Căn phòng tối đen như mực, duy chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng lạch cạch không ngừng trên bàn phím, đôi mắt Ngôn Hoài chăm chú nhìn vào đống số liệu kia, cũng không hề chớp mắt, một lúc lâu sau lại " cạch " thêm lần cuối, khóe miệng Ngôn Hoài cong lên nụ cười nhạt, xong rồi, tất cả kết thúc " Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy " Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi " " Cô có chắc là gửi bản gốc? " " Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt " Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... " Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn. Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có…

Chương 20: Nữ nhân kì bí

Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu NghiệtTác giả: Vũ Nhiễm NhiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCăn phòng tối đen như mực, duy chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng lạch cạch không ngừng trên bàn phím, đôi mắt Ngôn Hoài chăm chú nhìn vào đống số liệu kia, cũng không hề chớp mắt, một lúc lâu sau lại " cạch " thêm lần cuối, khóe miệng Ngôn Hoài cong lên nụ cười nhạt, xong rồi, tất cả kết thúc " Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy " Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi " " Cô có chắc là gửi bản gốc? " " Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt " Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... " Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn. Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có… Tần Uyển Tình uống một ít canh, chỉ thấy canh hôm nay nhạt nhẽo kì lạMà này...Các người có tính cho bản công chúa ăn không vậy???Vũ Nhiên ngồi bên cạnh nàng, tay không ngừng gắp thức ăn mĩ vị vào bát của nàng, miệng cười yêu chiềuThái tử đã đặt đũa xuống từ lâuTam hoàng tử tắt mất nụ cười như gió xuân ấm áp thường ngàyTứ hoàng tử nắm chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy, nô tài thân cận bên cạnh hắn ta nhanh trí nhắc nhở người đó không thể giết đượcLục hoàng tử " Cái quái gì.. "Bát hoàng tử yếu ớt đẩy thức ăn trong bát vị thất tỉ, thay bằng một miếng tôm hấp " Ăn cái này tốt hơn "Hôm nay hoàng thượng có chuyện phải ngự triều, hoàng hậu ở bên cạnh chăm sóc cho thái hậu nên mọi người tự ngự thiện ngoài bờ hồ" Cảm ơn đệ,.. tam vương gia à, bản cung không ăn hết được " Tần Uyển Tình cố giữ cho bản thân thật thanh lịch" Nàng gầy quá " Vũ Nhiên buồn rầu nóiNày! Đây không phải là gầy đâu, là giữ dáng, giữ dáng đấy" Tam vương gia, sao ngươi lại ở đây, hình như không ổn " Tần Phục mỉm cười nhẹ, gắp lấy một miếng rau xanh cho vào miệng" Gia là hôn phu của nàng, có gì không ổn? " Vũ Nhiên vẫn không rời mắt khỏi nàng" Gia không thích chơi trò đồng tính luyến ái, các người nên kiếm người khác chơi đi " Tần Phục tính tiếp lời nhưng lại bị câu nói của Vũ Nhiên là cho sặcĐập bàn a!Cho dù bản thân ngươi đẹp thật, nhưng ta ở đây rất ít, đâu có quen thuộc với cái thứ như thếVới lại ra khỏi Tần quốc, thì đồng tính chính là bị khinh bỉ nhất" Gia muốn ăn, các vị có thể yên tĩnh ăn được không, đừng nhìn gia như sói đói như vậy, gia không đoạn tụ " Hắn nói một hồi, lại gắp miếng tôm hấp trong chén nàng cho vào miệngTần Uyển Tình "... " Ngàn lời thông cảm cho các huynh__________" Tỉ tỉ, đừng cõng đệ nữa.. khụ.. khụ " Tiểu thiếu niên yếu ớt nói, ho khan ra một ngụm máu tươi" Đệ im.. lặng.. hộc.. hộc " Giọng nói khàn đặc của nữ nhân vang lên, khắp người đều đầy máu, quần áo đã rách nát đến thảm, mái tóc xù che khuất đi gương mặt đầy bùn đất, nhưng đặc biệt, mái tóc có màu vàng chanh nhạt, cùng màu với người mà nàng ta đang cõngTiểu thiếu niên hô hấp càng ngày càng trì truệ, mũi tên trên người vẫn chưa được gắp ra, chỉ sơ cứu cho bớt cắt đứt thêm vài động mạch, gương mặt tái nhợt không còn chút máuNữ nhân bất cẩn vấp ngã, cả người nàng ta ngã nhào về trước, nhưng nàng ta vẫn ôm đỡ lấy người sau lưng, tấm lưng đập vào đá đau nhói" Khụ.. " Lần này nàng ta phun ra ngụm máu" Tỉ tỉ, thả đệ ở đây đi, tỉ mau chạy,.. " Tiểu thiếu niên ngất lịm, sắc mặt từ tái nhợt trở nên tím nhạt dần" Đừng mà... Mạch.. mở mắt ra nhìn tỉ.. Mạch.. " Từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng ta rơi xuống, hòa trộn với máu tươi bên dưới tạo thành một khung cảnh quỷ dịNữ nhân tiếp tục cõng đệ đệ của mình, lê lết thành vạt máu trên đấtTại sao? Cùng là người mà họ lại đối xử với hai tỉ đệ nàng ta như vậy?" Khụ.. Chết tiệt.. " Lại thêm ngụm máu phun ra, sức lực nàng ta ngày càng yếu ớt, lại nhìn thấy nơi phồn vinh dưới kia, nàng ta càng kiên địnhPhải sống, nhất định phải sống sót" Ta nói này, ngươi đừng đi theo ta được không? " Tần Uyển Tình một thân nam trang màu xanh mạ, tóc búi cao, vô cùng anh tuấn" Nàng đi hái nấm, ta đi chung bảo vệ nàng " Vũ Nhiên cầm một giỏ đan tỉ mỉ, miệng cười nhẹ nhàngTùy ngươi" Khoan đã " Vũ Nhiên đưa tay chặn nàng lại, mũi tên bên người đã căng sẵnBụi cây trước mặt sột soạt vài tiếng, quan trọng là mùi máu tươi nồng nặcLà máu người!!Tần Uyển Tình khựng lại, thú hoang ăn thịt người sao?Lát sau xuất hiện một nữ nhân đầy máu, sau lưng còn cõng một người thảm hơn" Người, không phải thú "Vũ Nhiên buông mũi tên xuốngGương mặt nữ nhân khi gặp nàng chính là sợ hãi tột độ, bọn họ sẽ không g**t ch*t nàng ta chứCái sức lực cuối cùng cũng mất hết, ánh mắt nàng ta mơ hồ rồi ngất điTần Uyển Tình nhíu mày rồi phất tay lên, rất nhanh chóng có hai hắc y xuất hiện bên cạnh nàng" Đem họ về viện của ta "" Không đi hái nấm nữa à? " Vũ Nhiên hỏi, ánh mắt có chút buồn bã" Lần.. sau đi " Tần Uyển Tình có chút chột dạ, nghiêng mặt trả lờiLần này có việc quan trọng hơn_______________________________________________Năm mới vui vẻ nha!! Hãy tiếp tục ủng hộ tớ nhé!! Yêu yêu các cậu

Tần Uyển Tình uống một ít canh, chỉ thấy canh hôm nay nhạt nhẽo kì lạ

Mà này...

Các người có tính cho bản công chúa ăn không vậy???

Vũ Nhiên ngồi bên cạnh nàng, tay không ngừng gắp thức ăn mĩ vị vào bát của nàng, miệng cười yêu chiều

Thái tử đã đặt đũa xuống từ lâu

Tam hoàng tử tắt mất nụ cười như gió xuân ấm áp thường ngày

Tứ hoàng tử nắm chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy, nô tài thân cận bên cạnh hắn ta nhanh trí nhắc nhở người đó không thể giết được

Lục hoàng tử " Cái quái gì.. "

Bát hoàng tử yếu ớt đẩy thức ăn trong bát vị thất tỉ, thay bằng một miếng tôm hấp " Ăn cái này tốt hơn "

Hôm nay hoàng thượng có chuyện phải ngự triều, hoàng hậu ở bên cạnh chăm sóc cho thái hậu nên mọi người tự ngự thiện ngoài bờ hồ

" Cảm ơn đệ,.. tam vương gia à, bản cung không ăn hết được " Tần Uyển Tình cố giữ cho bản thân thật thanh lịch

" Nàng gầy quá " Vũ Nhiên buồn rầu nói

Này! Đây không phải là gầy đâu, là giữ dáng, giữ dáng đấy

" Tam vương gia, sao ngươi lại ở đây, hình như không ổn " Tần Phục mỉm cười nhẹ, gắp lấy một miếng rau xanh cho vào miệng

" Gia là hôn phu của nàng, có gì không ổn? " Vũ Nhiên vẫn không rời mắt khỏi nàng

" Gia không thích chơi trò đồng tính luyến ái, các người nên kiếm người khác chơi đi " Tần Phục tính tiếp lời nhưng lại bị câu nói của Vũ Nhiên là cho sặc

Đập bàn a!

Cho dù bản thân ngươi đẹp thật, nhưng ta ở đây rất ít, đâu có quen thuộc với cái thứ như thế

Với lại ra khỏi Tần quốc, thì đồng tính chính là bị khinh bỉ nhất

" Gia muốn ăn, các vị có thể yên tĩnh ăn được không, đừng nhìn gia như sói đói như vậy, gia không đoạn tụ " Hắn nói một hồi, lại gắp miếng tôm hấp trong chén nàng cho vào miệng

Tần Uyển Tình "... " Ngàn lời thông cảm cho các huynh

__________

" Tỉ tỉ, đừng cõng đệ nữa.. khụ.. khụ " Tiểu thiếu niên yếu ớt nói, ho khan ra một ngụm máu tươi

" Đệ im.. lặng.. hộc.. hộc " Giọng nói khàn đặc của nữ nhân vang lên, khắp người đều đầy máu, quần áo đã rách nát đến thảm, mái tóc xù che khuất đi gương mặt đầy bùn đất, nhưng đặc biệt, mái tóc có màu vàng chanh nhạt, cùng màu với người mà nàng ta đang cõng

Tiểu thiếu niên hô hấp càng ngày càng trì truệ, mũi tên trên người vẫn chưa được gắp ra, chỉ sơ cứu cho bớt cắt đứt thêm vài động mạch, gương mặt tái nhợt không còn chút máu

Nữ nhân bất cẩn vấp ngã, cả người nàng ta ngã nhào về trước, nhưng nàng ta vẫn ôm đỡ lấy người sau lưng, tấm lưng đập vào đá đau nhói

" Khụ.. " Lần này nàng ta phun ra ngụm máu

" Tỉ tỉ, thả đệ ở đây đi, tỉ mau chạy,.. " Tiểu thiếu niên ngất lịm, sắc mặt từ tái nhợt trở nên tím nhạt dần

" Đừng mà... Mạch.. mở mắt ra nhìn tỉ.. Mạch.. " Từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng ta rơi xuống, hòa trộn với máu tươi bên dưới tạo thành một khung cảnh quỷ dị

Nữ nhân tiếp tục cõng đệ đệ của mình, lê lết thành vạt máu trên đất

Tại sao? Cùng là người mà họ lại đối xử với hai tỉ đệ nàng ta như vậy?

" Khụ.. Chết tiệt.. " Lại thêm ngụm máu phun ra, sức lực nàng ta ngày càng yếu ớt, lại nhìn thấy nơi phồn vinh dưới kia, nàng ta càng kiên định

Phải sống, nhất định phải sống sót

" Ta nói này, ngươi đừng đi theo ta được không? " Tần Uyển Tình một thân nam trang màu xanh mạ, tóc búi cao, vô cùng anh tuấn

" Nàng đi hái nấm, ta đi chung bảo vệ nàng " Vũ Nhiên cầm một giỏ đan tỉ mỉ, miệng cười nhẹ nhàng

Tùy ngươi

" Khoan đã " Vũ Nhiên đưa tay chặn nàng lại, mũi tên bên người đã căng sẵn

Bụi cây trước mặt sột soạt vài tiếng, quan trọng là mùi máu tươi nồng nặc

Là máu người!!

Tần Uyển Tình khựng lại, thú hoang ăn thịt người sao?

Lát sau xuất hiện một nữ nhân đầy máu, sau lưng còn cõng một người thảm hơn

" Người, không phải thú "

Vũ Nhiên buông mũi tên xuống

Gương mặt nữ nhân khi gặp nàng chính là sợ hãi tột độ, bọn họ sẽ không g**t ch*t nàng ta chứ

Cái sức lực cuối cùng cũng mất hết, ánh mắt nàng ta mơ hồ rồi ngất đi

Tần Uyển Tình nhíu mày rồi phất tay lên, rất nhanh chóng có hai hắc y xuất hiện bên cạnh nàng

" Đem họ về viện của ta "

" Không đi hái nấm nữa à? " Vũ Nhiên hỏi, ánh mắt có chút buồn bã

" Lần.. sau đi " Tần Uyển Tình có chút chột dạ, nghiêng mặt trả lời

Lần này có việc quan trọng hơn

_______________________________________________

Năm mới vui vẻ nha!! Hãy tiếp tục ủng hộ tớ nhé!! Yêu yêu các cậu

Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu NghiệtTác giả: Vũ Nhiễm NhiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCăn phòng tối đen như mực, duy chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng lạch cạch không ngừng trên bàn phím, đôi mắt Ngôn Hoài chăm chú nhìn vào đống số liệu kia, cũng không hề chớp mắt, một lúc lâu sau lại " cạch " thêm lần cuối, khóe miệng Ngôn Hoài cong lên nụ cười nhạt, xong rồi, tất cả kết thúc " Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy " Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi " " Cô có chắc là gửi bản gốc? " " Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt " Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... " Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn. Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có… Tần Uyển Tình uống một ít canh, chỉ thấy canh hôm nay nhạt nhẽo kì lạMà này...Các người có tính cho bản công chúa ăn không vậy???Vũ Nhiên ngồi bên cạnh nàng, tay không ngừng gắp thức ăn mĩ vị vào bát của nàng, miệng cười yêu chiềuThái tử đã đặt đũa xuống từ lâuTam hoàng tử tắt mất nụ cười như gió xuân ấm áp thường ngàyTứ hoàng tử nắm chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy, nô tài thân cận bên cạnh hắn ta nhanh trí nhắc nhở người đó không thể giết đượcLục hoàng tử " Cái quái gì.. "Bát hoàng tử yếu ớt đẩy thức ăn trong bát vị thất tỉ, thay bằng một miếng tôm hấp " Ăn cái này tốt hơn "Hôm nay hoàng thượng có chuyện phải ngự triều, hoàng hậu ở bên cạnh chăm sóc cho thái hậu nên mọi người tự ngự thiện ngoài bờ hồ" Cảm ơn đệ,.. tam vương gia à, bản cung không ăn hết được " Tần Uyển Tình cố giữ cho bản thân thật thanh lịch" Nàng gầy quá " Vũ Nhiên buồn rầu nóiNày! Đây không phải là gầy đâu, là giữ dáng, giữ dáng đấy" Tam vương gia, sao ngươi lại ở đây, hình như không ổn " Tần Phục mỉm cười nhẹ, gắp lấy một miếng rau xanh cho vào miệng" Gia là hôn phu của nàng, có gì không ổn? " Vũ Nhiên vẫn không rời mắt khỏi nàng" Gia không thích chơi trò đồng tính luyến ái, các người nên kiếm người khác chơi đi " Tần Phục tính tiếp lời nhưng lại bị câu nói của Vũ Nhiên là cho sặcĐập bàn a!Cho dù bản thân ngươi đẹp thật, nhưng ta ở đây rất ít, đâu có quen thuộc với cái thứ như thếVới lại ra khỏi Tần quốc, thì đồng tính chính là bị khinh bỉ nhất" Gia muốn ăn, các vị có thể yên tĩnh ăn được không, đừng nhìn gia như sói đói như vậy, gia không đoạn tụ " Hắn nói một hồi, lại gắp miếng tôm hấp trong chén nàng cho vào miệngTần Uyển Tình "... " Ngàn lời thông cảm cho các huynh__________" Tỉ tỉ, đừng cõng đệ nữa.. khụ.. khụ " Tiểu thiếu niên yếu ớt nói, ho khan ra một ngụm máu tươi" Đệ im.. lặng.. hộc.. hộc " Giọng nói khàn đặc của nữ nhân vang lên, khắp người đều đầy máu, quần áo đã rách nát đến thảm, mái tóc xù che khuất đi gương mặt đầy bùn đất, nhưng đặc biệt, mái tóc có màu vàng chanh nhạt, cùng màu với người mà nàng ta đang cõngTiểu thiếu niên hô hấp càng ngày càng trì truệ, mũi tên trên người vẫn chưa được gắp ra, chỉ sơ cứu cho bớt cắt đứt thêm vài động mạch, gương mặt tái nhợt không còn chút máuNữ nhân bất cẩn vấp ngã, cả người nàng ta ngã nhào về trước, nhưng nàng ta vẫn ôm đỡ lấy người sau lưng, tấm lưng đập vào đá đau nhói" Khụ.. " Lần này nàng ta phun ra ngụm máu" Tỉ tỉ, thả đệ ở đây đi, tỉ mau chạy,.. " Tiểu thiếu niên ngất lịm, sắc mặt từ tái nhợt trở nên tím nhạt dần" Đừng mà... Mạch.. mở mắt ra nhìn tỉ.. Mạch.. " Từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng ta rơi xuống, hòa trộn với máu tươi bên dưới tạo thành một khung cảnh quỷ dịNữ nhân tiếp tục cõng đệ đệ của mình, lê lết thành vạt máu trên đấtTại sao? Cùng là người mà họ lại đối xử với hai tỉ đệ nàng ta như vậy?" Khụ.. Chết tiệt.. " Lại thêm ngụm máu phun ra, sức lực nàng ta ngày càng yếu ớt, lại nhìn thấy nơi phồn vinh dưới kia, nàng ta càng kiên địnhPhải sống, nhất định phải sống sót" Ta nói này, ngươi đừng đi theo ta được không? " Tần Uyển Tình một thân nam trang màu xanh mạ, tóc búi cao, vô cùng anh tuấn" Nàng đi hái nấm, ta đi chung bảo vệ nàng " Vũ Nhiên cầm một giỏ đan tỉ mỉ, miệng cười nhẹ nhàngTùy ngươi" Khoan đã " Vũ Nhiên đưa tay chặn nàng lại, mũi tên bên người đã căng sẵnBụi cây trước mặt sột soạt vài tiếng, quan trọng là mùi máu tươi nồng nặcLà máu người!!Tần Uyển Tình khựng lại, thú hoang ăn thịt người sao?Lát sau xuất hiện một nữ nhân đầy máu, sau lưng còn cõng một người thảm hơn" Người, không phải thú "Vũ Nhiên buông mũi tên xuốngGương mặt nữ nhân khi gặp nàng chính là sợ hãi tột độ, bọn họ sẽ không g**t ch*t nàng ta chứCái sức lực cuối cùng cũng mất hết, ánh mắt nàng ta mơ hồ rồi ngất điTần Uyển Tình nhíu mày rồi phất tay lên, rất nhanh chóng có hai hắc y xuất hiện bên cạnh nàng" Đem họ về viện của ta "" Không đi hái nấm nữa à? " Vũ Nhiên hỏi, ánh mắt có chút buồn bã" Lần.. sau đi " Tần Uyển Tình có chút chột dạ, nghiêng mặt trả lờiLần này có việc quan trọng hơn_______________________________________________Năm mới vui vẻ nha!! Hãy tiếp tục ủng hộ tớ nhé!! Yêu yêu các cậu

Chương 20: Nữ nhân kì bí