Lâm Mặc Hinh và Lâm Gia Giai là chị em cùng cha khác mẹ trong một gia đình giàu có. Mặc Hinh là con vợ cả,lúc đầu cô cũng sống rất hòa thuận với mẹ 2 và em gái,nhưng đến khi mẹ cô đột ngột mất do căn bệnh tim quái ác thì mọi thứ đều thay đổi,lúc đó cô chỉ mới 10t,một đứa trẻ suy nghĩ còn chưa chính chắn thì đã không còn mẹ trên đời rồi. Ba cô là một kẻ cuồng công việc và bán cả mạng mình vào công ty. Tuy rằng nhờ vậy mà mỗi năm kinh tế của Lâm gia chỉ có tăng chứ không giảm,nhưng mà cô lại vì thế mà mất hết niềm vui thời thơ ấu. Mẹ 2 của cô bà ta là một con rắn độc nham hiểm,lúc trước khi còn có mẹ cô bà ta lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười,nhẹ nhàng hòa thuận với hai mẹ con cô,bây giờ thấy cô chỉ còn một mình bà ta lại ỷ thế ức h**p,đánh đập cô mọi lúc mọi nơi,bà ta còn dạy con gái của bà ta là Gia Giai,nhỏ hơn cô một tuổi rằng phải xem cô như một con hầu mà sai bảo,ban đầu khi bị bà ta ngược đãi cô đã phản kháng,đã nhiều lần muốn nói cho ba nghe nhưng lúc nào ông cũng vì bận mà bảo cô ra…

Chương 11: Thử vượt tường

Thiếu Gia Bá Đạo! Anh Cần Gì?Tác giả: Thiên Hoa Ngọc TâmTruyện Ngôn TìnhLâm Mặc Hinh và Lâm Gia Giai là chị em cùng cha khác mẹ trong một gia đình giàu có. Mặc Hinh là con vợ cả,lúc đầu cô cũng sống rất hòa thuận với mẹ 2 và em gái,nhưng đến khi mẹ cô đột ngột mất do căn bệnh tim quái ác thì mọi thứ đều thay đổi,lúc đó cô chỉ mới 10t,một đứa trẻ suy nghĩ còn chưa chính chắn thì đã không còn mẹ trên đời rồi. Ba cô là một kẻ cuồng công việc và bán cả mạng mình vào công ty. Tuy rằng nhờ vậy mà mỗi năm kinh tế của Lâm gia chỉ có tăng chứ không giảm,nhưng mà cô lại vì thế mà mất hết niềm vui thời thơ ấu. Mẹ 2 của cô bà ta là một con rắn độc nham hiểm,lúc trước khi còn có mẹ cô bà ta lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười,nhẹ nhàng hòa thuận với hai mẹ con cô,bây giờ thấy cô chỉ còn một mình bà ta lại ỷ thế ức h**p,đánh đập cô mọi lúc mọi nơi,bà ta còn dạy con gái của bà ta là Gia Giai,nhỏ hơn cô một tuổi rằng phải xem cô như một con hầu mà sai bảo,ban đầu khi bị bà ta ngược đãi cô đã phản kháng,đã nhiều lần muốn nói cho ba nghe nhưng lúc nào ông cũng vì bận mà bảo cô ra… Trên sân thượng,cô tức giận quay mình nhìn xuống dòng xe tấp nập bên dưới mà lầm bầm trong miệng:"Tên khốn Tiêu Đình Hạo!Tôi là vợ anh mà cái gì cũng phải tùy ý anh!Còn dám để nữ nhân khác quấn mình trước mặt vợ,thật không biết xấu hổ,tôi trù ẻo anh kiếp này không sinh được con trai,không có kẻ nối dõi,tốt nhất là bị yếu sinh lý luôn đi!Ý mà không được,nếu như vậy giống nòi xinh đẹp và thông minh của mình thì sao nhỉ?"-cô tức giận tuôn một tràn chửi rủa rồi lại nhớ đến một vấn đề,cô chính là vợ hắn a,làm sao lại có một cô vợ trù ẻo chồng không có con được chứ,thật là ngu ngốc mà.Bỗng..."Mặc Hinh?Sao chị lại ở đây?"-cô quay mặt lại thì đã nhìn thấy Triết Quân đang cầm cốc cafe trên tay,chắc là cậu định lên sân thượng uống cafe,bây giờ tự dưng lại bị kẻ như cô cản trở rồi."Cậu định lên đây uống cafe sao?""Ùm!Giờ đã trưa rồi,chị cũng mau quay đến nhà ăn đi,xong còn quay lại làm việc nữa,anh của em rất nghiêm khắc đấy!"-Triết Quân lại nhẹ nhàng mỉm cười,cậu luôn là như vậy,vui vẻ hòa đồng,ôn nhu dễ bảo,ở gần cậu đúng là rất vui vẻ,không như anh của cậu ta,đúng là một kẻ đáng ghét mà.Cô lại nghĩ đến hắn nữa rồi,thật tức chết đi cho được."Chị uống không?"-cậu chìa ly cafe của mình cho cô,cô cũng rất tự nhiên lấy quay uống một chút"Cám ơn cậu!"-cô và cậu chẳng nói gì thêm nữa,cả hai chỉ đứng đó nghe tiếng gió vi vu thổi cùng với tiếng xe chạy tấp nập bên dưới,được một lúc,Tiêu Triết Quân lại lên tiếng:"Mặc Hinh à!Chị đã kết hôn chưa?""Hả?""Không cần ngạc nhiên như vậy,chị đã kết hôn chưa?""Ưm...rồi!Có chuyện gì sao?"-cô hơi ngập ngừng một chút rồi nói thẳng"Hắn...tốt với chị chứ?""Chị...cũng không rõ lắm!"-cô liếc mắt sang hướng khác,lơ đãng không muốn nghĩ tới"Vậy...chị có muốn thử biết thế nào là tình yêu thật sự không?Nó có thể giúp chị biết được hắn có yêu chị không đấy"-cậu nhanh chóng đã tiến đến gần cô,bây giờ cả hai người chỉ còn cách nhau khoảng vài mm nữa,cô hiện tại còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều và ấm áp của cậu ở ngay trên đỉnh đầu của mình,Tiêu Triết Quân như vậy lại cao hơn cô,cậu khẽ nâng gương mặt của cô lên,cúi đầu mình xuống,nhẹ nhàng hỏi:"Thử một lần vượt tường không?"...

Trên sân thượng,cô tức giận quay mình nhìn xuống dòng xe tấp nập bên dưới mà lầm bầm trong miệng:

"Tên khốn Tiêu Đình Hạo!Tôi là vợ anh mà cái gì cũng phải tùy ý anh!Còn dám để nữ nhân khác quấn mình trước mặt vợ,thật không biết xấu hổ,tôi trù ẻo anh kiếp này không sinh được con trai,không có kẻ nối dõi,tốt nhất là bị yếu sinh lý luôn đi!Ý mà không được,nếu như vậy giống nòi xinh đẹp và thông minh của mình thì sao nhỉ?"-cô tức giận tuôn một tràn chửi rủa rồi lại nhớ đến một vấn đề,cô chính là vợ hắn a,làm sao lại có một cô vợ trù ẻo chồng không có con được chứ,thật là ngu ngốc mà.Bỗng...

"Mặc Hinh?Sao chị lại ở đây?"-cô quay mặt lại thì đã nhìn thấy Triết Quân đang cầm cốc cafe trên tay,chắc là cậu định lên sân thượng uống cafe,bây giờ tự dưng lại bị kẻ như cô cản trở rồi.

"Cậu định lên đây uống cafe sao?"

"Ùm!Giờ đã trưa rồi,chị cũng mau quay đến nhà ăn đi,xong còn quay lại làm việc nữa,anh của em rất nghiêm khắc đấy!"-Triết Quân lại nhẹ nhàng mỉm cười,cậu luôn là như vậy,vui vẻ hòa đồng,ôn nhu dễ bảo,ở gần cậu đúng là rất vui vẻ,không như anh của cậu ta,đúng là một kẻ đáng ghét mà.Cô lại nghĩ đến hắn nữa rồi,thật tức chết đi cho được.

"Chị uống không?"-cậu chìa ly cafe của mình cho cô,cô cũng rất tự nhiên lấy quay uống một chút

"Cám ơn cậu!"-cô và cậu chẳng nói gì thêm nữa,cả hai chỉ đứng đó nghe tiếng gió vi vu thổi cùng với tiếng xe chạy tấp nập bên dưới,được một lúc,Tiêu Triết Quân lại lên tiếng:

"Mặc Hinh à!Chị đã kết hôn chưa?"

"Hả?"

"Không cần ngạc nhiên như vậy,chị đã kết hôn chưa?"

"Ưm...rồi!Có chuyện gì sao?"-cô hơi ngập ngừng một chút rồi nói thẳng

"Hắn...tốt với chị chứ?"

"Chị...cũng không rõ lắm!"-cô liếc mắt sang hướng khác,lơ đãng không muốn nghĩ tới

"Vậy...chị có muốn thử biết thế nào là tình yêu thật sự không?Nó có thể giúp chị biết được hắn có yêu chị không đấy"-cậu nhanh chóng đã tiến đến gần cô,bây giờ cả hai người chỉ còn cách nhau khoảng vài mm nữa,cô hiện tại còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều và ấm áp của cậu ở ngay trên đỉnh đầu của mình,Tiêu Triết Quân như vậy lại cao hơn cô,cậu khẽ nâng gương mặt của cô lên,cúi đầu mình xuống,nhẹ nhàng hỏi:

"Thử một lần vượt tường không?"...

Thiếu Gia Bá Đạo! Anh Cần Gì?Tác giả: Thiên Hoa Ngọc TâmTruyện Ngôn TìnhLâm Mặc Hinh và Lâm Gia Giai là chị em cùng cha khác mẹ trong một gia đình giàu có. Mặc Hinh là con vợ cả,lúc đầu cô cũng sống rất hòa thuận với mẹ 2 và em gái,nhưng đến khi mẹ cô đột ngột mất do căn bệnh tim quái ác thì mọi thứ đều thay đổi,lúc đó cô chỉ mới 10t,một đứa trẻ suy nghĩ còn chưa chính chắn thì đã không còn mẹ trên đời rồi. Ba cô là một kẻ cuồng công việc và bán cả mạng mình vào công ty. Tuy rằng nhờ vậy mà mỗi năm kinh tế của Lâm gia chỉ có tăng chứ không giảm,nhưng mà cô lại vì thế mà mất hết niềm vui thời thơ ấu. Mẹ 2 của cô bà ta là một con rắn độc nham hiểm,lúc trước khi còn có mẹ cô bà ta lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười,nhẹ nhàng hòa thuận với hai mẹ con cô,bây giờ thấy cô chỉ còn một mình bà ta lại ỷ thế ức h**p,đánh đập cô mọi lúc mọi nơi,bà ta còn dạy con gái của bà ta là Gia Giai,nhỏ hơn cô một tuổi rằng phải xem cô như một con hầu mà sai bảo,ban đầu khi bị bà ta ngược đãi cô đã phản kháng,đã nhiều lần muốn nói cho ba nghe nhưng lúc nào ông cũng vì bận mà bảo cô ra… Trên sân thượng,cô tức giận quay mình nhìn xuống dòng xe tấp nập bên dưới mà lầm bầm trong miệng:"Tên khốn Tiêu Đình Hạo!Tôi là vợ anh mà cái gì cũng phải tùy ý anh!Còn dám để nữ nhân khác quấn mình trước mặt vợ,thật không biết xấu hổ,tôi trù ẻo anh kiếp này không sinh được con trai,không có kẻ nối dõi,tốt nhất là bị yếu sinh lý luôn đi!Ý mà không được,nếu như vậy giống nòi xinh đẹp và thông minh của mình thì sao nhỉ?"-cô tức giận tuôn một tràn chửi rủa rồi lại nhớ đến một vấn đề,cô chính là vợ hắn a,làm sao lại có một cô vợ trù ẻo chồng không có con được chứ,thật là ngu ngốc mà.Bỗng..."Mặc Hinh?Sao chị lại ở đây?"-cô quay mặt lại thì đã nhìn thấy Triết Quân đang cầm cốc cafe trên tay,chắc là cậu định lên sân thượng uống cafe,bây giờ tự dưng lại bị kẻ như cô cản trở rồi."Cậu định lên đây uống cafe sao?""Ùm!Giờ đã trưa rồi,chị cũng mau quay đến nhà ăn đi,xong còn quay lại làm việc nữa,anh của em rất nghiêm khắc đấy!"-Triết Quân lại nhẹ nhàng mỉm cười,cậu luôn là như vậy,vui vẻ hòa đồng,ôn nhu dễ bảo,ở gần cậu đúng là rất vui vẻ,không như anh của cậu ta,đúng là một kẻ đáng ghét mà.Cô lại nghĩ đến hắn nữa rồi,thật tức chết đi cho được."Chị uống không?"-cậu chìa ly cafe của mình cho cô,cô cũng rất tự nhiên lấy quay uống một chút"Cám ơn cậu!"-cô và cậu chẳng nói gì thêm nữa,cả hai chỉ đứng đó nghe tiếng gió vi vu thổi cùng với tiếng xe chạy tấp nập bên dưới,được một lúc,Tiêu Triết Quân lại lên tiếng:"Mặc Hinh à!Chị đã kết hôn chưa?""Hả?""Không cần ngạc nhiên như vậy,chị đã kết hôn chưa?""Ưm...rồi!Có chuyện gì sao?"-cô hơi ngập ngừng một chút rồi nói thẳng"Hắn...tốt với chị chứ?""Chị...cũng không rõ lắm!"-cô liếc mắt sang hướng khác,lơ đãng không muốn nghĩ tới"Vậy...chị có muốn thử biết thế nào là tình yêu thật sự không?Nó có thể giúp chị biết được hắn có yêu chị không đấy"-cậu nhanh chóng đã tiến đến gần cô,bây giờ cả hai người chỉ còn cách nhau khoảng vài mm nữa,cô hiện tại còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều và ấm áp của cậu ở ngay trên đỉnh đầu của mình,Tiêu Triết Quân như vậy lại cao hơn cô,cậu khẽ nâng gương mặt của cô lên,cúi đầu mình xuống,nhẹ nhàng hỏi:"Thử một lần vượt tường không?"...

Chương 11: Thử vượt tường