng.Căn phòng tràn ngập không khí ngọt ngào ấm cúng.Tôi nhìn anh ta vui vẻ gắp thức ăn, đút cơm cho tôi, lại nghĩ đến việc mình sắp phải rời khỏi đây, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt.Tôi không nỡ rời bỏ người đàn ông này, không nỡ rời bỏ anh ta...Cái mũi ê ẩm, hốc mắt dần trở nên ướt át, nước mắt rơi xuống từ lúc nào mà tôi cũng không biết.Lúc anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, liền giật mình."Sao lại khóc?" Đầu ngón tay anh ta xẹt qua gò má tôi, vẻ mặt khẩn thương: "Có phải lại cảm thấy không thoải mái nữa hay không? Có đau bụng không? Lại buồn nôn rồi sao..."Tôi lắc đầu, lau nước mắt trên mặt, hít mũi một cái: "Đột nhiên em cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhất thời cảm động quá nên không tự chủ được mà ch** n**c mắt."Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.Anh ta sửng sốt, khóe môi cong lên: "Em khờ quá, nếu như em thích thì sau này, ngày nào anh cũng sẽ đút cho em ăn, sẽ coi em như báu vật mà nuông chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, có được không?""Anh nói xạo, anh mới sẽ không đối xử tốt với em như vậy." Tôi bĩu môi, đôi mắt hơi sưng đỏ còn đọng lại nước mắt.Dường như anh ta rung động, chợt ôm tôi ngồi lên đùi anh ta."Anh làm gì vậy?" Tôi sợ hết hồn, có thể cảm nhận một cách rõ ràng có vật gì cứng rắn chống giữa hai đùi tôi.Nhìn lại tư thế của hai người lúc này, tôi đang khoác hai chân ngồi trên người anh ta, gương mặt tôi lập tức nóng lên."Mau buông em ra... Anh còn chưa ăn cơm xong nữa đó... Đừng, đừng suy nghĩ lung tung..." Tôi ngượng ngùng vặn vẹo thắt lưng, giùng giằng muốn đứng lên, hai bàn tay to lại càng dùng sức đè tôi lại, không cho tôi đứng dậy.Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, dần dần nổi lên h*m m**n, cả người cũng bắt đầu nóng lên