Hôm nay vì có việc nên Trần Tuyết Như phải ở lại trường.Lúc này cũng đã rất muộn rồi nên cô vội chạy về nhà vì sợ bị ăn đánh từ mẹ kế.Cô đang sang đường thì có một chiếc xe lao tới và đụng vào cô.Người trên xe bước xuống: -Này cô có bị làm sao ko?-Thấy cô ko nhúc nhích nên Lãnh Phong bế cô lên xe và lao vào bệnh viện.Lúc này,Long Tĩnh đã có mặt ở đây vì nghe Lãnh Phong gọi điện.Vì sợ anh ta bị thương nên cậu mới chờ sẵn ở đây.Nhưng khi cậu ta đến thì trên tay ôm một cô gái làm anh hết hồn.Cái người căm ghét phụ nữ mà bây giờ lại đi ôm một cô gái.Bây giờ cô đã được đưa vào phòng cấp cứu còn anh thì ngồi ngoài lo lắng.Anh không hiểu vì sao từ khi nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên đường làm cho anh có cảm giác rất muốn che chở cho cô.Đang suy nghĩ thì cửa phòng cấp cứu mở ra. -Tao không ngờ có ngày mày lại đi bế một đứa con gái đấy-Long Tĩnh vừa cười vừa nói. -Mày không nói ko ai bảo mày câm đâu.Cô ấy bây giờ sao rồi? -Không có việc gì chỉ là bị suy dinh dưỡng nên ngất đi thôi.Nghỉ ngơi một…
Chương 13
Ông Xã Phúc Hắc Cưng Chiều Bà XãTác giả: Dương DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngHôm nay vì có việc nên Trần Tuyết Như phải ở lại trường.Lúc này cũng đã rất muộn rồi nên cô vội chạy về nhà vì sợ bị ăn đánh từ mẹ kế.Cô đang sang đường thì có một chiếc xe lao tới và đụng vào cô.Người trên xe bước xuống: -Này cô có bị làm sao ko?-Thấy cô ko nhúc nhích nên Lãnh Phong bế cô lên xe và lao vào bệnh viện.Lúc này,Long Tĩnh đã có mặt ở đây vì nghe Lãnh Phong gọi điện.Vì sợ anh ta bị thương nên cậu mới chờ sẵn ở đây.Nhưng khi cậu ta đến thì trên tay ôm một cô gái làm anh hết hồn.Cái người căm ghét phụ nữ mà bây giờ lại đi ôm một cô gái.Bây giờ cô đã được đưa vào phòng cấp cứu còn anh thì ngồi ngoài lo lắng.Anh không hiểu vì sao từ khi nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên đường làm cho anh có cảm giác rất muốn che chở cho cô.Đang suy nghĩ thì cửa phòng cấp cứu mở ra. -Tao không ngờ có ngày mày lại đi bế một đứa con gái đấy-Long Tĩnh vừa cười vừa nói. -Mày không nói ko ai bảo mày câm đâu.Cô ấy bây giờ sao rồi? -Không có việc gì chỉ là bị suy dinh dưỡng nên ngất đi thôi.Nghỉ ngơi một… - Cô, cô dám. - Mặt của Triệu Như Ý và Vương Khả Nhi lúc này tái mét- Chẳng có cái gì mà chúng tôi không dám cả. - Trần Tuyết Như lên tiếng - Nhưng dù gì thì cô cũng chưa trả tiền nên tôi vẫn có quyền cướp nó. - Triệu Như Ý vênh mặt lên nói.Trần Tuyết Như thấy thế cũng không nói gì mà chỉ đưa tay ra cướp cái váy trên tay của Vương Khả Nhi.- Đúng như các cô nói nhé. - các cô cũng chưa tính tiền nên tôi cũng có quyền được cướp lại. Vương Khả Nhi tức giận tới nỗi đầu sắp bốc ra khói.- Đúng rồi tôi tranh cái váy này thì cũng chỉ là giúp đỡ cô thôi. Mặc dù cái váy này cũng chỉ là mớ giẻ rách đối với chúng tôi nhưng mua được nó cũng là cả một vấn đề đối với cô đấy nhỉ. Nếu như chúng tôi không mua cái váy này sợ đến lúc đấy cô không có tiền trả thì nhục lắm nhỉ. - ả Vương Khả Nhi mỉa mai.- À mà mấy cô phải canh chừng kĩ vào không cái váy mất lúc nào không hay đâu đấy. Chúng tôi cũng rất muốn mua chiếc váy ủng hộ các cô nhưng bây giờ thì tiếc thật.- Triệu Như Ý ra vẻ tiếc nuối.Mấy cô nhân viên nghe thấy thế liền nhìn Trần Tuyết Như với ánh mắt khinh bỉ.- Nếu cô không có tiền để trả cái váy này thì yêu cầu cô trả cái váy này cho chúng tôi để chúng tôi còn bán. - ả nhân viên nhìn Trần Tuyết Như nói. Vừa nói ả vừa đưa tay giằng lấy cái váy trên tay Trần Tuyết Như rồi đưa lên cho Vương Khả Nhi và Triệu Như Ý.- Dạ đây là cái váy mà hai cô muốn ạ.- nói rồi ả cung kính đưa chiếc váy cho hai con cẩu kia.Nhưng ả vừa dứt lời thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo tựa hồ như có thể đóng băng mọi thứ.- Ai nói vợ tôi không có tiền để trả cái váy này hả? - Lãnh Phong đang đi khảo sát thị trường thì liền nhìn thấy bà xã của mình đang bị bắt nạt trong một cửa hàng quần áo. Mà đã thế lại còn là ở trong trung tâm thương mại của công ty mình nữa chứ. Xem ra phải sớm công bố thân phận để bảo bối của hắn không bị bắt nạt nữa chứ.- Dạ chào chủ tịch ạ.- mấy cô nhân viên nhìn thấy chủ tịch thì cả người run bần bật.Trần Tuyết Như đang đứng đấy cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại nhìn xem ai thì lại thấy ông xã của của mình đứng ở cửa của hàng quần áo.- A! Ông xã, anh đến đây làm gì? - Trần Tuyết Như nhìn thấy Lãnh Phong liền chạy vụt ra ngoài cửa mà nhào vào lòng hắn. Lãnh Phong cũng rất phối hợp mà đưa tay ra ôm lấy cô. Còn mấy ả nhân viên với Vương Khả Nhi và Triệu Như Ý thì mặt tái mét. Người mà bọn họ từ nãy tới giờ khinh bỉ lại gọi ông chủ của bọn họ là ông xã.- Ai cho mấy người dám bắt nạt vợ tôi ngay trong trung tâm thương mại của tôi hả? - Lãnh Phong quét ánh mắt lạnh lẽo lên mấy ả nhân viên và hai con cẩu kia.- Dạ thưa chúng tôi xin lỗi ạ. Tại chúng tôi không biết đây là bà chủ.- mấy ả nhân viên sợ hãi lo sợ nói.
- Cô, cô dám. - Mặt của Triệu Như Ý và Vương Khả Nhi lúc này tái mét
- Chẳng có cái gì mà chúng tôi không dám cả. - Trần Tuyết Như lên tiếng
- Nhưng dù gì thì cô cũng chưa trả tiền nên tôi vẫn có quyền cướp nó. - Triệu Như Ý vênh mặt lên nói.
Trần Tuyết Như thấy thế cũng không nói gì mà chỉ đưa tay ra cướp cái váy trên tay của Vương Khả Nhi.
- Đúng như các cô nói nhé. - các cô cũng chưa tính tiền nên tôi cũng có quyền được cướp lại. Vương Khả Nhi tức giận tới nỗi đầu sắp bốc ra khói.
- Đúng rồi tôi tranh cái váy này thì cũng chỉ là giúp đỡ cô thôi. Mặc dù cái váy này cũng chỉ là mớ giẻ rách đối với chúng tôi nhưng mua được nó cũng là cả một vấn đề đối với cô đấy nhỉ. Nếu như chúng tôi không mua cái váy này sợ đến lúc đấy cô không có tiền trả thì nhục lắm nhỉ. - ả Vương Khả Nhi mỉa mai.
- À mà mấy cô phải canh chừng kĩ vào không cái váy mất lúc nào không hay đâu đấy. Chúng tôi cũng rất muốn mua chiếc váy ủng hộ các cô nhưng bây giờ thì tiếc thật.- Triệu Như Ý ra vẻ tiếc nuối.
Mấy cô nhân viên nghe thấy thế liền nhìn Trần Tuyết Như với ánh mắt khinh bỉ.
- Nếu cô không có tiền để trả cái váy này thì yêu cầu cô trả cái váy này cho chúng tôi để chúng tôi còn bán. - ả nhân viên nhìn Trần Tuyết Như nói. Vừa nói ả vừa đưa tay giằng lấy cái váy trên tay Trần Tuyết Như rồi đưa lên cho Vương Khả Nhi và Triệu Như Ý.
- Dạ đây là cái váy mà hai cô muốn ạ.- nói rồi ả cung kính đưa chiếc váy cho hai con cẩu kia.
Nhưng ả vừa dứt lời thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo tựa hồ như có thể đóng băng mọi thứ.
- Ai nói vợ tôi không có tiền để trả cái váy này hả? - Lãnh Phong đang đi khảo sát thị trường thì liền nhìn thấy bà xã của mình đang bị bắt nạt trong một cửa hàng quần áo. Mà đã thế lại còn là ở trong trung tâm thương mại của công ty mình nữa chứ. Xem ra phải sớm công bố thân phận để bảo bối của hắn không bị bắt nạt nữa chứ.
- Dạ chào chủ tịch ạ.- mấy cô nhân viên nhìn thấy chủ tịch thì cả người run bần bật.
Trần Tuyết Như đang đứng đấy cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại nhìn xem ai thì lại thấy ông xã của của mình đứng ở cửa của hàng quần áo.
- A! Ông xã, anh đến đây làm gì? - Trần Tuyết Như nhìn thấy Lãnh Phong liền chạy vụt ra ngoài cửa mà nhào vào lòng hắn. Lãnh Phong cũng rất phối hợp mà đưa tay ra ôm lấy cô. Còn mấy ả nhân viên với Vương Khả Nhi và Triệu Như Ý thì mặt tái mét. Người mà bọn họ từ nãy tới giờ khinh bỉ lại gọi ông chủ của bọn họ là ông xã.
- Ai cho mấy người dám bắt nạt vợ tôi ngay trong trung tâm thương mại của tôi hả? - Lãnh Phong quét ánh mắt lạnh lẽo lên mấy ả nhân viên và hai con cẩu kia.
- Dạ thưa chúng tôi xin lỗi ạ. Tại chúng tôi không biết đây là bà chủ.- mấy ả nhân viên sợ hãi lo sợ nói.
Ông Xã Phúc Hắc Cưng Chiều Bà XãTác giả: Dương DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngHôm nay vì có việc nên Trần Tuyết Như phải ở lại trường.Lúc này cũng đã rất muộn rồi nên cô vội chạy về nhà vì sợ bị ăn đánh từ mẹ kế.Cô đang sang đường thì có một chiếc xe lao tới và đụng vào cô.Người trên xe bước xuống: -Này cô có bị làm sao ko?-Thấy cô ko nhúc nhích nên Lãnh Phong bế cô lên xe và lao vào bệnh viện.Lúc này,Long Tĩnh đã có mặt ở đây vì nghe Lãnh Phong gọi điện.Vì sợ anh ta bị thương nên cậu mới chờ sẵn ở đây.Nhưng khi cậu ta đến thì trên tay ôm một cô gái làm anh hết hồn.Cái người căm ghét phụ nữ mà bây giờ lại đi ôm một cô gái.Bây giờ cô đã được đưa vào phòng cấp cứu còn anh thì ngồi ngoài lo lắng.Anh không hiểu vì sao từ khi nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên đường làm cho anh có cảm giác rất muốn che chở cho cô.Đang suy nghĩ thì cửa phòng cấp cứu mở ra. -Tao không ngờ có ngày mày lại đi bế một đứa con gái đấy-Long Tĩnh vừa cười vừa nói. -Mày không nói ko ai bảo mày câm đâu.Cô ấy bây giờ sao rồi? -Không có việc gì chỉ là bị suy dinh dưỡng nên ngất đi thôi.Nghỉ ngơi một… - Cô, cô dám. - Mặt của Triệu Như Ý và Vương Khả Nhi lúc này tái mét- Chẳng có cái gì mà chúng tôi không dám cả. - Trần Tuyết Như lên tiếng - Nhưng dù gì thì cô cũng chưa trả tiền nên tôi vẫn có quyền cướp nó. - Triệu Như Ý vênh mặt lên nói.Trần Tuyết Như thấy thế cũng không nói gì mà chỉ đưa tay ra cướp cái váy trên tay của Vương Khả Nhi.- Đúng như các cô nói nhé. - các cô cũng chưa tính tiền nên tôi cũng có quyền được cướp lại. Vương Khả Nhi tức giận tới nỗi đầu sắp bốc ra khói.- Đúng rồi tôi tranh cái váy này thì cũng chỉ là giúp đỡ cô thôi. Mặc dù cái váy này cũng chỉ là mớ giẻ rách đối với chúng tôi nhưng mua được nó cũng là cả một vấn đề đối với cô đấy nhỉ. Nếu như chúng tôi không mua cái váy này sợ đến lúc đấy cô không có tiền trả thì nhục lắm nhỉ. - ả Vương Khả Nhi mỉa mai.- À mà mấy cô phải canh chừng kĩ vào không cái váy mất lúc nào không hay đâu đấy. Chúng tôi cũng rất muốn mua chiếc váy ủng hộ các cô nhưng bây giờ thì tiếc thật.- Triệu Như Ý ra vẻ tiếc nuối.Mấy cô nhân viên nghe thấy thế liền nhìn Trần Tuyết Như với ánh mắt khinh bỉ.- Nếu cô không có tiền để trả cái váy này thì yêu cầu cô trả cái váy này cho chúng tôi để chúng tôi còn bán. - ả nhân viên nhìn Trần Tuyết Như nói. Vừa nói ả vừa đưa tay giằng lấy cái váy trên tay Trần Tuyết Như rồi đưa lên cho Vương Khả Nhi và Triệu Như Ý.- Dạ đây là cái váy mà hai cô muốn ạ.- nói rồi ả cung kính đưa chiếc váy cho hai con cẩu kia.Nhưng ả vừa dứt lời thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo tựa hồ như có thể đóng băng mọi thứ.- Ai nói vợ tôi không có tiền để trả cái váy này hả? - Lãnh Phong đang đi khảo sát thị trường thì liền nhìn thấy bà xã của mình đang bị bắt nạt trong một cửa hàng quần áo. Mà đã thế lại còn là ở trong trung tâm thương mại của công ty mình nữa chứ. Xem ra phải sớm công bố thân phận để bảo bối của hắn không bị bắt nạt nữa chứ.- Dạ chào chủ tịch ạ.- mấy cô nhân viên nhìn thấy chủ tịch thì cả người run bần bật.Trần Tuyết Như đang đứng đấy cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại nhìn xem ai thì lại thấy ông xã của của mình đứng ở cửa của hàng quần áo.- A! Ông xã, anh đến đây làm gì? - Trần Tuyết Như nhìn thấy Lãnh Phong liền chạy vụt ra ngoài cửa mà nhào vào lòng hắn. Lãnh Phong cũng rất phối hợp mà đưa tay ra ôm lấy cô. Còn mấy ả nhân viên với Vương Khả Nhi và Triệu Như Ý thì mặt tái mét. Người mà bọn họ từ nãy tới giờ khinh bỉ lại gọi ông chủ của bọn họ là ông xã.- Ai cho mấy người dám bắt nạt vợ tôi ngay trong trung tâm thương mại của tôi hả? - Lãnh Phong quét ánh mắt lạnh lẽo lên mấy ả nhân viên và hai con cẩu kia.- Dạ thưa chúng tôi xin lỗi ạ. Tại chúng tôi không biết đây là bà chủ.- mấy ả nhân viên sợ hãi lo sợ nói.