Ám dạ, một bóng dáng thoăn thoắt trong bóng đêm cấp tốc đi qua, mọi người căn bản không thấy rõ, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái gì đều không nhìn thấy. Bạch Vũ Mộng bước đi như bay, hôm nay cô nhận một nhiệm vụ, đi giết tổng giám đốc Lâm thị, vừa vặn mấy ngày nay nhàm chán, liền quyết định chính bản thân đi hoàn thành nhiệm vụ này. Đi đến một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi tràn ngập xa hoa lãng phí, trong đại sảnh âm nhạc kính bạo, mỹ nữ phong tình vạn chủng nhảy múa nóng bỏng Nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ra bóng dáng Lâm tổng, chỉ có một ít thương nhân nhỏ. Đem ngân châm giấu trong tay áo chuẩn bị hết thảy đều tốt, ẩn thân trong bóng tối, lặng lẽ chạy lên lầu, dễ dàng tránh đi những cơ quan được trang bị ở mái hiên, đi đến trước cửa phòng, mở cửa, người bên trong đang trình diễn đông cung sống. Cười lạnh một tiếng, đem ngân châm lạnh lẽo phóng vào sau ót của hắn, Lâm tổng lửa nóng toàn thân nháy mắt bị dập tắt, hoảng sợ quay đầu. Há miệng th* d*c,…
Chương 88: Một bầy côn trùng kỳ dị lại xuất hiện
Ma Y Độc PhiTác giả: Phong Ảnh Mê MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÁm dạ, một bóng dáng thoăn thoắt trong bóng đêm cấp tốc đi qua, mọi người căn bản không thấy rõ, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái gì đều không nhìn thấy. Bạch Vũ Mộng bước đi như bay, hôm nay cô nhận một nhiệm vụ, đi giết tổng giám đốc Lâm thị, vừa vặn mấy ngày nay nhàm chán, liền quyết định chính bản thân đi hoàn thành nhiệm vụ này. Đi đến một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi tràn ngập xa hoa lãng phí, trong đại sảnh âm nhạc kính bạo, mỹ nữ phong tình vạn chủng nhảy múa nóng bỏng Nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ra bóng dáng Lâm tổng, chỉ có một ít thương nhân nhỏ. Đem ngân châm giấu trong tay áo chuẩn bị hết thảy đều tốt, ẩn thân trong bóng tối, lặng lẽ chạy lên lầu, dễ dàng tránh đi những cơ quan được trang bị ở mái hiên, đi đến trước cửa phòng, mở cửa, người bên trong đang trình diễn đông cung sống. Cười lạnh một tiếng, đem ngân châm lạnh lẽo phóng vào sau ót của hắn, Lâm tổng lửa nóng toàn thân nháy mắt bị dập tắt, hoảng sợ quay đầu. Há miệng th* d*c,… Edit: susublueLam Giác Phong nhanh chóng đuổi theo Hạ Tử Lăng, kéo tay nàng lại muốn đưa nàng trở về, Hạ Tử Lăng cũng hung hăng hất tay hắn ra."Ngươi tránh ra, không cần ngươi giả bộ quan tâm." Nói xong lau vài giọt nước mắt đi, vừa rồi nàng chỉ hơi dỗi, bây giờ mới biết biết hành động của mình sẽ khiến bao nhiêu người lo lắng, cho nên nàng quyết định trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là từ nay về sau sẽ không thèm để ý tên Lam Giác Phong khốn kiếp này nữa."Này, ngươi sẽ không keo kiệt như vậy chứ, thật sự ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng khóc được không?" Giọng nói dè dặt cẩn trọng của Lam Giác Phong vang lên."Ta không có giận, còn nữa, ta khóc hay không liên quan gì đến ngươi, sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa, khốn kiếp!" Nói xong liền chạy đi mất.Lam Giác Phong khó hiểu sờ mũi, tiểu tổ tông này, sao lại khó phục vụ như vậy, hắn cũng không phải cố ý, sẽ không phải sau này thật sự không để ý đến mình chứ?Nghĩ đến đây, Lam Giác Phong liền nhanh chân đuổi theo, không ngừng vừa đi vừa nói bên tai Hạ Tử Lăng, đến khi Hạ Tử Lăng thật sự cảm thấy phiền không chịu nổi, hét lên với hắn, hắn mới ngừng nói chuyện.Hai người liền trầm mặc trở lại, Bạch Vũ Mộng nhìn sắc mặt bọn họ, cũng biết họ cũng không vui vẻ gì.Nhưng chuyện này là của hai người họ, dù người khác muốn giúp, cũng không thể giúp được, chỉ có thể xem duyên phận hai người thôi.Mọi người đều chuẩn bị xong, lại tiếp tục đi vào trong rừng rậm, trong lúc Lam Giác Phong và Hạ Tử Lăng đang chiến tranh lạnh, dọc đường đi thiếu tiếng cãi nhau của bọn họ, có vẻ hơi yên tĩnh.Gió thổi khiến lá cây sào sạt, chung quanh truyền đến tiếng động ầm ĩ.Tất cả mọi người cảnh giác nhìn chung quanh, để phòng ngừa lại có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng lần này không có gì bất ngờ, mà là bầy côn trùng.Chỉ thấy chúng chi chít như ma mật, đám nữ nhân đều la hoảng lên, nhìn thấy đám côn trùng đó, khiến người ta nổi da gà cả người.Bạch Vũ Mộng có chút chán ghét rụt lui vào trong lòng Lam Hạo Thần, mấy nam tử lại làm anh hùng, đều tự giác bảo vệ đám nữ tử phía sau.Nhưng lại có những người khác người, Hạ Tử Lăng đẩy Lam Giác Phong đứng trước mặt nàng ra, diễn{;;Dafnn
Edit: susublue
Lam Giác Phong nhanh chóng đuổi theo Hạ Tử Lăng, kéo tay nàng lại muốn đưa nàng trở về, Hạ Tử Lăng cũng hung hăng hất tay hắn ra.
"Ngươi tránh ra, không cần ngươi giả bộ quan tâm." Nói xong lau vài giọt nước mắt đi, vừa rồi nàng chỉ hơi dỗi, bây giờ mới biết biết hành động của mình sẽ khiến bao nhiêu người lo lắng, cho nên nàng quyết định trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là từ nay về sau sẽ không thèm để ý tên Lam Giác Phong khốn kiếp này nữa.
"Này, ngươi sẽ không keo kiệt như vậy chứ, thật sự ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng khóc được không?" Giọng nói dè dặt cẩn trọng của Lam Giác Phong vang lên.
"Ta không có giận, còn nữa, ta khóc hay không liên quan gì đến ngươi, sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa, khốn kiếp!" Nói xong liền chạy đi mất.
Lam Giác Phong khó hiểu sờ mũi, tiểu tổ tông này, sao lại khó phục vụ như vậy, hắn cũng không phải cố ý, sẽ không phải sau này thật sự không để ý đến mình chứ?
Nghĩ đến đây, Lam Giác Phong liền nhanh chân đuổi theo, không ngừng vừa đi vừa nói bên tai Hạ Tử Lăng, đến khi Hạ Tử Lăng thật sự cảm thấy phiền không chịu nổi, hét lên với hắn, hắn mới ngừng nói chuyện.
Hai người liền trầm mặc trở lại, Bạch Vũ Mộng nhìn sắc mặt bọn họ, cũng biết họ cũng không vui vẻ gì.
Nhưng chuyện này là của hai người họ, dù người khác muốn giúp, cũng không thể giúp được, chỉ có thể xem duyên phận hai người thôi.
Mọi người đều chuẩn bị xong, lại tiếp tục đi vào trong rừng rậm, trong lúc Lam Giác Phong và Hạ Tử Lăng đang chiến tranh lạnh, dọc đường đi thiếu tiếng cãi nhau của bọn họ, có vẻ hơi yên tĩnh.
Gió thổi khiến lá cây sào sạt, chung quanh truyền đến tiếng động ầm ĩ.
Tất cả mọi người cảnh giác nhìn chung quanh, để phòng ngừa lại có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng lần này không có gì bất ngờ, mà là bầy côn trùng.
Chỉ thấy chúng chi chít như ma mật, đám nữ nhân đều la hoảng lên, nhìn thấy đám côn trùng đó, khiến người ta nổi da gà cả người.
Bạch Vũ Mộng có chút chán ghét rụt lui vào trong lòng Lam Hạo Thần, mấy nam tử lại làm anh hùng, đều tự giác bảo vệ đám nữ tử phía sau.
Nhưng lại có những người khác người, Hạ Tử Lăng đẩy Lam Giác Phong đứng trước mặt nàng ra, diễn{;;Dafnn
Ma Y Độc PhiTác giả: Phong Ảnh Mê MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÁm dạ, một bóng dáng thoăn thoắt trong bóng đêm cấp tốc đi qua, mọi người căn bản không thấy rõ, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái gì đều không nhìn thấy. Bạch Vũ Mộng bước đi như bay, hôm nay cô nhận một nhiệm vụ, đi giết tổng giám đốc Lâm thị, vừa vặn mấy ngày nay nhàm chán, liền quyết định chính bản thân đi hoàn thành nhiệm vụ này. Đi đến một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi tràn ngập xa hoa lãng phí, trong đại sảnh âm nhạc kính bạo, mỹ nữ phong tình vạn chủng nhảy múa nóng bỏng Nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ra bóng dáng Lâm tổng, chỉ có một ít thương nhân nhỏ. Đem ngân châm giấu trong tay áo chuẩn bị hết thảy đều tốt, ẩn thân trong bóng tối, lặng lẽ chạy lên lầu, dễ dàng tránh đi những cơ quan được trang bị ở mái hiên, đi đến trước cửa phòng, mở cửa, người bên trong đang trình diễn đông cung sống. Cười lạnh một tiếng, đem ngân châm lạnh lẽo phóng vào sau ót của hắn, Lâm tổng lửa nóng toàn thân nháy mắt bị dập tắt, hoảng sợ quay đầu. Há miệng th* d*c,… Edit: susublueLam Giác Phong nhanh chóng đuổi theo Hạ Tử Lăng, kéo tay nàng lại muốn đưa nàng trở về, Hạ Tử Lăng cũng hung hăng hất tay hắn ra."Ngươi tránh ra, không cần ngươi giả bộ quan tâm." Nói xong lau vài giọt nước mắt đi, vừa rồi nàng chỉ hơi dỗi, bây giờ mới biết biết hành động của mình sẽ khiến bao nhiêu người lo lắng, cho nên nàng quyết định trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là từ nay về sau sẽ không thèm để ý tên Lam Giác Phong khốn kiếp này nữa."Này, ngươi sẽ không keo kiệt như vậy chứ, thật sự ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng khóc được không?" Giọng nói dè dặt cẩn trọng của Lam Giác Phong vang lên."Ta không có giận, còn nữa, ta khóc hay không liên quan gì đến ngươi, sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa, khốn kiếp!" Nói xong liền chạy đi mất.Lam Giác Phong khó hiểu sờ mũi, tiểu tổ tông này, sao lại khó phục vụ như vậy, hắn cũng không phải cố ý, sẽ không phải sau này thật sự không để ý đến mình chứ?Nghĩ đến đây, Lam Giác Phong liền nhanh chân đuổi theo, không ngừng vừa đi vừa nói bên tai Hạ Tử Lăng, đến khi Hạ Tử Lăng thật sự cảm thấy phiền không chịu nổi, hét lên với hắn, hắn mới ngừng nói chuyện.Hai người liền trầm mặc trở lại, Bạch Vũ Mộng nhìn sắc mặt bọn họ, cũng biết họ cũng không vui vẻ gì.Nhưng chuyện này là của hai người họ, dù người khác muốn giúp, cũng không thể giúp được, chỉ có thể xem duyên phận hai người thôi.Mọi người đều chuẩn bị xong, lại tiếp tục đi vào trong rừng rậm, trong lúc Lam Giác Phong và Hạ Tử Lăng đang chiến tranh lạnh, dọc đường đi thiếu tiếng cãi nhau của bọn họ, có vẻ hơi yên tĩnh.Gió thổi khiến lá cây sào sạt, chung quanh truyền đến tiếng động ầm ĩ.Tất cả mọi người cảnh giác nhìn chung quanh, để phòng ngừa lại có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng lần này không có gì bất ngờ, mà là bầy côn trùng.Chỉ thấy chúng chi chít như ma mật, đám nữ nhân đều la hoảng lên, nhìn thấy đám côn trùng đó, khiến người ta nổi da gà cả người.Bạch Vũ Mộng có chút chán ghét rụt lui vào trong lòng Lam Hạo Thần, mấy nam tử lại làm anh hùng, đều tự giác bảo vệ đám nữ tử phía sau.Nhưng lại có những người khác người, Hạ Tử Lăng đẩy Lam Giác Phong đứng trước mặt nàng ra, diễn{;;Dafnn