Căn phòng tối đen như mực, duy chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng lạch cạch không ngừng trên bàn phím, đôi mắt Ngôn Hoài chăm chú nhìn vào đống số liệu kia, cũng không hề chớp mắt, một lúc lâu sau lại " cạch " thêm lần cuối, khóe miệng Ngôn Hoài cong lên nụ cười nhạt, xong rồi, tất cả kết thúc " Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy " Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi " " Cô có chắc là gửi bản gốc? " " Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt " Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... " Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn. Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có…

Chương 7: Lục hoàng tử

Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu NghiệtTác giả: Vũ Nhiễm NhiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCăn phòng tối đen như mực, duy chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng lạch cạch không ngừng trên bàn phím, đôi mắt Ngôn Hoài chăm chú nhìn vào đống số liệu kia, cũng không hề chớp mắt, một lúc lâu sau lại " cạch " thêm lần cuối, khóe miệng Ngôn Hoài cong lên nụ cười nhạt, xong rồi, tất cả kết thúc " Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy " Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi " " Cô có chắc là gửi bản gốc? " " Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt " Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... " Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn. Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có… Thời gian trôi qua chậm chạp, chậm đến mức phát chán, ngày nào cũng phải đấu trí hết người này đến người khác, nàng thật sự mệt mỏi aNhìn ngoài trời tối đen như mực, hơi lạnh phả vào gương mặt trắng nõn khiến nó hơi ửng hồng, chạm nhẹ vào hạt tuyết lạnh buốt, khóe miệng nhếch nhẹ___________Hoàng hậu mặc chiếc yếm đào nhung màu bạc kèm với chiếc quần ống rộng cùng màu, tóc tùy ý xõa khiến gương mặt nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt vẫn rất chăm chú pha trà, không gian yên tĩnh vô cùng thoải mái" Chàng dùng chút trà cho ấm " giọng nói hoàng hậu rất mềm mại, dịu dàng khác biệt hoàn toàn với cái khí lạnh ngoài kiaHoàng thượng nhận lấy tách trà, trang phục cùng màu với nàng. Một lát sau mới dừng bút lại, cuối cùng cũng xong việc ngày hôm nay. Ánh đèn mờ làm nhan sắc hắn thêm uy mãnh" Chuyện đó...chàng tra ra ai làm chưa "" Nhu Nhi " giọng nói hoàng thượng có chút lạnh lẽo, hắn không ngờ nữ nhi hiền lạnh, đức độ lại có tâm cơ độc ác như vậy, coi như hắn nhìn nhầm người" Sao có thể, Tình Nhi và nàng không thù không oán, sao nàng có thể ra tay tàn độc như vậy? " Nữ nhi duy nhất của nàng suýt mất mạng, mấy ngày nay nàng nhẫn nhịn không làm lớn chuyện để xem xét kĩBây giờ phát hiện lại tức muốn thổ huyết, bao nhiêu năm nàng chiếu cố nàng ta tốt như vậy. Tiện nhân!!Hoàng thượng thở dài ôm lấy nàng, nếu không phải là vua thì ông nhất định sẽ chẳng nạp thêm phi tần nào. Để hoàng hậu và nữ nhi chịu nhiều uất ức như vậy, thân là phụ hoàng thật đáng hổ thẹnĐây cũng là lí do trong cung không có quá nhiều hài tử" Chàng nhất định phải đòi lại công bằng cho nữ nhi của chúng ta " Hoàng hậu vùi đầu vào lòng hắn mà nghẹn ngào nói" Ta hiểu mà " Hắn ôm chặt nàng, cảm nhận sự ấm áp_________Sáng hôm sau nghe nói Tần Nhu được gọi vào thư phòng, cỡ một nén nhang liền nức nở chạy khỏi đấy. Sau đó phát sốt phải dưỡng bệnh, biệt tăm không ra ngoàiThật ra là như sau:Hoàng thượng gọi nàng ta vào là bàn đến chuyện ban hôn, làm công chúa hòa thân cho nước Tống, dù sao nàng cũng quá tuổi cập kê rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì thật sự cho dù là công chúa cao quý đi nữa thì cũng không ai muốn cưới vàoMà nước Tống là ai chứ? Nổi tiếng là tàn bạo khát máu. Người Tần Nhu hòa thân lại là Tứ hoàng tử Tống quốc, hắn vốn dĩ là một tên bạo chúa, số nữ nhân hắn cưới vào nhiều không đếm xuể, nhưng lại chết không rõ lí do. Những người được hắn cưới đều có danh phận cao quý, chỉ là bị thất sủng nên mới đem vứt bỏ ở nơi tàn độc này. Chết cũng không ai quan tâm. Hắn cũng là hoàng tử rất được sủng ái ở Tần quốc, ai dám động vào hắnTần Nhu vì quá sợ hãi mà cãi ầm lên, sau đó thì mọi chuyện như trênTại sao Tần Uyển Tình biết chuyện này à, do người trước mặt nói đấyLục hoàng tử - Tần Thiện, ngũ quan tinh xảo, vài phần giống hoàng thượng, có chút mạnh mẽ nghịch ngợm, nhưng khí chất không tồi, hơn nàng 3 tuổi, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ màHắn lúc qua thư phòng vô tình nghe được, hưng phấn muốn kể lại cho muội muội này. Cái tính hay nói lập tức không khống chế được, liền nói liên tục gần 4 canh giờQuân đâu, mau lôi tên b**n th** nhiều nhiều này cho bản công chúaAi mà kiên nhẫn nghe đi nghe lại một chuyện chứRốt cuộc Tần Thiện cũng bị đuổi khỏi phòng, hắn oai oái vài câu rồi lại dỗ ngọtỞ hoàng cung này rất chán, hắn chẳng thể trò chuyện với ai cả, nay có muội muội đáng yêu như vậy, hắn mới bất quá nói hơi nhiều" Lục ca, huynh có thể im lặng đi hay không? " Sắc mặt Tần Uyển Tình lạnh nhạt đến đáng sợ" Thất muội à, ta chỉ muốn thăm muội thôi " Tần Thiện không chút xấu hổ uỷ khuất nóiKhoé miệng nàng giựt giựt vài cái, tên này sao lại làm bộ dạng giống con gái vậyThấy nàng không nói gì, Tần Thiện lại giở thói nịnh nọt, cuối cùng bị đuổi không ngần ngạiThật là, bộ dạng muội ấy đáng yêu như vậy mà tính cách chẳng tốt gì cảThôi hắn kiếm Bát đệ nói chuyện vậy_____Còn 3 tuần nữa là sang xuân rồi, khí trời cũng vì thế mà có chút ấm ápTrong cung lại có chuyệnÀ! Ở đây lúc nào chẳng có chuyện" Đứa nhỏ này, sao con ít đến thăm ta vậy? " thái hậu hiền hoà cười, cốc yêu Tần Uyển Tình một cái" Tình nhi không tốt " Nàng dạo này thường xuyên đến cung thái hậu, nàng rất hảo cảm với vị bà bà này"Cũng sắp tới năm mới rồi, chắc hai đứa bé kia cũng sắp về rồi " Thái hậu vui vẻ nói, gia đình lại sắp được sum họpTần Uyển Tình cười ngọt. Trong lòng có chút ấm áp, giao thừa năm nay, nàng không còn cô đơn nữa rồi" Hoàng tổ mẫu, nhi thần thương người nhất " Thân ảnh nhỏ bé của nàng lập tức nhào vào lòng thái hậu mà nũng nịu, nàng sợ bản thân lại mất đi cảm giác này" Đứa nhỏ này, lại nịnh ta " Thái hậu cười càng tươi, v**t v* mái tóc của nàng âu yếm cưng chiềuTần Thiện lúc đứng ngoài cửa thấy cảnh tượng này lập tức sợTiểu muội muội đáng sợ hôm qua chết đâu mất rồiHắn cần rửa mắt, thật bất ngờ quá rồi___________________________________________Mong các cậu đừng đọc chùa được không? Mặc dù truyện của Ngư rất nhiều sai sót nhưng có một số cậu xem chùa khiến tớ khá buồnĐây là lần đầu tiên viết về thểloại nàynên tớ rất cần lời khuyênCho tớ gọi là cái độnglực đi

Thời gian trôi qua chậm chạp, chậm đến mức phát chán, ngày nào cũng phải đấu trí hết người này đến người khác, nàng thật sự mệt mỏi a

Nhìn ngoài trời tối đen như mực, hơi lạnh phả vào gương mặt trắng nõn khiến nó hơi ửng hồng, chạm nhẹ vào hạt tuyết lạnh buốt, khóe miệng nhếch nhẹ

___________

Hoàng hậu mặc chiếc yếm đào nhung màu bạc kèm với chiếc quần ống rộng cùng màu, tóc tùy ý xõa khiến gương mặt nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt vẫn rất chăm chú pha trà, không gian yên tĩnh vô cùng thoải mái

" Chàng dùng chút trà cho ấm " giọng nói hoàng hậu rất mềm mại, dịu dàng khác biệt hoàn toàn với cái khí lạnh ngoài kia

Hoàng thượng nhận lấy tách trà, trang phục cùng màu với nàng. Một lát sau mới dừng bút lại, cuối cùng cũng xong việc ngày hôm nay. Ánh đèn mờ làm nhan sắc hắn thêm uy mãnh

" Chuyện đó...chàng tra ra ai làm chưa "

" Nhu Nhi " giọng nói hoàng thượng có chút lạnh lẽo, hắn không ngờ nữ nhi hiền lạnh, đức độ lại có tâm cơ độc ác như vậy, coi như hắn nhìn nhầm người

" Sao có thể, Tình Nhi và nàng không thù không oán, sao nàng có thể ra tay tàn độc như vậy? " Nữ nhi duy nhất của nàng suýt mất mạng, mấy ngày nay nàng nhẫn nhịn không làm lớn chuyện để xem xét kĩ

Bây giờ phát hiện lại tức muốn thổ huyết, bao nhiêu năm nàng chiếu cố nàng ta tốt như vậy. Tiện nhân!!

Hoàng thượng thở dài ôm lấy nàng, nếu không phải là vua thì ông nhất định sẽ chẳng nạp thêm phi tần nào. Để hoàng hậu và nữ nhi chịu nhiều uất ức như vậy, thân là phụ hoàng thật đáng hổ thẹn

Đây cũng là lí do trong cung không có quá nhiều hài tử

" Chàng nhất định phải đòi lại công bằng cho nữ nhi của chúng ta " Hoàng hậu vùi đầu vào lòng hắn mà nghẹn ngào nói

" Ta hiểu mà " Hắn ôm chặt nàng, cảm nhận sự ấm áp

_________

Sáng hôm sau nghe nói Tần Nhu được gọi vào thư phòng, cỡ một nén nhang liền nức nở chạy khỏi đấy. Sau đó phát sốt phải dưỡng bệnh, biệt tăm không ra ngoài

Thật ra là như sau:

Hoàng thượng gọi nàng ta vào là bàn đến chuyện ban hôn, làm công chúa hòa thân cho nước Tống, dù sao nàng cũng quá tuổi cập kê rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì thật sự cho dù là công chúa cao quý đi nữa thì cũng không ai muốn cưới vào

Mà nước Tống là ai chứ? Nổi tiếng là tàn bạo khát máu. Người Tần Nhu hòa thân lại là Tứ hoàng tử Tống quốc, hắn vốn dĩ là một tên bạo chúa, số nữ nhân hắn cưới vào nhiều không đếm xuể, nhưng lại chết không rõ lí do. Những người được hắn cưới đều có danh phận cao quý, chỉ là bị thất sủng nên mới đem vứt bỏ ở nơi tàn độc này. Chết cũng không ai quan tâm. Hắn cũng là hoàng tử rất được sủng ái ở Tần quốc, ai dám động vào hắn

Tần Nhu vì quá sợ hãi mà cãi ầm lên, sau đó thì mọi chuyện như trên

Tại sao Tần Uyển Tình biết chuyện này à, do người trước mặt nói đấy

Lục hoàng tử - Tần Thiện, ngũ quan tinh xảo, vài phần giống hoàng thượng, có chút mạnh mẽ nghịch ngợm, nhưng khí chất không tồi, hơn nàng 3 tuổi, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ mà

Hắn lúc qua thư phòng vô tình nghe được, hưng phấn muốn kể lại cho muội muội này. Cái tính hay nói lập tức không khống chế được, liền nói liên tục gần 4 canh giờ

Quân đâu, mau lôi tên b**n th** nhiều nhiều này cho bản công chúa

Ai mà kiên nhẫn nghe đi nghe lại một chuyện chứ

Rốt cuộc Tần Thiện cũng bị đuổi khỏi phòng, hắn oai oái vài câu rồi lại dỗ ngọt

Ở hoàng cung này rất chán, hắn chẳng thể trò chuyện với ai cả, nay có muội muội đáng yêu như vậy, hắn mới bất quá nói hơi nhiều

" Lục ca, huynh có thể im lặng đi hay không? " Sắc mặt Tần Uyển Tình lạnh nhạt đến đáng sợ

" Thất muội à, ta chỉ muốn thăm muội thôi " Tần Thiện không chút xấu hổ uỷ khuất nói

Khoé miệng nàng giựt giựt vài cái, tên này sao lại làm bộ dạng giống con gái vậy

Thấy nàng không nói gì, Tần Thiện lại giở thói nịnh nọt, cuối cùng bị đuổi không ngần ngại

Thật là, bộ dạng muội ấy đáng yêu như vậy mà tính cách chẳng tốt gì cả

Thôi hắn kiếm Bát đệ nói chuyện vậy

_____

Còn 3 tuần nữa là sang xuân rồi, khí trời cũng vì thế mà có chút ấm áp

Trong cung lại có chuyện

À! Ở đây lúc nào chẳng có chuyện

" Đứa nhỏ này, sao con ít đến thăm ta vậy? " thái hậu hiền hoà cười, cốc yêu Tần Uyển Tình một cái

" Tình nhi không tốt " Nàng dạo này thường xuyên đến cung thái hậu, nàng rất hảo cảm với vị bà bà này

"Cũng sắp tới năm mới rồi, chắc hai đứa bé kia cũng sắp về rồi " Thái hậu vui vẻ nói, gia đình lại sắp được sum họp

Tần Uyển Tình cười ngọt. Trong lòng có chút ấm áp, giao thừa năm nay, nàng không còn cô đơn nữa rồi

" Hoàng tổ mẫu, nhi thần thương người nhất " Thân ảnh nhỏ bé của nàng lập tức nhào vào lòng thái hậu mà nũng nịu, nàng sợ bản thân lại mất đi cảm giác này

" Đứa nhỏ này, lại nịnh ta " Thái hậu cười càng tươi, v**t v* mái tóc của nàng âu yếm cưng chiều

Tần Thiện lúc đứng ngoài cửa thấy cảnh tượng này lập tức sợ

Tiểu muội muội đáng sợ hôm qua chết đâu mất rồi

Hắn cần rửa mắt, thật bất ngờ quá rồi

___________________________________________

Mong các cậu đừng đọc chùa được không? Mặc dù truyện của Ngư rất nhiều sai sót nhưng có một số cậu xem chùa khiến tớ khá buồn

Đây là lần đầu tiên viết về thể

loại này

nên tớ rất cần lời khuyên

Cho tớ gọi là cái động

lực đi

Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu NghiệtTác giả: Vũ Nhiễm NhiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCăn phòng tối đen như mực, duy chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng lạch cạch không ngừng trên bàn phím, đôi mắt Ngôn Hoài chăm chú nhìn vào đống số liệu kia, cũng không hề chớp mắt, một lúc lâu sau lại " cạch " thêm lần cuối, khóe miệng Ngôn Hoài cong lên nụ cười nhạt, xong rồi, tất cả kết thúc " Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy " Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi " " Cô có chắc là gửi bản gốc? " " Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt " Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... " Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn. Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có… Thời gian trôi qua chậm chạp, chậm đến mức phát chán, ngày nào cũng phải đấu trí hết người này đến người khác, nàng thật sự mệt mỏi aNhìn ngoài trời tối đen như mực, hơi lạnh phả vào gương mặt trắng nõn khiến nó hơi ửng hồng, chạm nhẹ vào hạt tuyết lạnh buốt, khóe miệng nhếch nhẹ___________Hoàng hậu mặc chiếc yếm đào nhung màu bạc kèm với chiếc quần ống rộng cùng màu, tóc tùy ý xõa khiến gương mặt nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt vẫn rất chăm chú pha trà, không gian yên tĩnh vô cùng thoải mái" Chàng dùng chút trà cho ấm " giọng nói hoàng hậu rất mềm mại, dịu dàng khác biệt hoàn toàn với cái khí lạnh ngoài kiaHoàng thượng nhận lấy tách trà, trang phục cùng màu với nàng. Một lát sau mới dừng bút lại, cuối cùng cũng xong việc ngày hôm nay. Ánh đèn mờ làm nhan sắc hắn thêm uy mãnh" Chuyện đó...chàng tra ra ai làm chưa "" Nhu Nhi " giọng nói hoàng thượng có chút lạnh lẽo, hắn không ngờ nữ nhi hiền lạnh, đức độ lại có tâm cơ độc ác như vậy, coi như hắn nhìn nhầm người" Sao có thể, Tình Nhi và nàng không thù không oán, sao nàng có thể ra tay tàn độc như vậy? " Nữ nhi duy nhất của nàng suýt mất mạng, mấy ngày nay nàng nhẫn nhịn không làm lớn chuyện để xem xét kĩBây giờ phát hiện lại tức muốn thổ huyết, bao nhiêu năm nàng chiếu cố nàng ta tốt như vậy. Tiện nhân!!Hoàng thượng thở dài ôm lấy nàng, nếu không phải là vua thì ông nhất định sẽ chẳng nạp thêm phi tần nào. Để hoàng hậu và nữ nhi chịu nhiều uất ức như vậy, thân là phụ hoàng thật đáng hổ thẹnĐây cũng là lí do trong cung không có quá nhiều hài tử" Chàng nhất định phải đòi lại công bằng cho nữ nhi của chúng ta " Hoàng hậu vùi đầu vào lòng hắn mà nghẹn ngào nói" Ta hiểu mà " Hắn ôm chặt nàng, cảm nhận sự ấm áp_________Sáng hôm sau nghe nói Tần Nhu được gọi vào thư phòng, cỡ một nén nhang liền nức nở chạy khỏi đấy. Sau đó phát sốt phải dưỡng bệnh, biệt tăm không ra ngoàiThật ra là như sau:Hoàng thượng gọi nàng ta vào là bàn đến chuyện ban hôn, làm công chúa hòa thân cho nước Tống, dù sao nàng cũng quá tuổi cập kê rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì thật sự cho dù là công chúa cao quý đi nữa thì cũng không ai muốn cưới vàoMà nước Tống là ai chứ? Nổi tiếng là tàn bạo khát máu. Người Tần Nhu hòa thân lại là Tứ hoàng tử Tống quốc, hắn vốn dĩ là một tên bạo chúa, số nữ nhân hắn cưới vào nhiều không đếm xuể, nhưng lại chết không rõ lí do. Những người được hắn cưới đều có danh phận cao quý, chỉ là bị thất sủng nên mới đem vứt bỏ ở nơi tàn độc này. Chết cũng không ai quan tâm. Hắn cũng là hoàng tử rất được sủng ái ở Tần quốc, ai dám động vào hắnTần Nhu vì quá sợ hãi mà cãi ầm lên, sau đó thì mọi chuyện như trênTại sao Tần Uyển Tình biết chuyện này à, do người trước mặt nói đấyLục hoàng tử - Tần Thiện, ngũ quan tinh xảo, vài phần giống hoàng thượng, có chút mạnh mẽ nghịch ngợm, nhưng khí chất không tồi, hơn nàng 3 tuổi, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ màHắn lúc qua thư phòng vô tình nghe được, hưng phấn muốn kể lại cho muội muội này. Cái tính hay nói lập tức không khống chế được, liền nói liên tục gần 4 canh giờQuân đâu, mau lôi tên b**n th** nhiều nhiều này cho bản công chúaAi mà kiên nhẫn nghe đi nghe lại một chuyện chứRốt cuộc Tần Thiện cũng bị đuổi khỏi phòng, hắn oai oái vài câu rồi lại dỗ ngọtỞ hoàng cung này rất chán, hắn chẳng thể trò chuyện với ai cả, nay có muội muội đáng yêu như vậy, hắn mới bất quá nói hơi nhiều" Lục ca, huynh có thể im lặng đi hay không? " Sắc mặt Tần Uyển Tình lạnh nhạt đến đáng sợ" Thất muội à, ta chỉ muốn thăm muội thôi " Tần Thiện không chút xấu hổ uỷ khuất nóiKhoé miệng nàng giựt giựt vài cái, tên này sao lại làm bộ dạng giống con gái vậyThấy nàng không nói gì, Tần Thiện lại giở thói nịnh nọt, cuối cùng bị đuổi không ngần ngạiThật là, bộ dạng muội ấy đáng yêu như vậy mà tính cách chẳng tốt gì cảThôi hắn kiếm Bát đệ nói chuyện vậy_____Còn 3 tuần nữa là sang xuân rồi, khí trời cũng vì thế mà có chút ấm ápTrong cung lại có chuyệnÀ! Ở đây lúc nào chẳng có chuyện" Đứa nhỏ này, sao con ít đến thăm ta vậy? " thái hậu hiền hoà cười, cốc yêu Tần Uyển Tình một cái" Tình nhi không tốt " Nàng dạo này thường xuyên đến cung thái hậu, nàng rất hảo cảm với vị bà bà này"Cũng sắp tới năm mới rồi, chắc hai đứa bé kia cũng sắp về rồi " Thái hậu vui vẻ nói, gia đình lại sắp được sum họpTần Uyển Tình cười ngọt. Trong lòng có chút ấm áp, giao thừa năm nay, nàng không còn cô đơn nữa rồi" Hoàng tổ mẫu, nhi thần thương người nhất " Thân ảnh nhỏ bé của nàng lập tức nhào vào lòng thái hậu mà nũng nịu, nàng sợ bản thân lại mất đi cảm giác này" Đứa nhỏ này, lại nịnh ta " Thái hậu cười càng tươi, v**t v* mái tóc của nàng âu yếm cưng chiềuTần Thiện lúc đứng ngoài cửa thấy cảnh tượng này lập tức sợTiểu muội muội đáng sợ hôm qua chết đâu mất rồiHắn cần rửa mắt, thật bất ngờ quá rồi___________________________________________Mong các cậu đừng đọc chùa được không? Mặc dù truyện của Ngư rất nhiều sai sót nhưng có một số cậu xem chùa khiến tớ khá buồnĐây là lần đầu tiên viết về thểloại nàynên tớ rất cần lời khuyênCho tớ gọi là cái độnglực đi

Chương 7: Lục hoàng tử