Editor: Quỳnh Nguyễn "Kiểm sát trưởng (kiểm sát viên) Mậu Hinh, Minh tổng mời cô lên xe ngay bây giờ, anh ấy có chuyện muốn nói với cô". Vừa từ cửa Luật Chính Tư bước ra thì Mậu Hinh đã bị hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc áo sơmi đen cổ tròn đứng chắn trước người, mặt không biểu cảm gì nói với cô như vậy. Đây là Tân Thị ngày 12 tháng 7 năm 2008, ba ngày mưa to liên tục làm đường cái trước cửa Luật Chính Tư hình thành một vũng nước thật dài, xe lướt qua có thể làm sóng nước tung tóe cao một mét. Rất nhiều đồng nghiệp oán giận nói ba ngày trước Tân Thị nóng đến nỗi hận không thể chui vào trong tủ lạnh giải nhiệt, ba ngày sau mưa to kéo dài làm thân thể cũng phải mốc meo. Khi đó là 6 giờ rưỡi buổi tối, một loạt xe Bentley màu đen đứng trước cửa Luật Chính Tư, toàn thân xe đen nhánh, từng chiếc xe xếp hàng chỉnh tề đứng trước cửa Luật Chính Tư như tên lửa có thể phóng ra công kích bất cứ lúc nào làm cho người ta cảm giác khó thở. 5 giờ rưỡi Luật Chính Tư tan tầm, rất nhiều…
Chương 198-3: Máu bắn tung toé
Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát TrưởngTác giả: Mạch Kiêu DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngEditor: Quỳnh Nguyễn "Kiểm sát trưởng (kiểm sát viên) Mậu Hinh, Minh tổng mời cô lên xe ngay bây giờ, anh ấy có chuyện muốn nói với cô". Vừa từ cửa Luật Chính Tư bước ra thì Mậu Hinh đã bị hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc áo sơmi đen cổ tròn đứng chắn trước người, mặt không biểu cảm gì nói với cô như vậy. Đây là Tân Thị ngày 12 tháng 7 năm 2008, ba ngày mưa to liên tục làm đường cái trước cửa Luật Chính Tư hình thành một vũng nước thật dài, xe lướt qua có thể làm sóng nước tung tóe cao một mét. Rất nhiều đồng nghiệp oán giận nói ba ngày trước Tân Thị nóng đến nỗi hận không thể chui vào trong tủ lạnh giải nhiệt, ba ngày sau mưa to kéo dài làm thân thể cũng phải mốc meo. Khi đó là 6 giờ rưỡi buổi tối, một loạt xe Bentley màu đen đứng trước cửa Luật Chính Tư, toàn thân xe đen nhánh, từng chiếc xe xếp hàng chỉnh tề đứng trước cửa Luật Chính Tư như tên lửa có thể phóng ra công kích bất cứ lúc nào làm cho người ta cảm giác khó thở. 5 giờ rưỡi Luật Chính Tư tan tầm, rất nhiều… Editor: Quỳnh NguyễnAnh nói xong hai câu này, sắc mặt trắng dọa người."Anh từng nói với em, chuyện đã làm vẫn phải trả, hiện tại em phải trả chính là nợ nần mười năm trước." Minh Ý nói."Ha ha ha." Minh Nhất Kỳ cười liền dùng lực, đau đến biểu tình có chút hung dữ."Cái nhật kí kia vốn là em cho Hinh Hinh?" Minh Ý hỏi."Đúng lại như thế nào? Nhật kí viết cái gì sao?" Minh Nhất Kỳ hỏi lại."..." Minh Ý phát hiện em trai cực kỳ có thể k*ch th*ch bạo lực của anh, hiện tại anh đã muốn đánh người." Anh cả, nhật kí Hinh Hinh đều là quá khứ cùng em, bao gồm nụ hôn đầu tiên chúng ta, lần đầu tiên, tất cả lần đầu tiên của cô đều đã là của em, ha ha ha!" Minh Nhất Kỳ cười, nở nụ cười hai tiếng, có lẽ vui quá hóa buồn, khụ vài tiếng, đột nhiên tâm cực kỳ đau, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ."A Kỳ, con làm sao vậy?" Tống Mạn Vân ở bên ngoài lo lắng, vừa nghe đến con trai ho khan vài tiếng, lập tức xông tới. Thấy con trai cái dạng này, dọa hồn bay phách tán.Bà lập tức ấn chuông để cho y tá tới đây, sau đó căm tức Minh Ý:" Con nói với A Kỳ cái gì, k*ch th*ch nó thành cái dạng này. Anh vừa từ Quỷ Môn quan đi tới một vòng, vì sao con liền không có thể buông tha anh? Con thực muốn hại chết anh, con mới cam tâm sao?"" Mẹ, lời này nói giống như không đúng." Mậu Hinh bên cạnh cửa nghe lời này liền không thoải mái, "Minh nhị thiếu bị thương đều không có một chút quan hệ cùng A Nhất, sao mẹ nói giống thương tổn trên người anh là do A Nhất cho vậy, này nếu là có người ngoài ở đây, kia hiểu lầm liền lớn.""A Kỳ thương tổn như thế nào liền không quan hệ? Nếu là đêm qua tôi gọi là anh, anh đuổi tới đúng lúc, A Kỳ liền đều không bị thương." Tống Mạn Vân nói.Mậu Hinh nghe lời này cười ha ha: "Minh nhị thiếu đắc tội nhiều người, người muốn giết anh ta chỉ sợ có thể từ đầu sông Tân Giang đến cuối sông Tân Giang, chúng ta phòng được lần đầu phòng không được 15. A Nhất chỉ là người phàm, thật sự bảo hộ không tới."" Tốt, chờ bác sĩ tới đây cứu A Kỳ trở về lại nói." Minh Chí Côn lạnh giọng quát lớn.Tống Mạn Vân bị Mậu Hinh tức, nha đầu chết tiệt kia này ở trước mặt mọi người chọc bà như vậy, rõ ràng chính là không để bà vào mắt."A Kỳ, anh không sao chứ!" Giang Nguyệt Đình ở bên giường, thuận ngực cho Minh Nhất Kỳ, để cho anh không nên kích động.Minh Nhất Kỳ là khẽ động miệng vết thương, ho hai tiếng đã hữu khí vô lực, đôi mắt anh lại vẫn rơi vào trên người Mậu Hinh. Anh cho rằng trải qua ngày hôm qua anh nói, Hinh Hinh không có khả năng còn có thể dường như không có việc gì cùng một chỗ cùng Minh Ý.Mà lúc này, cô đứng ở bên người Minh Ý, hai người giống như tâm ý tương thông, mỗi một chữ cô nói đều là bảo vệ Minh Ý.Cô thật sự yêu Minh Ý như thế sao? Chân tướng quá khứ thật sự không ảnh hưởng được tình cảm giữa bọn họ sao?"Nó không có việc gì, thương tổn nặng như vậy nó đều đã sống lại, mạng của nó cực kỳ cứng rắn." Minh Ý nói xong, cầm tay Mậu Hinh.Hinh Hinh cùng anh nắm chặt mười ngón, không khỏi quay đầu liếc anh, ánh mắt hai người quấn giao, cô thấp giọng nói: "Chúng ta đây đi ra ngoài trước đi, lát nữa không cần quấy rầy bác sĩ xem bệnh cho Minh nhị thiếu."Một màn này rơi vào trong mắt Minh Nhất Kỳ, anh vốn hao hết tâm tư, thầm nghĩ sau khi biết chân tướng bọn họ nhất định tách ra, cho dù không xa rời nhau, cùng một chỗ cũng là hành hạ lẫn nhau. Ai ngờ đến, hai người kia cư nhiên tú ân ái trước mặt mình!Đúng, tú ân ái, Minh Nhất Kỳ anh không nghĩ tới, có một ngày Mậu Hinh và Minh Ý tú ân ái trước mặt mình.Trong lúc này anh chỉ cảm thấy đầu óc đen, ngực sôi trào, một cỗ hơi nóng dâng lên, sau đó trong cổ ngòn ngọt, một búng máu phun tới, máu bắn tung toé cả cái giường.
Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh nói xong hai câu này, sắc mặt trắng dọa người.
"Anh từng nói với em, chuyện đã làm vẫn phải trả, hiện tại em phải trả chính là nợ nần mười năm trước." Minh Ý nói.
"Ha ha ha." Minh Nhất Kỳ cười liền dùng lực, đau đến biểu tình có chút hung dữ.
"Cái nhật kí kia vốn là em cho Hinh Hinh?" Minh Ý hỏi.
"Đúng lại như thế nào? Nhật kí viết cái gì sao?" Minh Nhất Kỳ hỏi lại.
"..." Minh Ý phát hiện em trai cực kỳ có thể k*ch th*ch bạo lực của anh, hiện tại anh đã muốn đánh người.
" Anh cả, nhật kí Hinh Hinh đều là quá khứ cùng em, bao gồm nụ hôn đầu tiên chúng ta, lần đầu tiên, tất cả lần đầu tiên của cô đều đã là của em, ha ha ha!" Minh Nhất Kỳ cười, nở nụ cười hai tiếng, có lẽ vui quá hóa buồn, khụ vài tiếng, đột nhiên tâm cực kỳ đau, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"A Kỳ, con làm sao vậy?" Tống Mạn Vân ở bên ngoài lo lắng, vừa nghe đến con trai ho khan vài tiếng, lập tức xông tới. Thấy con trai cái dạng này, dọa hồn bay phách tán.
Bà lập tức ấn chuông để cho y tá tới đây, sau đó căm tức Minh Ý:" Con nói với A Kỳ cái gì, k*ch th*ch nó thành cái dạng này. Anh vừa từ Quỷ Môn quan đi tới một vòng, vì sao con liền không có thể buông tha anh? Con thực muốn hại chết anh, con mới cam tâm sao?"
" Mẹ, lời này nói giống như không đúng." Mậu Hinh bên cạnh cửa nghe lời này liền không thoải mái, "Minh nhị thiếu bị thương đều không có một chút quan hệ cùng A Nhất, sao mẹ nói giống thương tổn trên người anh là do A Nhất cho vậy, này nếu là có người ngoài ở đây, kia hiểu lầm liền lớn."
"A Kỳ thương tổn như thế nào liền không quan hệ? Nếu là đêm qua tôi gọi là anh, anh đuổi tới đúng lúc, A Kỳ liền đều không bị thương." Tống Mạn Vân nói.
Mậu Hinh nghe lời này cười ha ha: "Minh nhị thiếu đắc tội nhiều người, người muốn giết anh ta chỉ sợ có thể từ đầu sông Tân Giang đến cuối sông Tân Giang, chúng ta phòng được lần đầu phòng không được 15. A Nhất chỉ là người phàm, thật sự bảo hộ không tới."
" Tốt, chờ bác sĩ tới đây cứu A Kỳ trở về lại nói." Minh Chí Côn lạnh giọng quát lớn.
Tống Mạn Vân bị Mậu Hinh tức, nha đầu chết tiệt kia này ở trước mặt mọi người chọc bà như vậy, rõ ràng chính là không để bà vào mắt.
"A Kỳ, anh không sao chứ!" Giang Nguyệt Đình ở bên giường, thuận ngực cho Minh Nhất Kỳ, để cho anh không nên kích động.
Minh Nhất Kỳ là khẽ động miệng vết thương, ho hai tiếng đã hữu khí vô lực, đôi mắt anh lại vẫn rơi vào trên người Mậu Hinh. Anh cho rằng trải qua ngày hôm qua anh nói, Hinh Hinh không có khả năng còn có thể dường như không có việc gì cùng một chỗ cùng Minh Ý.
Mà lúc này, cô đứng ở bên người Minh Ý, hai người giống như tâm ý tương thông, mỗi một chữ cô nói đều là bảo vệ Minh Ý.
Cô thật sự yêu Minh Ý như thế sao? Chân tướng quá khứ thật sự không ảnh hưởng được tình cảm giữa bọn họ sao?
"Nó không có việc gì, thương tổn nặng như vậy nó đều đã sống lại, mạng của nó cực kỳ cứng rắn." Minh Ý nói xong, cầm tay Mậu Hinh.
Hinh Hinh cùng anh nắm chặt mười ngón, không khỏi quay đầu liếc anh, ánh mắt hai người quấn giao, cô thấp giọng nói: "Chúng ta đây đi ra ngoài trước đi, lát nữa không cần quấy rầy bác sĩ xem bệnh cho Minh nhị thiếu."
Một màn này rơi vào trong mắt Minh Nhất Kỳ, anh vốn hao hết tâm tư, thầm nghĩ sau khi biết chân tướng bọn họ nhất định tách ra, cho dù không xa rời nhau, cùng một chỗ cũng là hành hạ lẫn nhau. Ai ngờ đến, hai người kia cư nhiên tú ân ái trước mặt mình!
Đúng, tú ân ái, Minh Nhất Kỳ anh không nghĩ tới, có một ngày Mậu Hinh và Minh Ý tú ân ái trước mặt mình.
Trong lúc này anh chỉ cảm thấy đầu óc đen, ngực sôi trào, một cỗ hơi nóng dâng lên, sau đó trong cổ ngòn ngọt, một búng máu phun tới, máu bắn tung toé cả cái giường.
Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát TrưởngTác giả: Mạch Kiêu DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngEditor: Quỳnh Nguyễn "Kiểm sát trưởng (kiểm sát viên) Mậu Hinh, Minh tổng mời cô lên xe ngay bây giờ, anh ấy có chuyện muốn nói với cô". Vừa từ cửa Luật Chính Tư bước ra thì Mậu Hinh đã bị hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc áo sơmi đen cổ tròn đứng chắn trước người, mặt không biểu cảm gì nói với cô như vậy. Đây là Tân Thị ngày 12 tháng 7 năm 2008, ba ngày mưa to liên tục làm đường cái trước cửa Luật Chính Tư hình thành một vũng nước thật dài, xe lướt qua có thể làm sóng nước tung tóe cao một mét. Rất nhiều đồng nghiệp oán giận nói ba ngày trước Tân Thị nóng đến nỗi hận không thể chui vào trong tủ lạnh giải nhiệt, ba ngày sau mưa to kéo dài làm thân thể cũng phải mốc meo. Khi đó là 6 giờ rưỡi buổi tối, một loạt xe Bentley màu đen đứng trước cửa Luật Chính Tư, toàn thân xe đen nhánh, từng chiếc xe xếp hàng chỉnh tề đứng trước cửa Luật Chính Tư như tên lửa có thể phóng ra công kích bất cứ lúc nào làm cho người ta cảm giác khó thở. 5 giờ rưỡi Luật Chính Tư tan tầm, rất nhiều… Editor: Quỳnh NguyễnAnh nói xong hai câu này, sắc mặt trắng dọa người."Anh từng nói với em, chuyện đã làm vẫn phải trả, hiện tại em phải trả chính là nợ nần mười năm trước." Minh Ý nói."Ha ha ha." Minh Nhất Kỳ cười liền dùng lực, đau đến biểu tình có chút hung dữ."Cái nhật kí kia vốn là em cho Hinh Hinh?" Minh Ý hỏi."Đúng lại như thế nào? Nhật kí viết cái gì sao?" Minh Nhất Kỳ hỏi lại."..." Minh Ý phát hiện em trai cực kỳ có thể k*ch th*ch bạo lực của anh, hiện tại anh đã muốn đánh người." Anh cả, nhật kí Hinh Hinh đều là quá khứ cùng em, bao gồm nụ hôn đầu tiên chúng ta, lần đầu tiên, tất cả lần đầu tiên của cô đều đã là của em, ha ha ha!" Minh Nhất Kỳ cười, nở nụ cười hai tiếng, có lẽ vui quá hóa buồn, khụ vài tiếng, đột nhiên tâm cực kỳ đau, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ."A Kỳ, con làm sao vậy?" Tống Mạn Vân ở bên ngoài lo lắng, vừa nghe đến con trai ho khan vài tiếng, lập tức xông tới. Thấy con trai cái dạng này, dọa hồn bay phách tán.Bà lập tức ấn chuông để cho y tá tới đây, sau đó căm tức Minh Ý:" Con nói với A Kỳ cái gì, k*ch th*ch nó thành cái dạng này. Anh vừa từ Quỷ Môn quan đi tới một vòng, vì sao con liền không có thể buông tha anh? Con thực muốn hại chết anh, con mới cam tâm sao?"" Mẹ, lời này nói giống như không đúng." Mậu Hinh bên cạnh cửa nghe lời này liền không thoải mái, "Minh nhị thiếu bị thương đều không có một chút quan hệ cùng A Nhất, sao mẹ nói giống thương tổn trên người anh là do A Nhất cho vậy, này nếu là có người ngoài ở đây, kia hiểu lầm liền lớn.""A Kỳ thương tổn như thế nào liền không quan hệ? Nếu là đêm qua tôi gọi là anh, anh đuổi tới đúng lúc, A Kỳ liền đều không bị thương." Tống Mạn Vân nói.Mậu Hinh nghe lời này cười ha ha: "Minh nhị thiếu đắc tội nhiều người, người muốn giết anh ta chỉ sợ có thể từ đầu sông Tân Giang đến cuối sông Tân Giang, chúng ta phòng được lần đầu phòng không được 15. A Nhất chỉ là người phàm, thật sự bảo hộ không tới."" Tốt, chờ bác sĩ tới đây cứu A Kỳ trở về lại nói." Minh Chí Côn lạnh giọng quát lớn.Tống Mạn Vân bị Mậu Hinh tức, nha đầu chết tiệt kia này ở trước mặt mọi người chọc bà như vậy, rõ ràng chính là không để bà vào mắt."A Kỳ, anh không sao chứ!" Giang Nguyệt Đình ở bên giường, thuận ngực cho Minh Nhất Kỳ, để cho anh không nên kích động.Minh Nhất Kỳ là khẽ động miệng vết thương, ho hai tiếng đã hữu khí vô lực, đôi mắt anh lại vẫn rơi vào trên người Mậu Hinh. Anh cho rằng trải qua ngày hôm qua anh nói, Hinh Hinh không có khả năng còn có thể dường như không có việc gì cùng một chỗ cùng Minh Ý.Mà lúc này, cô đứng ở bên người Minh Ý, hai người giống như tâm ý tương thông, mỗi một chữ cô nói đều là bảo vệ Minh Ý.Cô thật sự yêu Minh Ý như thế sao? Chân tướng quá khứ thật sự không ảnh hưởng được tình cảm giữa bọn họ sao?"Nó không có việc gì, thương tổn nặng như vậy nó đều đã sống lại, mạng của nó cực kỳ cứng rắn." Minh Ý nói xong, cầm tay Mậu Hinh.Hinh Hinh cùng anh nắm chặt mười ngón, không khỏi quay đầu liếc anh, ánh mắt hai người quấn giao, cô thấp giọng nói: "Chúng ta đây đi ra ngoài trước đi, lát nữa không cần quấy rầy bác sĩ xem bệnh cho Minh nhị thiếu."Một màn này rơi vào trong mắt Minh Nhất Kỳ, anh vốn hao hết tâm tư, thầm nghĩ sau khi biết chân tướng bọn họ nhất định tách ra, cho dù không xa rời nhau, cùng một chỗ cũng là hành hạ lẫn nhau. Ai ngờ đến, hai người kia cư nhiên tú ân ái trước mặt mình!Đúng, tú ân ái, Minh Nhất Kỳ anh không nghĩ tới, có một ngày Mậu Hinh và Minh Ý tú ân ái trước mặt mình.Trong lúc này anh chỉ cảm thấy đầu óc đen, ngực sôi trào, một cỗ hơi nóng dâng lên, sau đó trong cổ ngòn ngọt, một búng máu phun tới, máu bắn tung toé cả cái giường.