Sân bay X "Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia. Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông…
Chương 11: Đêm triền miên (1)
Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời AnhTác giả: Cố TâmTruyện Ngôn TìnhSân bay X "Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia. Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông… Khi cô chuẩn bị bước vào phòng tiệc, thì có một lực rất lớn nắm lấy tay cô rồi kéo cô về lại phía sau. Cô vì bị kéo bất ngờ liền không đứng vững được, ngã vào một lồng ngực ấm áp của ai đó, hai tay người kia giữ chặt lấy eo cô.Di Hân định thúc vào người phía sau thì một mùi hương quen thuộc sốc vào mũi cô, khiến cô dừng lại động tác. Một mùi hương mà cả đời này cô không thể quên, mùi nhè nhẹ của bạc hà hòa cùng với mùi rượu. Cô đứng im bất động, đầu cúi xuống, khuôn mặt bị tóc của cô che đi khiến người ta không đoán được tâm trạng của cô.Lãnh Thiên Hàn thấy cô im lặng liền xoay người cô lại, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không để cho cô kịp hoàn hồn mà đã hôn cô.Nụ hôn của anh lúc đầu rất dịu dàng, nhưng càng về sau thì nụ hôn đó càng cuồng dã hơn. Nụ hôn của anh mang theo chút gì đó tức giận, bi thương cùng với d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt.Thiên Hàn luồn lưỡi vào trong miệng cô, cùng lưỡi cô triền miên.Di Hân vì quá bất ngờ trước nụ hôn của anh mà bất ngờ, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Khi lưỡi anh luồn vào trong miệng cô, cô mới phản ứng lại, muốn thoát khỏi anh. Nhưng cơ thể cô vì nụ hôn của anh mà trở nên mềm nhũn, không còn sức phản kháng.Bây giờ trong cô rất loạn, cô giống như là chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Rốt cuộc anh ấy muốn gì đây?Thiên Hàn thấy người trong lòng đang thất thần thì liến tức giận cắn lên môi cô, cô đau đớn nhăn mày lại. Môi anh tách khỏi môi cô, bàn tay to lớn của anh nhẹ m*n tr*n lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.Anh không kìm lòng được, tiếp tục áp môi mìn lên môi cô. Nụ hôn của hai người triền miên, tới lúc anh cảm thấy cô không thở được nữa mới buông cô ra. Anh ngắm nhìn khuôn mặt mê mang trước mắt, không biết là do tức giận hay do d*c v*ng mà khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, đôi môi vì bị hôn mà sưng lên. Nhìn cô bây giờ thật quyến rũ làm sao, tiểu đệ đệ của anh cũng đã cương lên rồi. Tối hôm nay "anh muốn cô" ai cũng đừng mong cản được anh, cả cô cũng vậy. Cho dù ngày mai khi cô thức dậy cô có hận anh đi chăng nữa, anh cũng không hối hận. Mà nếu cô có thể mang thai con của anh thì càng tốt, anh sẽ có lý do chín đáng để cưới cô về nhà.Nói là làm, Lãnh Thiên Hàn liền bế cô lên theo kiểu công chúa, men theo dãy hành lang mà đi tới căn phòng trong nhà hàng này của anh.Kiều Di Hân bị bế lên bất ngờ, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh, cô tức giận gầm lên với anh."Anh... anh đang làm gì đó?... mau buông tôi ra.""Em mà còn làm loạn nữa thì anh liền buông em xuống đó."Anh lạnh lùng nhìn cô, giống như là nếu cô còn không chịu ngoan ngoãn cho anh bế thì anh nhất định sẽ buông cô ra.Cô nghe thấy lời đe dọa của anh liền im lặng, cô sợ đau lắm nha. Khoảng cách giữa cô với mặt đất tuy là ngắn, nhưng mà sẽ rất đau đó, nếu đen hơn tí nữa chắc có lẽ sẽ gãy chân, gãu tay cũng không chừng. Nghĩ tới đó cô chợt rùng mình, nháo cũng không dám nữa, để mặc anh bế cô đi.Anh thấy phản ứng buồn cười cùng với khuôn mặt thay đổi đến chóng mặt của cô, liền nhếch môi cười,Khi bước vào phòng, anh đóng cửa "rầm" một cái, đôi chân thon dài của anh liền vội vàng bế cô tới bên giường, sau đó nhẹ nhàng thả cô lên giường, hai tay bắt đầu cởi áo khoác xuống.Kiều Di Hân lúc này mới nhận ra được bản thân đang gặp nguy hiểm. Ngay lúc này đây, cô thật muốn phỉ nhổ bản thân, đáng lẽ ra cô không nên nghĩ anh có lòng tốt muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi, hồi nãy cô uống cũng không ít cho cam.Cô bò tới mép giường bên kia, với ý định thoát khỏi đây, nhưng ý định của cô bị anh nhìn thấu.Anh kéo cô về lại chỗ cũ, cả người anh đè lên người cô.Cô sợ hãi nhìn anh, hai tay đẩy thân thể anh ra khỏi người cô, nhưng vô ích.Anh thấy cô lại bắt đầu làm loạn liền tháo caravat trên cổ xuống, anh kéo tay cô lên cao rồi cột lại.Anh điên cuồng hôn cô, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi mà n*n b*p đ** g* b*ng như ẩn như hiện qua lớp vải. Sau đó anh dùng lực xé váy cô thành nhiều mảnh nhỏ. Anh nhìn ngắm thân hình hoàn hảo không một góc chết, quyến rũ như yêu tình của cô, còn phía dưới tiểu đệ đệ của anh đã muốn trướng sắp đau chết rồi.Lãnh Thiên Hàn biết đây là lần đầu của cô liền làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị.Anh đưa một ngón tay vào vùng bí ẩn của cô, nhẹ nhàng c*m v** rút ra. Cô nhận thấy có vật thể lạ sâm nhập vào trong cơ thể liền co rút, cô cảm thấy hơi trướng trướng tê tê như có hàng trăm con kiến bò trên cơ thể mình vậy.
Khi cô chuẩn bị bước vào phòng tiệc, thì có một lực rất lớn nắm lấy tay cô rồi kéo cô về lại phía sau. Cô vì bị kéo bất ngờ liền không đứng vững được, ngã vào một lồng ngực ấm áp của ai đó, hai tay người kia giữ chặt lấy eo cô.
Di Hân định thúc vào người phía sau thì một mùi hương quen thuộc sốc vào mũi cô, khiến cô dừng lại động tác. Một mùi hương mà cả đời này cô không thể quên, mùi nhè nhẹ của bạc hà hòa cùng với mùi rượu. Cô đứng im bất động, đầu cúi xuống, khuôn mặt bị tóc của cô che đi khiến người ta không đoán được tâm trạng của cô.
Lãnh Thiên Hàn thấy cô im lặng liền xoay người cô lại, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không để cho cô kịp hoàn hồn mà đã hôn cô.
Nụ hôn của anh lúc đầu rất dịu dàng, nhưng càng về sau thì nụ hôn đó càng cuồng dã hơn. Nụ hôn của anh mang theo chút gì đó tức giận, bi thương cùng với d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt.
Thiên Hàn luồn lưỡi vào trong miệng cô, cùng lưỡi cô triền miên.
Di Hân vì quá bất ngờ trước nụ hôn của anh mà bất ngờ, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Khi lưỡi anh luồn vào trong miệng cô, cô mới phản ứng lại, muốn thoát khỏi anh. Nhưng cơ thể cô vì nụ hôn của anh mà trở nên mềm nhũn, không còn sức phản kháng.
Bây giờ trong cô rất loạn, cô giống như là chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Rốt cuộc anh ấy muốn gì đây?
Thiên Hàn thấy người trong lòng đang thất thần thì liến tức giận cắn lên môi cô, cô đau đớn nhăn mày lại. Môi anh tách khỏi môi cô, bàn tay to lớn của anh nhẹ m*n tr*n lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Anh không kìm lòng được, tiếp tục áp môi mìn lên môi cô. Nụ hôn của hai người triền miên, tới lúc anh cảm thấy cô không thở được nữa mới buông cô ra. Anh ngắm nhìn khuôn mặt mê mang trước mắt, không biết là do tức giận hay do d*c v*ng mà khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, đôi môi vì bị hôn mà sưng lên. Nhìn cô bây giờ thật quyến rũ làm sao, tiểu đệ đệ của anh cũng đã cương lên rồi. Tối hôm nay "anh muốn cô" ai cũng đừng mong cản được anh, cả cô cũng vậy. Cho dù ngày mai khi cô thức dậy cô có hận anh đi chăng nữa, anh cũng không hối hận. Mà nếu cô có thể mang thai con của anh thì càng tốt, anh sẽ có lý do chín đáng để cưới cô về nhà.
Nói là làm, Lãnh Thiên Hàn liền bế cô lên theo kiểu công chúa, men theo dãy hành lang mà đi tới căn phòng trong nhà hàng này của anh.
Kiều Di Hân bị bế lên bất ngờ, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh, cô tức giận gầm lên với anh.
"Anh... anh đang làm gì đó?... mau buông tôi ra."
"Em mà còn làm loạn nữa thì anh liền buông em xuống đó."
Anh lạnh lùng nhìn cô, giống như là nếu cô còn không chịu ngoan ngoãn cho anh bế thì anh nhất định sẽ buông cô ra.
Cô nghe thấy lời đe dọa của anh liền im lặng, cô sợ đau lắm nha. Khoảng cách giữa cô với mặt đất tuy là ngắn, nhưng mà sẽ rất đau đó, nếu đen hơn tí nữa chắc có lẽ sẽ gãy chân, gãu tay cũng không chừng. Nghĩ tới đó cô chợt rùng mình, nháo cũng không dám nữa, để mặc anh bế cô đi.
Anh thấy phản ứng buồn cười cùng với khuôn mặt thay đổi đến chóng mặt của cô, liền nhếch môi cười,
Khi bước vào phòng, anh đóng cửa "rầm" một cái, đôi chân thon dài của anh liền vội vàng bế cô tới bên giường, sau đó nhẹ nhàng thả cô lên giường, hai tay bắt đầu cởi áo khoác xuống.
Kiều Di Hân lúc này mới nhận ra được bản thân đang gặp nguy hiểm. Ngay lúc này đây, cô thật muốn phỉ nhổ bản thân, đáng lẽ ra cô không nên nghĩ anh có lòng tốt muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi, hồi nãy cô uống cũng không ít cho cam.
Cô bò tới mép giường bên kia, với ý định thoát khỏi đây, nhưng ý định của cô bị anh nhìn thấu.
Anh kéo cô về lại chỗ cũ, cả người anh đè lên người cô.
Cô sợ hãi nhìn anh, hai tay đẩy thân thể anh ra khỏi người cô, nhưng vô ích.
Anh thấy cô lại bắt đầu làm loạn liền tháo caravat trên cổ xuống, anh kéo tay cô lên cao rồi cột lại.
Anh điên cuồng hôn cô, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi mà n*n b*p đ** g* b*ng như ẩn như hiện qua lớp vải. Sau đó anh dùng lực xé váy cô thành nhiều mảnh nhỏ. Anh nhìn ngắm thân hình hoàn hảo không một góc chết, quyến rũ như yêu tình của cô, còn phía dưới tiểu đệ đệ của anh đã muốn trướng sắp đau chết rồi.
Lãnh Thiên Hàn biết đây là lần đầu của cô liền làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị.
Anh đưa một ngón tay vào vùng bí ẩn của cô, nhẹ nhàng c*m v** rút ra. Cô nhận thấy có vật thể lạ sâm nhập vào trong cơ thể liền co rút, cô cảm thấy hơi trướng trướng tê tê như có hàng trăm con kiến bò trên cơ thể mình vậy.
Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời AnhTác giả: Cố TâmTruyện Ngôn TìnhSân bay X "Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia. Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông… Khi cô chuẩn bị bước vào phòng tiệc, thì có một lực rất lớn nắm lấy tay cô rồi kéo cô về lại phía sau. Cô vì bị kéo bất ngờ liền không đứng vững được, ngã vào một lồng ngực ấm áp của ai đó, hai tay người kia giữ chặt lấy eo cô.Di Hân định thúc vào người phía sau thì một mùi hương quen thuộc sốc vào mũi cô, khiến cô dừng lại động tác. Một mùi hương mà cả đời này cô không thể quên, mùi nhè nhẹ của bạc hà hòa cùng với mùi rượu. Cô đứng im bất động, đầu cúi xuống, khuôn mặt bị tóc của cô che đi khiến người ta không đoán được tâm trạng của cô.Lãnh Thiên Hàn thấy cô im lặng liền xoay người cô lại, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không để cho cô kịp hoàn hồn mà đã hôn cô.Nụ hôn của anh lúc đầu rất dịu dàng, nhưng càng về sau thì nụ hôn đó càng cuồng dã hơn. Nụ hôn của anh mang theo chút gì đó tức giận, bi thương cùng với d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt.Thiên Hàn luồn lưỡi vào trong miệng cô, cùng lưỡi cô triền miên.Di Hân vì quá bất ngờ trước nụ hôn của anh mà bất ngờ, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Khi lưỡi anh luồn vào trong miệng cô, cô mới phản ứng lại, muốn thoát khỏi anh. Nhưng cơ thể cô vì nụ hôn của anh mà trở nên mềm nhũn, không còn sức phản kháng.Bây giờ trong cô rất loạn, cô giống như là chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Rốt cuộc anh ấy muốn gì đây?Thiên Hàn thấy người trong lòng đang thất thần thì liến tức giận cắn lên môi cô, cô đau đớn nhăn mày lại. Môi anh tách khỏi môi cô, bàn tay to lớn của anh nhẹ m*n tr*n lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.Anh không kìm lòng được, tiếp tục áp môi mìn lên môi cô. Nụ hôn của hai người triền miên, tới lúc anh cảm thấy cô không thở được nữa mới buông cô ra. Anh ngắm nhìn khuôn mặt mê mang trước mắt, không biết là do tức giận hay do d*c v*ng mà khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, đôi môi vì bị hôn mà sưng lên. Nhìn cô bây giờ thật quyến rũ làm sao, tiểu đệ đệ của anh cũng đã cương lên rồi. Tối hôm nay "anh muốn cô" ai cũng đừng mong cản được anh, cả cô cũng vậy. Cho dù ngày mai khi cô thức dậy cô có hận anh đi chăng nữa, anh cũng không hối hận. Mà nếu cô có thể mang thai con của anh thì càng tốt, anh sẽ có lý do chín đáng để cưới cô về nhà.Nói là làm, Lãnh Thiên Hàn liền bế cô lên theo kiểu công chúa, men theo dãy hành lang mà đi tới căn phòng trong nhà hàng này của anh.Kiều Di Hân bị bế lên bất ngờ, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh, cô tức giận gầm lên với anh."Anh... anh đang làm gì đó?... mau buông tôi ra.""Em mà còn làm loạn nữa thì anh liền buông em xuống đó."Anh lạnh lùng nhìn cô, giống như là nếu cô còn không chịu ngoan ngoãn cho anh bế thì anh nhất định sẽ buông cô ra.Cô nghe thấy lời đe dọa của anh liền im lặng, cô sợ đau lắm nha. Khoảng cách giữa cô với mặt đất tuy là ngắn, nhưng mà sẽ rất đau đó, nếu đen hơn tí nữa chắc có lẽ sẽ gãy chân, gãu tay cũng không chừng. Nghĩ tới đó cô chợt rùng mình, nháo cũng không dám nữa, để mặc anh bế cô đi.Anh thấy phản ứng buồn cười cùng với khuôn mặt thay đổi đến chóng mặt của cô, liền nhếch môi cười,Khi bước vào phòng, anh đóng cửa "rầm" một cái, đôi chân thon dài của anh liền vội vàng bế cô tới bên giường, sau đó nhẹ nhàng thả cô lên giường, hai tay bắt đầu cởi áo khoác xuống.Kiều Di Hân lúc này mới nhận ra được bản thân đang gặp nguy hiểm. Ngay lúc này đây, cô thật muốn phỉ nhổ bản thân, đáng lẽ ra cô không nên nghĩ anh có lòng tốt muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi, hồi nãy cô uống cũng không ít cho cam.Cô bò tới mép giường bên kia, với ý định thoát khỏi đây, nhưng ý định của cô bị anh nhìn thấu.Anh kéo cô về lại chỗ cũ, cả người anh đè lên người cô.Cô sợ hãi nhìn anh, hai tay đẩy thân thể anh ra khỏi người cô, nhưng vô ích.Anh thấy cô lại bắt đầu làm loạn liền tháo caravat trên cổ xuống, anh kéo tay cô lên cao rồi cột lại.Anh điên cuồng hôn cô, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi mà n*n b*p đ** g* b*ng như ẩn như hiện qua lớp vải. Sau đó anh dùng lực xé váy cô thành nhiều mảnh nhỏ. Anh nhìn ngắm thân hình hoàn hảo không một góc chết, quyến rũ như yêu tình của cô, còn phía dưới tiểu đệ đệ của anh đã muốn trướng sắp đau chết rồi.Lãnh Thiên Hàn biết đây là lần đầu của cô liền làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị.Anh đưa một ngón tay vào vùng bí ẩn của cô, nhẹ nhàng c*m v** rút ra. Cô nhận thấy có vật thể lạ sâm nhập vào trong cơ thể liền co rút, cô cảm thấy hơi trướng trướng tê tê như có hàng trăm con kiến bò trên cơ thể mình vậy.