Tiểu Quách, Quách Tề Ngọc” Bên ngoài truyền đến tiếng la rất có lực xuyên thấu của bà chủ. “Ra đây giúp đỡ cái nào!” Quách Tề Ngọc vội vã từ một đống chén dĩa cao cao ngồi dậy, lau khô bọt biển trên tay, cẩn thận từng li từng tí, lảo đảo từ bên trong chén dĩa đi đến, nhỏ giọng đáp lời. “Này, tiểu Quách cậu có thể chiếm được âm thanh đại điểm” Tiểu Trương một bận rửa rau không ngẩng đầu lên nói tiếp “Cứ như con ruồi, bà ấy có thể không nghe thấy cẩn thận bả lại tìm cậu tra hỏi tiền.” “Sẽ không có đâu.” Quách Tề Ngọc lúng túng, bước nhanh ra ngoài. Quách Tề Ngọc lại bị gọi ra hỗ trợ, một trận chân không chạm đất, công việc này có thể kiếm thêm thu nhập 10 đồng. Đêm đã gần khuya, trong quán chỉ còn một hai bàn hò hét ăn nhậu khí thế. Bà chủ trực tiếp từ trong túi tiền rút ra 10 đồng đưa cho Quách Tề Ngọc. “Ngày hôm nay khổ cực cho cậu rồi” Tiểu Trương từ phía sau đi ra, đúng dịp thấy Quách Tề Ngọc cảm tạ ân đức, gật đầu liên tục, một chữ cũng không dám nói liền xì cười. Hắn…
Tác giả: