Editor: Quỳnh Nguyễn "Kiểm sát trưởng (kiểm sát viên) Mậu Hinh, Minh tổng mời cô lên xe ngay bây giờ, anh ấy có chuyện muốn nói với cô". Vừa từ cửa Luật Chính Tư bước ra thì Mậu Hinh đã bị hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc áo sơmi đen cổ tròn đứng chắn trước người, mặt không biểu cảm gì nói với cô như vậy. Đây là Tân Thị ngày 12 tháng 7 năm 2008, ba ngày mưa to liên tục làm đường cái trước cửa Luật Chính Tư hình thành một vũng nước thật dài, xe lướt qua có thể làm sóng nước tung tóe cao một mét. Rất nhiều đồng nghiệp oán giận nói ba ngày trước Tân Thị nóng đến nỗi hận không thể chui vào trong tủ lạnh giải nhiệt, ba ngày sau mưa to kéo dài làm thân thể cũng phải mốc meo. Khi đó là 6 giờ rưỡi buổi tối, một loạt xe Bentley màu đen đứng trước cửa Luật Chính Tư, toàn thân xe đen nhánh, từng chiếc xe xếp hàng chỉnh tề đứng trước cửa Luật Chính Tư như tên lửa có thể phóng ra công kích bất cứ lúc nào làm cho người ta cảm giác khó thở. 5 giờ rưỡi Luật Chính Tư tan tầm, rất nhiều…

Chương 302-3: Xảy ra ngoài ý muốn

Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát TrưởngTác giả: Mạch Kiêu DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngEditor: Quỳnh Nguyễn "Kiểm sát trưởng (kiểm sát viên) Mậu Hinh, Minh tổng mời cô lên xe ngay bây giờ, anh ấy có chuyện muốn nói với cô". Vừa từ cửa Luật Chính Tư bước ra thì Mậu Hinh đã bị hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc áo sơmi đen cổ tròn đứng chắn trước người, mặt không biểu cảm gì nói với cô như vậy. Đây là Tân Thị ngày 12 tháng 7 năm 2008, ba ngày mưa to liên tục làm đường cái trước cửa Luật Chính Tư hình thành một vũng nước thật dài, xe lướt qua có thể làm sóng nước tung tóe cao một mét. Rất nhiều đồng nghiệp oán giận nói ba ngày trước Tân Thị nóng đến nỗi hận không thể chui vào trong tủ lạnh giải nhiệt, ba ngày sau mưa to kéo dài làm thân thể cũng phải mốc meo. Khi đó là 6 giờ rưỡi buổi tối, một loạt xe Bentley màu đen đứng trước cửa Luật Chính Tư, toàn thân xe đen nhánh, từng chiếc xe xếp hàng chỉnh tề đứng trước cửa Luật Chính Tư như tên lửa có thể phóng ra công kích bất cứ lúc nào làm cho người ta cảm giác khó thở. 5 giờ rưỡi Luật Chính Tư tan tầm, rất nhiều… Editor: Quỳnh Nguyễn"Ông nội, cháu ở đây, ông nói." Minh Nhất Kỳ vội hỏi."Từ hôm nay trở đi, cháu phải nghe anh cả mà nói." Minh Chí Côn gian nan nói.Minh Nhất Kỳ ngây ngẩn cả người, anh không sẽ nghĩ tới câu nói đầu tiên ông nội nói với mình là như vậy."A Nhất là anh trai ruột cháu, các cháu là anh em huyết thống, cháu nghe anh nói..." Minh Chí Côn lại lặp lại, "Cháu đáp ứng ông, đáp ứng ông..."Minh Nhất Kỳ không dám quá do dự, vội nói: "Cháu đáp ứng ông, ông nội, từ nay về sau cháu đều đã nghe anh cả nói."Minh Chí Côn cuối cùng mãn ý nở nụ cười.Bác sĩ tiến vào một lần nữa, Minh Nhất Kỳ ra phòng bệnh, cả người còn đang tại hoảng thần."A Kỳ, ông nội đã nói gì với con?" Minh Văn Hiên lập tức tới đây hỏi.Minh Nhất Kỳ ngẩng đầu, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía anh cả mình. Anh cả đứng ở chỗ không xa, trên mặt chưa từng có nhiều biểu tình, đôi mắt thâm trầm không thấy đáy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình."A Kỳ, con nói vài lời nha!" Tống Mạn Vân cũng truy vấn nói."Minh Nhất Kỳ, cậu phải đi rồi." Cảnh sát nói với anh."A Nhất." Tống Mạn Vân lập tức đi đến bên người con lớn nhất, "Con có thể dàn xếp cùng cảnh sát một phen hay không, bệnh A Kỳ khẳng định đã tốt, đừng làm cho anh tiến vào cái bệnh viện kia đi!"Minh Ý không nói lời nào, anh không định để cho A Kỳ hiện tại rời bệnh viện tâm thần."Tôi có thể đi tới." Minh Nhất Kỳ thật bình tĩnh nói, "Anh cả, ông nội liền giao cho anh rồi.""Uh`m." Minh Ý gật gật đầu."A Nhất, đây là em trai ruột con nha, con liền nhẫn tâm làm cho người ta mang anh đi như vậy." Tống Mạn Vân sốt ruột hướng con lớn nhất gầm thét."Mẹ, hiện tại là toà án phán quyết anh hai nhất định phải giám thị trị liệu tại bệnh viện tâm thần, mẹ có thể không cần dã man không hiểu chuyện khó xử anh cả như vậy hay không." Bên cạnh Nhất Hạ lập tức bất mãn nói."Nhất Hạ, em thật sự không giống, trải qua nhiều như vậy trưởng thành, có thể nói ra chỉnh sửa." Minh Nhất Kỳ nhìn về phía em gái nói.Minh Nhất Hạ đối với Minh Nhất Kỳ đủ loại còn không có tha thứ, anh nói chuyện với mình cô cũng sẽ không đáp lại, biểu tình lại càng đạm mạc băng lãnh."Cậu liền đi rồi." Cảnh sát nói, "Minh phu nhân, Minh Nhất Kỳ phạm tội hình sự, tại không có bác sĩ ra thư xem xét khỏi hẳn cũng thông qua Luật Chính Tư và toà án phê duyệt anh không có khả năng rời khỏi bệnh viện, hôm nay đã là ngoại lệ rồi.""Chúng ta đi thôi!" Minh Nhất Kỳ cực kì thản nhiên, lúc đi qua anh cả, anh cả ngay cả nhìn thẳng cũng chưa xem mình. Anh cả xưa nay như vậy, giống như chưa bao giờ để ý anh, tồn tại của anh tựa hồ một chút không quan trọng. Ngược lại là mình, liều mạng đối kháng anh như đối với kẻ địch, kết quả mình muốn làm thành như vậy, thật sự là buồn cười a!Minh Văn Hiên thật sự hi vọng lần này Nhất Kỳ ra liền không quay về, nhưng mà con lớn nhất đều đã lạnh lùng như thế. Nếu Minh Nhất không ra tay, nơi này không ai cứu được Nhất Kỳ. Hiện tại xem con lớn nhất, khẳng định là không định xuất thủ rồi.Minh Nhất, trong lòng làm sao lại có em trai, một khi đã như vậy, ông nhất định không thể để cho Minh Nhất bắt quyền kế thừa Minh gia.Cảnh sát mang Minh Nhất Kỳ đi rồi.Lúc này bác sĩ ra, tháo xuống khẩu trang nói: "Hiện tại tình huống Minh lão tiên sinh tạm thời ổn định, ông muốn gặp Minh tam tiểu thư Minh Nhất Hạ."Lời này ra, tất cả mọi người cực kỳ ngoài ý muốn, đặc biệt Minh Văn Hiên, hiển nhiên đặc biệt không hiểu. Ông là đứa con cả cha, từ ông bắt đầu thanh tỉnh liền không nghĩ tới muốn gặp mình, ngược lại hiện tại lại muốn gặp Nhất Hạ.Nhất Hạ cũng ngoài ý muốn, Tống Mạn Vân xem đôi mắt con gái trồi lên một tia hi vọng, bà kéo con gái một phen, nháy ánh mắt với cô.Nhất Hạ giống như không thấy được, cùng y tá đi mặc trang phục phòng khuẩn tiến vào phòng bệnh.

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ông nội, cháu ở đây, ông nói." Minh Nhất Kỳ vội hỏi.

"Từ hôm nay trở đi, cháu phải nghe anh cả mà nói." Minh Chí Côn gian nan nói.

Minh Nhất Kỳ ngây ngẩn cả người, anh không sẽ nghĩ tới câu nói đầu tiên ông nội nói với mình là như vậy.

"A Nhất là anh trai ruột cháu, các cháu là anh em huyết thống, cháu nghe anh nói..." Minh Chí Côn lại lặp lại, "Cháu đáp ứng ông, đáp ứng ông..."

Minh Nhất Kỳ không dám quá do dự, vội nói: "Cháu đáp ứng ông, ông nội, từ nay về sau cháu đều đã nghe anh cả nói."

Minh Chí Côn cuối cùng mãn ý nở nụ cười.

Bác sĩ tiến vào một lần nữa, Minh Nhất Kỳ ra phòng bệnh, cả người còn đang tại hoảng thần.

"A Kỳ, ông nội đã nói gì với con?" Minh Văn Hiên lập tức tới đây hỏi.

Minh Nhất Kỳ ngẩng đầu, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía anh cả mình. Anh cả đứng ở chỗ không xa, trên mặt chưa từng có nhiều biểu tình, đôi mắt thâm trầm không thấy đáy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình.

"A Kỳ, con nói vài lời nha!" Tống Mạn Vân cũng truy vấn nói.

"Minh Nhất Kỳ, cậu phải đi rồi." Cảnh sát nói với anh.

"A Nhất." Tống Mạn Vân lập tức đi đến bên người con lớn nhất, "Con có thể dàn xếp cùng cảnh sát một phen hay không, bệnh A Kỳ khẳng định đã tốt, đừng làm cho anh tiến vào cái bệnh viện kia đi!"

Minh Ý không nói lời nào, anh không định để cho A Kỳ hiện tại rời bệnh viện tâm thần.

"Tôi có thể đi tới." Minh Nhất Kỳ thật bình tĩnh nói, "Anh cả, ông nội liền giao cho anh rồi."

"Uh`m." Minh Ý gật gật đầu.

"A Nhất, đây là em trai ruột con nha, con liền nhẫn tâm làm cho người ta mang anh đi như vậy." Tống Mạn Vân sốt ruột hướng con lớn nhất gầm thét.

"Mẹ, hiện tại là toà án phán quyết anh hai nhất định phải giám thị trị liệu tại bệnh viện tâm thần, mẹ có thể không cần dã man không hiểu chuyện khó xử anh cả như vậy hay không." Bên cạnh Nhất Hạ lập tức bất mãn nói.

"Nhất Hạ, em thật sự không giống, trải qua nhiều như vậy trưởng thành, có thể nói ra chỉnh sửa." Minh Nhất Kỳ nhìn về phía em gái nói.

Minh Nhất Hạ đối với Minh Nhất Kỳ đủ loại còn không có tha thứ, anh nói chuyện với mình cô cũng sẽ không đáp lại, biểu tình lại càng đạm mạc băng lãnh.

"Cậu liền đi rồi." Cảnh sát nói, "Minh phu nhân, Minh Nhất Kỳ phạm tội hình sự, tại không có bác sĩ ra thư xem xét khỏi hẳn cũng thông qua Luật Chính Tư và toà án phê duyệt anh không có khả năng rời khỏi bệnh viện, hôm nay đã là ngoại lệ rồi."

"Chúng ta đi thôi!" Minh Nhất Kỳ cực kì thản nhiên, lúc đi qua anh cả, anh cả ngay cả nhìn thẳng cũng chưa xem mình. Anh cả xưa nay như vậy, giống như chưa bao giờ để ý anh, tồn tại của anh tựa hồ một chút không quan trọng. Ngược lại là mình, liều mạng đối kháng anh như đối với kẻ địch, kết quả mình muốn làm thành như vậy, thật sự là buồn cười a!

Minh Văn Hiên thật sự hi vọng lần này Nhất Kỳ ra liền không quay về, nhưng mà con lớn nhất đều đã lạnh lùng như thế. Nếu Minh Nhất không ra tay, nơi này không ai cứu được Nhất Kỳ. Hiện tại xem con lớn nhất, khẳng định là không định xuất thủ rồi.

Minh Nhất, trong lòng làm sao lại có em trai, một khi đã như vậy, ông nhất định không thể để cho Minh Nhất bắt quyền kế thừa Minh gia.

Cảnh sát mang Minh Nhất Kỳ đi rồi.

Lúc này bác sĩ ra, tháo xuống khẩu trang nói: "Hiện tại tình huống Minh lão tiên sinh tạm thời ổn định, ông muốn gặp Minh tam tiểu thư Minh Nhất Hạ."

Lời này ra, tất cả mọi người cực kỳ ngoài ý muốn, đặc biệt Minh Văn Hiên, hiển nhiên đặc biệt không hiểu. Ông là đứa con cả cha, từ ông bắt đầu thanh tỉnh liền không nghĩ tới muốn gặp mình, ngược lại hiện tại lại muốn gặp Nhất Hạ.

Nhất Hạ cũng ngoài ý muốn, Tống Mạn Vân xem đôi mắt con gái trồi lên một tia hi vọng, bà kéo con gái một phen, nháy ánh mắt với cô.

Nhất Hạ giống như không thấy được, cùng y tá đi mặc trang phục phòng khuẩn tiến vào phòng bệnh.

Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát TrưởngTác giả: Mạch Kiêu DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngEditor: Quỳnh Nguyễn "Kiểm sát trưởng (kiểm sát viên) Mậu Hinh, Minh tổng mời cô lên xe ngay bây giờ, anh ấy có chuyện muốn nói với cô". Vừa từ cửa Luật Chính Tư bước ra thì Mậu Hinh đã bị hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc áo sơmi đen cổ tròn đứng chắn trước người, mặt không biểu cảm gì nói với cô như vậy. Đây là Tân Thị ngày 12 tháng 7 năm 2008, ba ngày mưa to liên tục làm đường cái trước cửa Luật Chính Tư hình thành một vũng nước thật dài, xe lướt qua có thể làm sóng nước tung tóe cao một mét. Rất nhiều đồng nghiệp oán giận nói ba ngày trước Tân Thị nóng đến nỗi hận không thể chui vào trong tủ lạnh giải nhiệt, ba ngày sau mưa to kéo dài làm thân thể cũng phải mốc meo. Khi đó là 6 giờ rưỡi buổi tối, một loạt xe Bentley màu đen đứng trước cửa Luật Chính Tư, toàn thân xe đen nhánh, từng chiếc xe xếp hàng chỉnh tề đứng trước cửa Luật Chính Tư như tên lửa có thể phóng ra công kích bất cứ lúc nào làm cho người ta cảm giác khó thở. 5 giờ rưỡi Luật Chính Tư tan tầm, rất nhiều… Editor: Quỳnh Nguyễn"Ông nội, cháu ở đây, ông nói." Minh Nhất Kỳ vội hỏi."Từ hôm nay trở đi, cháu phải nghe anh cả mà nói." Minh Chí Côn gian nan nói.Minh Nhất Kỳ ngây ngẩn cả người, anh không sẽ nghĩ tới câu nói đầu tiên ông nội nói với mình là như vậy."A Nhất là anh trai ruột cháu, các cháu là anh em huyết thống, cháu nghe anh nói..." Minh Chí Côn lại lặp lại, "Cháu đáp ứng ông, đáp ứng ông..."Minh Nhất Kỳ không dám quá do dự, vội nói: "Cháu đáp ứng ông, ông nội, từ nay về sau cháu đều đã nghe anh cả nói."Minh Chí Côn cuối cùng mãn ý nở nụ cười.Bác sĩ tiến vào một lần nữa, Minh Nhất Kỳ ra phòng bệnh, cả người còn đang tại hoảng thần."A Kỳ, ông nội đã nói gì với con?" Minh Văn Hiên lập tức tới đây hỏi.Minh Nhất Kỳ ngẩng đầu, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía anh cả mình. Anh cả đứng ở chỗ không xa, trên mặt chưa từng có nhiều biểu tình, đôi mắt thâm trầm không thấy đáy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình."A Kỳ, con nói vài lời nha!" Tống Mạn Vân cũng truy vấn nói."Minh Nhất Kỳ, cậu phải đi rồi." Cảnh sát nói với anh."A Nhất." Tống Mạn Vân lập tức đi đến bên người con lớn nhất, "Con có thể dàn xếp cùng cảnh sát một phen hay không, bệnh A Kỳ khẳng định đã tốt, đừng làm cho anh tiến vào cái bệnh viện kia đi!"Minh Ý không nói lời nào, anh không định để cho A Kỳ hiện tại rời bệnh viện tâm thần."Tôi có thể đi tới." Minh Nhất Kỳ thật bình tĩnh nói, "Anh cả, ông nội liền giao cho anh rồi.""Uh`m." Minh Ý gật gật đầu."A Nhất, đây là em trai ruột con nha, con liền nhẫn tâm làm cho người ta mang anh đi như vậy." Tống Mạn Vân sốt ruột hướng con lớn nhất gầm thét."Mẹ, hiện tại là toà án phán quyết anh hai nhất định phải giám thị trị liệu tại bệnh viện tâm thần, mẹ có thể không cần dã man không hiểu chuyện khó xử anh cả như vậy hay không." Bên cạnh Nhất Hạ lập tức bất mãn nói."Nhất Hạ, em thật sự không giống, trải qua nhiều như vậy trưởng thành, có thể nói ra chỉnh sửa." Minh Nhất Kỳ nhìn về phía em gái nói.Minh Nhất Hạ đối với Minh Nhất Kỳ đủ loại còn không có tha thứ, anh nói chuyện với mình cô cũng sẽ không đáp lại, biểu tình lại càng đạm mạc băng lãnh."Cậu liền đi rồi." Cảnh sát nói, "Minh phu nhân, Minh Nhất Kỳ phạm tội hình sự, tại không có bác sĩ ra thư xem xét khỏi hẳn cũng thông qua Luật Chính Tư và toà án phê duyệt anh không có khả năng rời khỏi bệnh viện, hôm nay đã là ngoại lệ rồi.""Chúng ta đi thôi!" Minh Nhất Kỳ cực kì thản nhiên, lúc đi qua anh cả, anh cả ngay cả nhìn thẳng cũng chưa xem mình. Anh cả xưa nay như vậy, giống như chưa bao giờ để ý anh, tồn tại của anh tựa hồ một chút không quan trọng. Ngược lại là mình, liều mạng đối kháng anh như đối với kẻ địch, kết quả mình muốn làm thành như vậy, thật sự là buồn cười a!Minh Văn Hiên thật sự hi vọng lần này Nhất Kỳ ra liền không quay về, nhưng mà con lớn nhất đều đã lạnh lùng như thế. Nếu Minh Nhất không ra tay, nơi này không ai cứu được Nhất Kỳ. Hiện tại xem con lớn nhất, khẳng định là không định xuất thủ rồi.Minh Nhất, trong lòng làm sao lại có em trai, một khi đã như vậy, ông nhất định không thể để cho Minh Nhất bắt quyền kế thừa Minh gia.Cảnh sát mang Minh Nhất Kỳ đi rồi.Lúc này bác sĩ ra, tháo xuống khẩu trang nói: "Hiện tại tình huống Minh lão tiên sinh tạm thời ổn định, ông muốn gặp Minh tam tiểu thư Minh Nhất Hạ."Lời này ra, tất cả mọi người cực kỳ ngoài ý muốn, đặc biệt Minh Văn Hiên, hiển nhiên đặc biệt không hiểu. Ông là đứa con cả cha, từ ông bắt đầu thanh tỉnh liền không nghĩ tới muốn gặp mình, ngược lại hiện tại lại muốn gặp Nhất Hạ.Nhất Hạ cũng ngoài ý muốn, Tống Mạn Vân xem đôi mắt con gái trồi lên một tia hi vọng, bà kéo con gái một phen, nháy ánh mắt với cô.Nhất Hạ giống như không thấy được, cùng y tá đi mặc trang phục phòng khuẩn tiến vào phòng bệnh.

Chương 302-3: Xảy ra ngoài ý muốn