Sân bay X "Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia. Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông…
Chương 15: Quá khứ 2
Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời AnhTác giả: Cố TâmTruyện Ngôn TìnhSân bay X "Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia. Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông… Sáng ngày hôm sau, ông Vương tới tập đoàn Lãnh thị. Tới đó ông hoàn toàn không cần được sự cho phép của tiếp tân mà đã tự ý bước vào thang máy dành cho chủ tịch, mà cũng không có ai ngăn cản ông.Cộc cộc.."Vào đi." Tiếng nói lạnh lẽo vọng từ căn phòng ra.Ông Vương bình tĩnh bước vào phòng làm việc của anh, mặt không cảm xúc."Thiên Hàn, ta muốn đưa cho con cái này."Thiên Hàn nhiếu mày lại nhìn ông."Cô ta nhờ bác đưa cho cháu."Thiên Hàn liếc nhìn USB và chìa khóa được đặt trên bàn anh.Bác Vương cười mỉa, giọng lạnh hơn trước nhiều."Nếu nó tự đưa cho ta cái này thì ta đã không cần phí sức ngồi phá máy tính của nó hơn nửa ngày. Cháu cũng biết ta là hacker giỏi nhất thế giới mà cần nửa ngày để phá thì tới mức nào rồi đó. Trong cái USB này là điều mà ta muốn nói với cháu, tuy ta đã hứa với con bé không nói chuyện này với ai, nhưng ta lại muốn thất hứa lần này."Ông Vương liếc nhìn đứa con trai mà em gái mình sinh ra mà chỉ biết lắc đâu. Sau đó ông xoay người rời đi, trước lúc đi ông còn nói với anh mấy câu."Tận cùng của sự tức giận cùng với thất vọng không phải là khóc, nháo hay là đến đây cho cháu một cái tát mà đó chính là sự im lặng, thờ ơ như không quan tâm. Bởi đó chính là sự trả thù xấu xa nhất của một con người cần được người khác bảo vệ. Họ quá yếu lòng để dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù. Ta không biết con bé là vì yêu cháu hay là vì quá đau khổ mà lựa chọn rời đi. A Hàn, ta mong cháu sẽ không hối hận với chuyện mình đã làm."Anh nhìn theo bóng lưng già nua của Ông Vương, rồi lại nhìn cái USB trên bàn. Anh cầm USB lên rồi c*m v** máy tính, trên màn hình liền lập tức xuất hiện hình ảnh hai cô gái đang ngồi bên cạnh cầu thang, anh nhìn từng hành động qua máy tính của hai cô gái mà mày anh càng nhăn lại. Tim thắt lại, rốt cuộc anh đang làm gì đây? Thật anh đã sai rồi, tại sao lại ngốc đến như vậy chứ, vì cô ta mà giáng cho cô bốn cái tát? Anh hối hận rồi, nhưng mà có phải muộn rồi không? Cô đã đi rồi mà, có lẽ cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Sáng ngày hôm sau, ông Vương tới tập đoàn Lãnh thị. Tới đó ông hoàn toàn không cần được sự cho phép của tiếp tân mà đã tự ý bước vào thang máy dành cho chủ tịch, mà cũng không có ai ngăn cản ông.
Cộc cộc..
"Vào đi." Tiếng nói lạnh lẽo vọng từ căn phòng ra.
Ông Vương bình tĩnh bước vào phòng làm việc của anh, mặt không cảm xúc.
"Thiên Hàn, ta muốn đưa cho con cái này."
Thiên Hàn nhiếu mày lại nhìn ông.
"Cô ta nhờ bác đưa cho cháu."
Thiên Hàn liếc nhìn USB và chìa khóa được đặt trên bàn anh.
Bác Vương cười mỉa, giọng lạnh hơn trước nhiều.
"Nếu nó tự đưa cho ta cái này thì ta đã không cần phí sức ngồi phá máy tính của nó hơn nửa ngày. Cháu cũng biết ta là hacker giỏi nhất thế giới mà cần nửa ngày để phá thì tới mức nào rồi đó. Trong cái USB này là điều mà ta muốn nói với cháu, tuy ta đã hứa với con bé không nói chuyện này với ai, nhưng ta lại muốn thất hứa lần này."
Ông Vương liếc nhìn đứa con trai mà em gái mình sinh ra mà chỉ biết lắc đâu. Sau đó ông xoay người rời đi, trước lúc đi ông còn nói với anh mấy câu.
"Tận cùng của sự tức giận cùng với thất vọng không phải là khóc, nháo hay là đến đây cho cháu một cái tát mà đó chính là sự im lặng, thờ ơ như không quan tâm. Bởi đó chính là sự trả thù xấu xa nhất của một con người cần được người khác bảo vệ. Họ quá yếu lòng để dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù. Ta không biết con bé là vì yêu cháu hay là vì quá đau khổ mà lựa chọn rời đi. A Hàn, ta mong cháu sẽ không hối hận với chuyện mình đã làm."
Anh nhìn theo bóng lưng già nua của Ông Vương, rồi lại nhìn cái USB trên bàn. Anh cầm USB lên rồi c*m v** máy tính, trên màn hình liền lập tức xuất hiện hình ảnh hai cô gái đang ngồi bên cạnh cầu thang, anh nhìn từng hành động qua máy tính của hai cô gái mà mày anh càng nhăn lại. Tim thắt lại, rốt cuộc anh đang làm gì đây? Thật anh đã sai rồi, tại sao lại ngốc đến như vậy chứ, vì cô ta mà giáng cho cô bốn cái tát? Anh hối hận rồi, nhưng mà có phải muộn rồi không? Cô đã đi rồi mà, có lẽ cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời AnhTác giả: Cố TâmTruyện Ngôn TìnhSân bay X "Xin mọi người chú ý, chuyến bay từ Paris về thành phố A đã hạ cánh an toàn." Giọng nói máy móc của nhân viên hàng không vang lên khắp sân bay. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đi ra. Mái tóc nâu xoăn được cô thả tự nhiên ra sau gáy, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hơi mím lại như dụ người ta cắn vào, cô đeo kính râm màu đen bản to nên không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng cũng không giảm đi sự xinh đẹp của cô. Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi trắng cách điệu, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean ôm màu đen. Khiến cô càng trở nên quyến rũ và thần bí hơn. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa kiểm soát, không ai là không ngoái lại nhìn cô, có người nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Kiều Di Hân vẫn không để ý đến ánh mắt của người khác, tiêu sái bước tới trước mặt năm người đang đứng chờ cô ở đằng kia. Đứng trước mặt cô là năm người, hai cặp đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông… Sáng ngày hôm sau, ông Vương tới tập đoàn Lãnh thị. Tới đó ông hoàn toàn không cần được sự cho phép của tiếp tân mà đã tự ý bước vào thang máy dành cho chủ tịch, mà cũng không có ai ngăn cản ông.Cộc cộc.."Vào đi." Tiếng nói lạnh lẽo vọng từ căn phòng ra.Ông Vương bình tĩnh bước vào phòng làm việc của anh, mặt không cảm xúc."Thiên Hàn, ta muốn đưa cho con cái này."Thiên Hàn nhiếu mày lại nhìn ông."Cô ta nhờ bác đưa cho cháu."Thiên Hàn liếc nhìn USB và chìa khóa được đặt trên bàn anh.Bác Vương cười mỉa, giọng lạnh hơn trước nhiều."Nếu nó tự đưa cho ta cái này thì ta đã không cần phí sức ngồi phá máy tính của nó hơn nửa ngày. Cháu cũng biết ta là hacker giỏi nhất thế giới mà cần nửa ngày để phá thì tới mức nào rồi đó. Trong cái USB này là điều mà ta muốn nói với cháu, tuy ta đã hứa với con bé không nói chuyện này với ai, nhưng ta lại muốn thất hứa lần này."Ông Vương liếc nhìn đứa con trai mà em gái mình sinh ra mà chỉ biết lắc đâu. Sau đó ông xoay người rời đi, trước lúc đi ông còn nói với anh mấy câu."Tận cùng của sự tức giận cùng với thất vọng không phải là khóc, nháo hay là đến đây cho cháu một cái tát mà đó chính là sự im lặng, thờ ơ như không quan tâm. Bởi đó chính là sự trả thù xấu xa nhất của một con người cần được người khác bảo vệ. Họ quá yếu lòng để dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù. Ta không biết con bé là vì yêu cháu hay là vì quá đau khổ mà lựa chọn rời đi. A Hàn, ta mong cháu sẽ không hối hận với chuyện mình đã làm."Anh nhìn theo bóng lưng già nua của Ông Vương, rồi lại nhìn cái USB trên bàn. Anh cầm USB lên rồi c*m v** máy tính, trên màn hình liền lập tức xuất hiện hình ảnh hai cô gái đang ngồi bên cạnh cầu thang, anh nhìn từng hành động qua máy tính của hai cô gái mà mày anh càng nhăn lại. Tim thắt lại, rốt cuộc anh đang làm gì đây? Thật anh đã sai rồi, tại sao lại ngốc đến như vậy chứ, vì cô ta mà giáng cho cô bốn cái tát? Anh hối hận rồi, nhưng mà có phải muộn rồi không? Cô đã đi rồi mà, có lẽ cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.