Trong tinh không tối đen chỉ có duy bầu trời đầy sao là rõ ràng, nhiệt độ không nóng không lạnh vừa đủ cũng không thể sưởi ấm được cảm giác lạnh lẽo mà nơi này mang lại. Sơ Ảnh ngồi bệt ra giữa tinh không, ánh mắt không có tiêu cự nhìn xung quanh, dung mạo mờ nhạt khiến người khác không thể thấy rõ, dường như lúc nào cũng có thể bị lãng quên, nhưng bộ dáng tựa như đứa trẻ đi lạc ấy khiến người khác nhìn thấy vừa bất đắc dĩ lại đau lòng. Sơ Ảnh mím môi, nhìn bàn tay gần như trong suốt của mình, trong tiềm thức không có chút giao động nào bỗng nảy ra nghi hoặc thật sâu, cô là ai? Trong lòng đang không ngừng suy đoán lung tung vì ngoài cái tên Sơ Ảnh cô chẳng nhớ gì cả. "Không cần tự suy đoán, cô có cố thế nào cũng không nhớ ra được gì" Thanh âm lạnh lùng, hơi trầm một chút bỗng dưng xuất hiện, nhưng kì lạ lại không hề khiến Sơ Ảnh cảm thấy giật mình. "Vì sao?" Sơ Ảnh nghe thế thì trầm mặc, ngón tay vô thức bấu vào góc áo, khó hiểu mở miệng, thậm chí quên mất hoài nghi giọng nói xa lạ…

Truyện chữ