Một buổi sáng sớm, khuôn mặt Trì Tảo Tảo đỏ hồng, cả người ướt mềm. Cô kéo quần nhỏ ra, ghét bỏ ném sang một bên. Đáng chết, lại là mộng xuân. Phải rời giường vì lý do tức giận, cô bực bội, uể oải đi vào phòng tắm, rửa sạch xong, thay một bộ quần áo mới thoải mái, rồi xuống lầu dùng cơm. Tuy Trì Tảo Tảo là trẻ mồ côi, nhưng số mệnh cực tốt, được một nhà có tiền nuôi dưỡng, từ nhỏ cô là đại tiểu thư của nhà đó, cuộc sống cũng khá dễ chịu. Diệp gia, đại gia tộc lớn mạnh của Ninh Đô. Diệp gia có kỳ tài trong thương nghiệp, là Diệp Khuyết, hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp đại học trở về, lập tức tới tập đoàn Thiên Vũ, trong ba năm ngắn ngủi, thành tích của anh không thể kể xiết. Hiện tại anh hai mươi tám tuổi, đảm đương chức vụ chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ. Trong giới thương nghiệp có một tin đồn, nếu không cẩn thận chọc tới Diêm Vương Diệp Khuyết, bạn sẽ chết lúc nào không biết. Người ngoài giới đều truyền tai nhau, Diệp Khuyết máu lạnh vô tình, hành sự ngoan độc tuyệt tình, lại không gần nữ…
Chương 181: Sớm không phải là đứa trẻ bình thường
Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ YêuTác giả: Nhất Tiếu Khuynh ThầnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng sớm, khuôn mặt Trì Tảo Tảo đỏ hồng, cả người ướt mềm. Cô kéo quần nhỏ ra, ghét bỏ ném sang một bên. Đáng chết, lại là mộng xuân. Phải rời giường vì lý do tức giận, cô bực bội, uể oải đi vào phòng tắm, rửa sạch xong, thay một bộ quần áo mới thoải mái, rồi xuống lầu dùng cơm. Tuy Trì Tảo Tảo là trẻ mồ côi, nhưng số mệnh cực tốt, được một nhà có tiền nuôi dưỡng, từ nhỏ cô là đại tiểu thư của nhà đó, cuộc sống cũng khá dễ chịu. Diệp gia, đại gia tộc lớn mạnh của Ninh Đô. Diệp gia có kỳ tài trong thương nghiệp, là Diệp Khuyết, hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp đại học trở về, lập tức tới tập đoàn Thiên Vũ, trong ba năm ngắn ngủi, thành tích của anh không thể kể xiết. Hiện tại anh hai mươi tám tuổi, đảm đương chức vụ chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ. Trong giới thương nghiệp có một tin đồn, nếu không cẩn thận chọc tới Diêm Vương Diệp Khuyết, bạn sẽ chết lúc nào không biết. Người ngoài giới đều truyền tai nhau, Diệp Khuyết máu lạnh vô tình, hành sự ngoan độc tuyệt tình, lại không gần nữ… Sau khi kết hôn, cũng không cần đi học?Không đi học chẳng lẽ muốn cô ở nhà đợi sinh con sao?Mẹ ơi, trong lòng Trì Tảo Tảo nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi, cô vội vàng ăn, cơm nước xong liền lên lầu thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng ông xã ra ngoài du lịch kết hôn thôi.Mà nhà bốn người, chỉ có cô hân hoan nhất, ăn no, bỏ chén đũa xuống nói: “Mọi người chậm dùng, con đi lên lầu thu dọn đồ đạc!"Mọi người gật đầu, nhìn theo cô rời đi.Thấy cô biến mất không thấy, lúc này Tiết Dung Chân mới cúi đầu, gương mặt đau buồn bi thương: “Lẽ nào không có cách nào sao? Nhất định phải để cho nó bị đón về sao?"Diệp Chấn Hoa cũng buông đũa xuống, than thở: “Người ta quyền cao chức trọng, không phải là người bình thường như chúng ta có thể chống lại?"Nghe lời này, Diệp Khuyết buông chén đũa trong tay xuống, mắt lạnh nhìn Diệp Chấn Hoa: “Quyền cao chức trọng? Quyền cao chức trọng là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lúc nhớ đến con liền cướp lại, lúc không cần liền mặc kệ nó lang thang ở đầu đường, chết sống cũng không quản sao?""...” Diệp Chấn Hoa đột nhiên không nói nên lời.Khí thế cả người Diệp Khuyết trở nên lạnh hơn, đứng dậy: “Con mang Tảo Tảo ra ngoài, không phải vì trốn tránh bọn họ tới đón người, đây là kế hoạch đã có lúc trước của con.""Còn có, cho dù bọn họ tới đón người, không có lệnh của con, bọn họ cũng chưa chắc có thể đón được người đi."Vừa dứt lời, Diệp Khuyết đẩy ghế ra, xoay người đi.Cũng không nghĩ đến, lúc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trì Tảo Tảo đứng ở cửa thang lầu.Không phải cô đã lên lầu sao? Sao còn ở chỗ này?Lời vừa nói, cô nghe được sao?Thật ra, Trì Tảo Tảo cũng không phải ngốc đến cái gì cũng không biết.Từ giây phút Diệp Khuyết đưa nhẫn cho cô, cô liền cảm thấy có vấn đề.Xuống lầu thấy sắc mặc ba mẹ không tốt, cô cũng giả vờ chưa từng thấy cái gì, cười ha ha đối mặt với mấy người.Cô cố ý rời đi, chỉ là muốn nghe một chút bọn họ sẽ nói gì sau lưng cô, không nghĩ tới...Cô nghe được chuyện làm chô khó thể tin nổi.Có người muốn tới đón cô?Người nào?Cô từng bước từng bước đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt Diệp Khuyết, đưa tay lôi kéo anh, cẩn thận hỏi: “Có thể nói cho em biết, người quyền cao chức trọng trong miệng mọi người, là ai không?"Sắc mặt Diệp Khuyết thật không dễ nhìn, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, ánh mắt chìm xuống: “Không phải em đi thu dọn đồ đạc sao?"Thật ra anh không muốn để cho cô biết chuyện này, anh thầm nghĩ mang theo cô ra ngoài, thật vui vẻ, chơi vài ngày mà không có bất kỳ phiền nhiễu nào.Không nghĩ tới, bị cô nghe thấy được.Trì Tảo Tảo trả lời một nẻo, giọng nói có chút cao: “Trước tiên em hỏi anh, là ai muốn đón em đi? Diệp Khuyết, anh đừng nói cho em, sẽ là cha mẹ ruột của em, không thể nào, cha mẹ em đã chết, bọn họ không thể nào trở về."Diệp Khuyết cứng người, đối với chuyện này, anh không biết nên nói như thế nào.Bên cạnh Tiết Dung Chân đứng dậy đi đến, kéo Trì Tảo Tảo qua: “Tảo Tảo, thật ra chuyện này, mọi người cũng không cố ý giấu con, đó không phải là cha mẹ ruột của con, mà là cậu ruột của con.""Cậu?” Trì Tảo Tảo cau mày, có phần không thể tin được: “Con còn có cậu sao?"Tiết Dung Chân gật đầu.Trì Tảo Tảo lại cười lắc đầu: “Cho dù là cậu con, cậu ấy muốn tới đón con, nếu con không đi, cậu ấy cũng không làm gì được con, vì sao mọi người mày ủ mặt chau thế chứ?"Hơn nữa, Diệp gia cũng là nhà giàu có thế gia có thân phận địa vị, bản thân Diệp Khuyết là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Vũ, lúc đó chẳng phải quyền cao chức trọng, trên vạn người sao?Người cậu kia rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại, mới có thể làm cho ba nghe thấy liền thay đổi sắc mặt?Tiết Dung Chân cúi đầu, buồn nghiêm mặt nói: “Cậu con, anh ta cũng không phải là người bình thường, anh ta là Công tước nước E, mà con, còn có một bà ngoại, bà ấy là nữ hoàng nước E, Tảo Tảo, con cũng không phải là đứa trẻ bình thường, mẹ con, bà ấy đã từng là Công chúa điện hạ cao quý của nước E."
Sau khi kết hôn, cũng không cần đi học?
Không đi học chẳng lẽ muốn cô ở nhà đợi sinh con sao?
Mẹ ơi, trong lòng Trì Tảo Tảo nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi, cô vội vàng ăn, cơm nước xong liền lên lầu thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng ông xã ra ngoài du lịch kết hôn thôi.
Mà nhà bốn người, chỉ có cô hân hoan nhất, ăn no, bỏ chén đũa xuống nói: “Mọi người chậm dùng, con đi lên lầu thu dọn đồ đạc!"
Mọi người gật đầu, nhìn theo cô rời đi.
Thấy cô biến mất không thấy, lúc này Tiết Dung Chân mới cúi đầu, gương mặt đau buồn bi thương: “Lẽ nào không có cách nào sao? Nhất định phải để cho nó bị đón về sao?"
Diệp Chấn Hoa cũng buông đũa xuống, than thở: “Người ta quyền cao chức trọng, không phải là người bình thường như chúng ta có thể chống lại?"
Nghe lời này, Diệp Khuyết buông chén đũa trong tay xuống, mắt lạnh nhìn Diệp Chấn Hoa: “Quyền cao chức trọng? Quyền cao chức trọng là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lúc nhớ đến con liền cướp lại, lúc không cần liền mặc kệ nó lang thang ở đầu đường, chết sống cũng không quản sao?"
"...” Diệp Chấn Hoa đột nhiên không nói nên lời.
Khí thế cả người Diệp Khuyết trở nên lạnh hơn, đứng dậy: “Con mang Tảo Tảo ra ngoài, không phải vì trốn tránh bọn họ tới đón người, đây là kế hoạch đã có lúc trước của con."
"Còn có, cho dù bọn họ tới đón người, không có lệnh của con, bọn họ cũng chưa chắc có thể đón được người đi."
Vừa dứt lời, Diệp Khuyết đẩy ghế ra, xoay người đi.
Cũng không nghĩ đến, lúc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trì Tảo Tảo đứng ở cửa thang lầu.
Không phải cô đã lên lầu sao? Sao còn ở chỗ này?
Lời vừa nói, cô nghe được sao?
Thật ra, Trì Tảo Tảo cũng không phải ngốc đến cái gì cũng không biết.
Từ giây phút Diệp Khuyết đưa nhẫn cho cô, cô liền cảm thấy có vấn đề.
Xuống lầu thấy sắc mặc ba mẹ không tốt, cô cũng giả vờ chưa từng thấy cái gì, cười ha ha đối mặt với mấy người.
Cô cố ý rời đi, chỉ là muốn nghe một chút bọn họ sẽ nói gì sau lưng cô, không nghĩ tới...
Cô nghe được chuyện làm chô khó thể tin nổi.
Có người muốn tới đón cô?
Người nào?
Cô từng bước từng bước đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt Diệp Khuyết, đưa tay lôi kéo anh, cẩn thận hỏi: “Có thể nói cho em biết, người quyền cao chức trọng trong miệng mọi người, là ai không?"
Sắc mặt Diệp Khuyết thật không dễ nhìn, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, ánh mắt chìm xuống: “Không phải em đi thu dọn đồ đạc sao?"
Thật ra anh không muốn để cho cô biết chuyện này, anh thầm nghĩ mang theo cô ra ngoài, thật vui vẻ, chơi vài ngày mà không có bất kỳ phiền nhiễu nào.
Không nghĩ tới, bị cô nghe thấy được.
Trì Tảo Tảo trả lời một nẻo, giọng nói có chút cao: “Trước tiên em hỏi anh, là ai muốn đón em đi? Diệp Khuyết, anh đừng nói cho em, sẽ là cha mẹ ruột của em, không thể nào, cha mẹ em đã chết, bọn họ không thể nào trở về."
Diệp Khuyết cứng người, đối với chuyện này, anh không biết nên nói như thế nào.
Bên cạnh Tiết Dung Chân đứng dậy đi đến, kéo Trì Tảo Tảo qua: “Tảo Tảo, thật ra chuyện này, mọi người cũng không cố ý giấu con, đó không phải là cha mẹ ruột của con, mà là cậu ruột của con."
"Cậu?” Trì Tảo Tảo cau mày, có phần không thể tin được: “Con còn có cậu sao?"
Tiết Dung Chân gật đầu.
Trì Tảo Tảo lại cười lắc đầu: “Cho dù là cậu con, cậu ấy muốn tới đón con, nếu con không đi, cậu ấy cũng không làm gì được con, vì sao mọi người mày ủ mặt chau thế chứ?"
Hơn nữa, Diệp gia cũng là nhà giàu có thế gia có thân phận địa vị, bản thân Diệp Khuyết là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Vũ, lúc đó chẳng phải quyền cao chức trọng, trên vạn người sao?
Người cậu kia rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại, mới có thể làm cho ba nghe thấy liền thay đổi sắc mặt?
Tiết Dung Chân cúi đầu, buồn nghiêm mặt nói: “Cậu con, anh ta cũng không phải là người bình thường, anh ta là Công tước nước E, mà con, còn có một bà ngoại, bà ấy là nữ hoàng nước E, Tảo Tảo, con cũng không phải là đứa trẻ bình thường, mẹ con, bà ấy đã từng là Công chúa điện hạ cao quý của nước E."
Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ YêuTác giả: Nhất Tiếu Khuynh ThầnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng sớm, khuôn mặt Trì Tảo Tảo đỏ hồng, cả người ướt mềm. Cô kéo quần nhỏ ra, ghét bỏ ném sang một bên. Đáng chết, lại là mộng xuân. Phải rời giường vì lý do tức giận, cô bực bội, uể oải đi vào phòng tắm, rửa sạch xong, thay một bộ quần áo mới thoải mái, rồi xuống lầu dùng cơm. Tuy Trì Tảo Tảo là trẻ mồ côi, nhưng số mệnh cực tốt, được một nhà có tiền nuôi dưỡng, từ nhỏ cô là đại tiểu thư của nhà đó, cuộc sống cũng khá dễ chịu. Diệp gia, đại gia tộc lớn mạnh của Ninh Đô. Diệp gia có kỳ tài trong thương nghiệp, là Diệp Khuyết, hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp đại học trở về, lập tức tới tập đoàn Thiên Vũ, trong ba năm ngắn ngủi, thành tích của anh không thể kể xiết. Hiện tại anh hai mươi tám tuổi, đảm đương chức vụ chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ. Trong giới thương nghiệp có một tin đồn, nếu không cẩn thận chọc tới Diêm Vương Diệp Khuyết, bạn sẽ chết lúc nào không biết. Người ngoài giới đều truyền tai nhau, Diệp Khuyết máu lạnh vô tình, hành sự ngoan độc tuyệt tình, lại không gần nữ… Sau khi kết hôn, cũng không cần đi học?Không đi học chẳng lẽ muốn cô ở nhà đợi sinh con sao?Mẹ ơi, trong lòng Trì Tảo Tảo nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi, cô vội vàng ăn, cơm nước xong liền lên lầu thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng ông xã ra ngoài du lịch kết hôn thôi.Mà nhà bốn người, chỉ có cô hân hoan nhất, ăn no, bỏ chén đũa xuống nói: “Mọi người chậm dùng, con đi lên lầu thu dọn đồ đạc!"Mọi người gật đầu, nhìn theo cô rời đi.Thấy cô biến mất không thấy, lúc này Tiết Dung Chân mới cúi đầu, gương mặt đau buồn bi thương: “Lẽ nào không có cách nào sao? Nhất định phải để cho nó bị đón về sao?"Diệp Chấn Hoa cũng buông đũa xuống, than thở: “Người ta quyền cao chức trọng, không phải là người bình thường như chúng ta có thể chống lại?"Nghe lời này, Diệp Khuyết buông chén đũa trong tay xuống, mắt lạnh nhìn Diệp Chấn Hoa: “Quyền cao chức trọng? Quyền cao chức trọng là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lúc nhớ đến con liền cướp lại, lúc không cần liền mặc kệ nó lang thang ở đầu đường, chết sống cũng không quản sao?""...” Diệp Chấn Hoa đột nhiên không nói nên lời.Khí thế cả người Diệp Khuyết trở nên lạnh hơn, đứng dậy: “Con mang Tảo Tảo ra ngoài, không phải vì trốn tránh bọn họ tới đón người, đây là kế hoạch đã có lúc trước của con.""Còn có, cho dù bọn họ tới đón người, không có lệnh của con, bọn họ cũng chưa chắc có thể đón được người đi."Vừa dứt lời, Diệp Khuyết đẩy ghế ra, xoay người đi.Cũng không nghĩ đến, lúc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trì Tảo Tảo đứng ở cửa thang lầu.Không phải cô đã lên lầu sao? Sao còn ở chỗ này?Lời vừa nói, cô nghe được sao?Thật ra, Trì Tảo Tảo cũng không phải ngốc đến cái gì cũng không biết.Từ giây phút Diệp Khuyết đưa nhẫn cho cô, cô liền cảm thấy có vấn đề.Xuống lầu thấy sắc mặc ba mẹ không tốt, cô cũng giả vờ chưa từng thấy cái gì, cười ha ha đối mặt với mấy người.Cô cố ý rời đi, chỉ là muốn nghe một chút bọn họ sẽ nói gì sau lưng cô, không nghĩ tới...Cô nghe được chuyện làm chô khó thể tin nổi.Có người muốn tới đón cô?Người nào?Cô từng bước từng bước đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt Diệp Khuyết, đưa tay lôi kéo anh, cẩn thận hỏi: “Có thể nói cho em biết, người quyền cao chức trọng trong miệng mọi người, là ai không?"Sắc mặt Diệp Khuyết thật không dễ nhìn, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, ánh mắt chìm xuống: “Không phải em đi thu dọn đồ đạc sao?"Thật ra anh không muốn để cho cô biết chuyện này, anh thầm nghĩ mang theo cô ra ngoài, thật vui vẻ, chơi vài ngày mà không có bất kỳ phiền nhiễu nào.Không nghĩ tới, bị cô nghe thấy được.Trì Tảo Tảo trả lời một nẻo, giọng nói có chút cao: “Trước tiên em hỏi anh, là ai muốn đón em đi? Diệp Khuyết, anh đừng nói cho em, sẽ là cha mẹ ruột của em, không thể nào, cha mẹ em đã chết, bọn họ không thể nào trở về."Diệp Khuyết cứng người, đối với chuyện này, anh không biết nên nói như thế nào.Bên cạnh Tiết Dung Chân đứng dậy đi đến, kéo Trì Tảo Tảo qua: “Tảo Tảo, thật ra chuyện này, mọi người cũng không cố ý giấu con, đó không phải là cha mẹ ruột của con, mà là cậu ruột của con.""Cậu?” Trì Tảo Tảo cau mày, có phần không thể tin được: “Con còn có cậu sao?"Tiết Dung Chân gật đầu.Trì Tảo Tảo lại cười lắc đầu: “Cho dù là cậu con, cậu ấy muốn tới đón con, nếu con không đi, cậu ấy cũng không làm gì được con, vì sao mọi người mày ủ mặt chau thế chứ?"Hơn nữa, Diệp gia cũng là nhà giàu có thế gia có thân phận địa vị, bản thân Diệp Khuyết là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Vũ, lúc đó chẳng phải quyền cao chức trọng, trên vạn người sao?Người cậu kia rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại, mới có thể làm cho ba nghe thấy liền thay đổi sắc mặt?Tiết Dung Chân cúi đầu, buồn nghiêm mặt nói: “Cậu con, anh ta cũng không phải là người bình thường, anh ta là Công tước nước E, mà con, còn có một bà ngoại, bà ấy là nữ hoàng nước E, Tảo Tảo, con cũng không phải là đứa trẻ bình thường, mẹ con, bà ấy đã từng là Công chúa điện hạ cao quý của nước E."