Lâm Mặc Hinh và Lâm Gia Giai là chị em cùng cha khác mẹ trong một gia đình giàu có. Mặc Hinh là con vợ cả,lúc đầu cô cũng sống rất hòa thuận với mẹ 2 và em gái,nhưng đến khi mẹ cô đột ngột mất do căn bệnh tim quái ác thì mọi thứ đều thay đổi,lúc đó cô chỉ mới 10t,một đứa trẻ suy nghĩ còn chưa chính chắn thì đã không còn mẹ trên đời rồi. Ba cô là một kẻ cuồng công việc và bán cả mạng mình vào công ty. Tuy rằng nhờ vậy mà mỗi năm kinh tế của Lâm gia chỉ có tăng chứ không giảm,nhưng mà cô lại vì thế mà mất hết niềm vui thời thơ ấu. Mẹ 2 của cô bà ta là một con rắn độc nham hiểm,lúc trước khi còn có mẹ cô bà ta lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười,nhẹ nhàng hòa thuận với hai mẹ con cô,bây giờ thấy cô chỉ còn một mình bà ta lại ỷ thế ức h**p,đánh đập cô mọi lúc mọi nơi,bà ta còn dạy con gái của bà ta là Gia Giai,nhỏ hơn cô một tuổi rằng phải xem cô như một con hầu mà sai bảo,ban đầu khi bị bà ta ngược đãi cô đã phản kháng,đã nhiều lần muốn nói cho ba nghe nhưng lúc nào ông cũng vì bận mà bảo cô ra…

Chương 7: Buông bỏ lời hứa của trẻ con

Thiếu Gia Bá Đạo! Anh Cần Gì?Tác giả: Thiên Hoa Ngọc TâmTruyện Ngôn TìnhLâm Mặc Hinh và Lâm Gia Giai là chị em cùng cha khác mẹ trong một gia đình giàu có. Mặc Hinh là con vợ cả,lúc đầu cô cũng sống rất hòa thuận với mẹ 2 và em gái,nhưng đến khi mẹ cô đột ngột mất do căn bệnh tim quái ác thì mọi thứ đều thay đổi,lúc đó cô chỉ mới 10t,một đứa trẻ suy nghĩ còn chưa chính chắn thì đã không còn mẹ trên đời rồi. Ba cô là một kẻ cuồng công việc và bán cả mạng mình vào công ty. Tuy rằng nhờ vậy mà mỗi năm kinh tế của Lâm gia chỉ có tăng chứ không giảm,nhưng mà cô lại vì thế mà mất hết niềm vui thời thơ ấu. Mẹ 2 của cô bà ta là một con rắn độc nham hiểm,lúc trước khi còn có mẹ cô bà ta lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười,nhẹ nhàng hòa thuận với hai mẹ con cô,bây giờ thấy cô chỉ còn một mình bà ta lại ỷ thế ức h**p,đánh đập cô mọi lúc mọi nơi,bà ta còn dạy con gái của bà ta là Gia Giai,nhỏ hơn cô một tuổi rằng phải xem cô như một con hầu mà sai bảo,ban đầu khi bị bà ta ngược đãi cô đã phản kháng,đã nhiều lần muốn nói cho ba nghe nhưng lúc nào ông cũng vì bận mà bảo cô ra… Hôm đó là ngày mẹ của Mặc Hinh qua đời,cô bé đã khóc rất nhiều và cũng không có ý định sẽ ngừng khóc,rồi Ngô Kình Nghiêm xuất hiện,cậu chạy đến bên cô bé đáng yêu đang khóc đó mà ân cần hỏi:"Tiểu Hinh?Em tại sao lại khóc vậy?""Hức....hức...mẹ không thương Tiểu Hinh,mẹ bỏ đi mất rồi,ai cũng nói mẹ đi xa lắm rồi,sẽ không về với Tiểu Hinh được nữa,hức...hức""Tiểu Hinh ngoan,mẹ rất thương Tiểu Hinh đấy,nhưng mà mẹ của em đã mệt rồi,mẹ mệt thì phải để cho mẹ nghỉ ngơi chứ,đúng không?Từ nay về sau anh Kình Nghiêm sẽ bảo vệ và chăm sóc Tiểu Hinh thay cho mẹ nhé!"-cậu é vui vẻ mở miệng nói,cô bé đáng yêu sau khi nghe xong lời hứa đó thì ngẩng gương mặt đầy nước mắt của mình lên nhìn cậu:"Anh nói thật chứ?""Ừm,anh sẽ không nói dối em đâu!Mau nín khóc đi nào,mẹ sẽ không vui đâu đấy""Ưm!Vậy...vậy Tiểu Hinh sẽ không khóc nữa đâu,Tiểu Hinh đi về với anh Kình Nghiêm"-kể từ khi đó bên trong đầu óc của Ngô Kình Nghiêm đã tự mình đưa ra một sứ mệnh vô cùng cao cả,đó chính là bảo vệ cho Tiểu Hinh mà cậu...Quay về với hiện thực,cô cũng chỉ hồi tưởng lại rồi tự mình mỉm cười,con người vốn dĩ có rất nhiều lời hứa mà,nếu như đã không thực hiện được thì thôi,cô không ép,anh còn phải lo cho anh nữa chứ.Cuộc trò chuyện của bọn họ cuối cùng không có điểm chung,một kẻ quyết không buông một kẻ lại âm thầm buông bỏ,rốt cuộc bọn họ vẫn phải xoay lưng về nhau mà đi về mái ấm của riêng mình.Tối hôm đó Tiêu Đình Hạo cũng chẳng hỏi đến chuyện hôm nay của cô,cô cũng chẳng cần trả lời,cứ vậy mà lên phòng đi ngủ trước.Còn một mình Tiêu Đình Hạo ở dưới nhà,hắn lẵng lặng lấy điện thoại ra gọi cho một tên thuộc hạ"Hôm nay cô ấy đã đi đâu?""Dạ thiếu phu nhân đến sân bay đón một nam nhân trẻ tuổi,sau đó cả hai người đến ngồi nói chuyện tại quán cafe gần đó không lâu thì về rồi ạ!""Tên nam nhân đó các người có biết là ai không?""Dạ...có thể chính là Ngô Kình Nghiêm thiếu gia Ngô thị ạ!""Ngô Kình Nghiêm?Anh ta về nước sao?"-hắn lúc đó trở nên bất an vô cùng mà lầm bầm trong miệng...

Hôm đó là ngày mẹ của Mặc Hinh qua đời,cô bé đã khóc rất nhiều và cũng không có ý định sẽ ngừng khóc,rồi Ngô Kình Nghiêm xuất hiện,cậu chạy đến bên cô bé đáng yêu đang khóc đó mà ân cần hỏi:

"Tiểu Hinh?Em tại sao lại khóc vậy?"

"Hức....hức...mẹ không thương Tiểu Hinh,mẹ bỏ đi mất rồi,ai cũng nói mẹ đi xa lắm rồi,sẽ không về với Tiểu Hinh được nữa,hức...hức"

"Tiểu Hinh ngoan,mẹ rất thương Tiểu Hinh đấy,nhưng mà mẹ của em đã mệt rồi,mẹ mệt thì phải để cho mẹ nghỉ ngơi chứ,đúng không?Từ nay về sau anh Kình Nghiêm sẽ bảo vệ và chăm sóc Tiểu Hinh thay cho mẹ nhé!"-cậu é vui vẻ mở miệng nói,cô bé đáng yêu sau khi nghe xong lời hứa đó thì ngẩng gương mặt đầy nước mắt của mình lên nhìn cậu:

"Anh nói thật chứ?"

"Ừm,anh sẽ không nói dối em đâu!Mau nín khóc đi nào,mẹ sẽ không vui đâu đấy"

"Ưm!Vậy...vậy Tiểu Hinh sẽ không khóc nữa đâu,Tiểu Hinh đi về với anh Kình Nghiêm"-kể từ khi đó bên trong đầu óc của Ngô Kình Nghiêm đã tự mình đưa ra một sứ mệnh vô cùng cao cả,đó chính là bảo vệ cho Tiểu Hinh mà cậu...Quay về với hiện thực,cô cũng chỉ hồi tưởng lại rồi tự mình mỉm cười,con người vốn dĩ có rất nhiều lời hứa mà,nếu như đã không thực hiện được thì thôi,cô không ép,anh còn phải lo cho anh nữa chứ.Cuộc trò chuyện của bọn họ cuối cùng không có điểm chung,một kẻ quyết không buông một kẻ lại âm thầm buông bỏ,rốt cuộc bọn họ vẫn phải xoay lưng về nhau mà đi về mái ấm của riêng mình.Tối hôm đó Tiêu Đình Hạo cũng chẳng hỏi đến chuyện hôm nay của cô,cô cũng chẳng cần trả lời,cứ vậy mà lên phòng đi ngủ trước.Còn một mình Tiêu Đình Hạo ở dưới nhà,hắn lẵng lặng lấy điện thoại ra gọi cho một tên thuộc hạ

"Hôm nay cô ấy đã đi đâu?"

"Dạ thiếu phu nhân đến sân bay đón một nam nhân trẻ tuổi,sau đó cả hai người đến ngồi nói chuyện tại quán cafe gần đó không lâu thì về rồi ạ!"

"Tên nam nhân đó các người có biết là ai không?"

"Dạ...có thể chính là Ngô Kình Nghiêm thiếu gia Ngô thị ạ!"

"Ngô Kình Nghiêm?Anh ta về nước sao?"-hắn lúc đó trở nên bất an vô cùng mà lầm bầm trong miệng...

Thiếu Gia Bá Đạo! Anh Cần Gì?Tác giả: Thiên Hoa Ngọc TâmTruyện Ngôn TìnhLâm Mặc Hinh và Lâm Gia Giai là chị em cùng cha khác mẹ trong một gia đình giàu có. Mặc Hinh là con vợ cả,lúc đầu cô cũng sống rất hòa thuận với mẹ 2 và em gái,nhưng đến khi mẹ cô đột ngột mất do căn bệnh tim quái ác thì mọi thứ đều thay đổi,lúc đó cô chỉ mới 10t,một đứa trẻ suy nghĩ còn chưa chính chắn thì đã không còn mẹ trên đời rồi. Ba cô là một kẻ cuồng công việc và bán cả mạng mình vào công ty. Tuy rằng nhờ vậy mà mỗi năm kinh tế của Lâm gia chỉ có tăng chứ không giảm,nhưng mà cô lại vì thế mà mất hết niềm vui thời thơ ấu. Mẹ 2 của cô bà ta là một con rắn độc nham hiểm,lúc trước khi còn có mẹ cô bà ta lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười,nhẹ nhàng hòa thuận với hai mẹ con cô,bây giờ thấy cô chỉ còn một mình bà ta lại ỷ thế ức h**p,đánh đập cô mọi lúc mọi nơi,bà ta còn dạy con gái của bà ta là Gia Giai,nhỏ hơn cô một tuổi rằng phải xem cô như một con hầu mà sai bảo,ban đầu khi bị bà ta ngược đãi cô đã phản kháng,đã nhiều lần muốn nói cho ba nghe nhưng lúc nào ông cũng vì bận mà bảo cô ra… Hôm đó là ngày mẹ của Mặc Hinh qua đời,cô bé đã khóc rất nhiều và cũng không có ý định sẽ ngừng khóc,rồi Ngô Kình Nghiêm xuất hiện,cậu chạy đến bên cô bé đáng yêu đang khóc đó mà ân cần hỏi:"Tiểu Hinh?Em tại sao lại khóc vậy?""Hức....hức...mẹ không thương Tiểu Hinh,mẹ bỏ đi mất rồi,ai cũng nói mẹ đi xa lắm rồi,sẽ không về với Tiểu Hinh được nữa,hức...hức""Tiểu Hinh ngoan,mẹ rất thương Tiểu Hinh đấy,nhưng mà mẹ của em đã mệt rồi,mẹ mệt thì phải để cho mẹ nghỉ ngơi chứ,đúng không?Từ nay về sau anh Kình Nghiêm sẽ bảo vệ và chăm sóc Tiểu Hinh thay cho mẹ nhé!"-cậu é vui vẻ mở miệng nói,cô bé đáng yêu sau khi nghe xong lời hứa đó thì ngẩng gương mặt đầy nước mắt của mình lên nhìn cậu:"Anh nói thật chứ?""Ừm,anh sẽ không nói dối em đâu!Mau nín khóc đi nào,mẹ sẽ không vui đâu đấy""Ưm!Vậy...vậy Tiểu Hinh sẽ không khóc nữa đâu,Tiểu Hinh đi về với anh Kình Nghiêm"-kể từ khi đó bên trong đầu óc của Ngô Kình Nghiêm đã tự mình đưa ra một sứ mệnh vô cùng cao cả,đó chính là bảo vệ cho Tiểu Hinh mà cậu...Quay về với hiện thực,cô cũng chỉ hồi tưởng lại rồi tự mình mỉm cười,con người vốn dĩ có rất nhiều lời hứa mà,nếu như đã không thực hiện được thì thôi,cô không ép,anh còn phải lo cho anh nữa chứ.Cuộc trò chuyện của bọn họ cuối cùng không có điểm chung,một kẻ quyết không buông một kẻ lại âm thầm buông bỏ,rốt cuộc bọn họ vẫn phải xoay lưng về nhau mà đi về mái ấm của riêng mình.Tối hôm đó Tiêu Đình Hạo cũng chẳng hỏi đến chuyện hôm nay của cô,cô cũng chẳng cần trả lời,cứ vậy mà lên phòng đi ngủ trước.Còn một mình Tiêu Đình Hạo ở dưới nhà,hắn lẵng lặng lấy điện thoại ra gọi cho một tên thuộc hạ"Hôm nay cô ấy đã đi đâu?""Dạ thiếu phu nhân đến sân bay đón một nam nhân trẻ tuổi,sau đó cả hai người đến ngồi nói chuyện tại quán cafe gần đó không lâu thì về rồi ạ!""Tên nam nhân đó các người có biết là ai không?""Dạ...có thể chính là Ngô Kình Nghiêm thiếu gia Ngô thị ạ!""Ngô Kình Nghiêm?Anh ta về nước sao?"-hắn lúc đó trở nên bất an vô cùng mà lầm bầm trong miệng...

Chương 7: Buông bỏ lời hứa của trẻ con