Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…
Chương 76: Anh bắt đầu làm chỗ dựa cho cô
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Ra khỏi cửa, thấy Lục Chỉ Nghi không đuổi theo, Đường Tâm Lạc lập tức buông tay.Vừa rồi diễn xuất trước mặt Lục Chỉ Nghi, cô biết Lục Dục Thần không thích thân mật với người khác quá mức, vì vậy tới cửa tự động tách ra.Lông mày Lục Dục Thần không tự chủ nhíu lại, anh không nói buông tay, sao cô gái này lại buông chứ.Cô có phải quá tự giác rồi không?Cánh tay bị người ta buông ra thấy hơi lạc lỏng, anh nhìn Đường Tâm Lạc một cái, ánh mắt thâm trầm của đối phương khiến Đường Tâm Lạc nghĩ rằng mới bị chuyện kia chọc giận.Lên xe, cô thấp thỏm giải thích: "Xin lỗi, Lục Chỉ Nghi là bạn thời đại học của em, lại là em gái của Lục Kình Hạo. Cô ta được nuôi ở ngoài, cho nên... Phương diện đối nhân xử thế cũng không đúng đạo. Dù sao, lời cô ta vừa nói, anh đừng để trong lòng."Thân phận Lục Dục Thần như vậy, bị hiểu lầm là tiểu thịt tươi. Đổi lại là cô cũng rất tức giận."Làm sao, em còn giữ quan hệ với người phụ nữ kia?" Âm thanh anh lạnh nhạt, ánh mắt có chút kiêu ngạo.Đường Tâm Lạc lắc đầu: "Dĩ nhiên là không.""Vậy được rồi. Nếu không có quan hệ thì cần gì em nói cho cô ta?"Lúc này Đường Tâm Lạc mới phản ứng được, đúng vậy, là thói quen nửa năm qua của cô, luôn phải thu thập hậu quả của Lục Chỉ Nghi.Thói quen không tốt này phải bỏ ngay!Lục Dục Thần thấy sắc mặt cô không ngừng biến đổi, có chút đáng yêu, thần sắc không nhịn được câu dẫn: "Quảng trường Hằng Phong em đừng đi, anh đưa em tới chỗ này.""Đi đâu?"Anh nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy: "Đi rồi em sẽ biết."Sau đó, Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần dẫn tới văn phòng của đại luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố A, luật sư Phạm."Đường tiểu thư, những thứ này là tài liệu tôi chuẩn bị cho Lục gia, cô có thể xem trước, nếu có gì thắc mắc tôi sẽ giải thích cho cô."Luật sư Phạm khoảng năm mươi tuổi, nhưng lúc nhắc tới Lục Dục Thần vẫn cung kính gọi một tiếng "Lục gia".Đường Tâm Lạc biết, người ngoài gọi Lục Dục Thần là "Thần thiếu", chỉ có những người của anh hoặc là những người quen thân thì mới có thể kêu anh là "Lục gia".Thật ra cô cũng không hiểu được vì sao Lục Dục Thần lại đưa cô tới đây, không yên lòng mở tài liệu ra, một giây sau suýt bị nội dung bên trong làm mù mắt."Cổ phần của tôi... Từ khi nào tôi chuyển nhượng chứ? Luật sư Phạm, chuyện này là sao?"Cô nhớ tới nhân viên ở quảng trường Hằng Phong, còn có đám người bán tán trên diễn đàn. Bọn họ đều cho rằng cô sa sút, cô vẫn cho rằng bởi vì cô và Lục Kình Hạo ly dị, lại còn bị cắt đứt quan hệ với Đường gia.Không nghĩ tới lại là chuyện này.Ban đầu trong tay cô có 40% cổ phần của Đường thị.Cô là đại cổ đông của Đường thị, cho dù bà nội đuổi cô ra khỏi Đường, liên kết với những người khác đoạt quyền điều hành thì cuối năm, Đường thị vẫn phải chia hoa hồng cho cô.Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra lúc cô rời khỏi thành phố A, bà nội cô lại bất chấp thủ đoạn, chiếm toàn bộ tài sản cha mẹ cô để lại."Đường tiểu thư yên tâm, chỉ cần Đường tiểu thư nói một câu, tôi nhất định sẽ kiện giúp Đường tiểu thư, đòi lại toàn bộ cổ phần của cô."
Ra khỏi cửa, thấy Lục Chỉ Nghi không đuổi theo, Đường Tâm Lạc lập tức buông tay.
Vừa rồi diễn xuất trước mặt Lục Chỉ Nghi, cô biết Lục Dục Thần không thích thân mật với người khác quá mức, vì vậy tới cửa tự động tách ra.
Lông mày Lục Dục Thần không tự chủ nhíu lại, anh không nói buông tay, sao cô gái này lại buông chứ.
Cô có phải quá tự giác rồi không?
Cánh tay bị người ta buông ra thấy hơi lạc lỏng, anh nhìn Đường Tâm Lạc một cái, ánh mắt thâm trầm của đối phương khiến Đường Tâm Lạc nghĩ rằng mới bị chuyện kia chọc giận.
Lên xe, cô thấp thỏm giải thích: "Xin lỗi, Lục Chỉ Nghi là bạn thời đại học của em, lại là em gái của Lục Kình Hạo. Cô ta được nuôi ở ngoài, cho nên... Phương diện đối nhân xử thế cũng không đúng đạo. Dù sao, lời cô ta vừa nói, anh đừng để trong lòng."
Thân phận Lục Dục Thần như vậy, bị hiểu lầm là tiểu thịt tươi. Đổi lại là cô cũng rất tức giận.
"Làm sao, em còn giữ quan hệ với người phụ nữ kia?" Âm thanh anh lạnh nhạt, ánh mắt có chút kiêu ngạo.
Đường Tâm Lạc lắc đầu: "Dĩ nhiên là không."
"Vậy được rồi. Nếu không có quan hệ thì cần gì em nói cho cô ta?"
Lúc này Đường Tâm Lạc mới phản ứng được, đúng vậy, là thói quen nửa năm qua của cô, luôn phải thu thập hậu quả của Lục Chỉ Nghi.
Thói quen không tốt này phải bỏ ngay!
Lục Dục Thần thấy sắc mặt cô không ngừng biến đổi, có chút đáng yêu, thần sắc không nhịn được câu dẫn: "Quảng trường Hằng Phong em đừng đi, anh đưa em tới chỗ này."
"Đi đâu?"
Anh nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy: "Đi rồi em sẽ biết."
Sau đó, Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần dẫn tới văn phòng của đại luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố A, luật sư Phạm.
"Đường tiểu thư, những thứ này là tài liệu tôi chuẩn bị cho Lục gia, cô có thể xem trước, nếu có gì thắc mắc tôi sẽ giải thích cho cô."
Luật sư Phạm khoảng năm mươi tuổi, nhưng lúc nhắc tới Lục Dục Thần vẫn cung kính gọi một tiếng "Lục gia".
Đường Tâm Lạc biết, người ngoài gọi Lục Dục Thần là "Thần thiếu", chỉ có những người của anh hoặc là những người quen thân thì mới có thể kêu anh là "Lục gia".
Thật ra cô cũng không hiểu được vì sao Lục Dục Thần lại đưa cô tới đây, không yên lòng mở tài liệu ra, một giây sau suýt bị nội dung bên trong làm mù mắt.
"Cổ phần của tôi... Từ khi nào tôi chuyển nhượng chứ? Luật sư Phạm, chuyện này là sao?"
Cô nhớ tới nhân viên ở quảng trường Hằng Phong, còn có đám người bán tán trên diễn đàn. Bọn họ đều cho rằng cô sa sút, cô vẫn cho rằng bởi vì cô và Lục Kình Hạo ly dị, lại còn bị cắt đứt quan hệ với Đường gia.
Không nghĩ tới lại là chuyện này.
Ban đầu trong tay cô có 40% cổ phần của Đường thị.
Cô là đại cổ đông của Đường thị, cho dù bà nội đuổi cô ra khỏi Đường, liên kết với những người khác đoạt quyền điều hành thì cuối năm, Đường thị vẫn phải chia hoa hồng cho cô.
Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra lúc cô rời khỏi thành phố A, bà nội cô lại bất chấp thủ đoạn, chiếm toàn bộ tài sản cha mẹ cô để lại.
"Đường tiểu thư yên tâm, chỉ cần Đường tiểu thư nói một câu, tôi nhất định sẽ kiện giúp Đường tiểu thư, đòi lại toàn bộ cổ phần của cô."
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Ra khỏi cửa, thấy Lục Chỉ Nghi không đuổi theo, Đường Tâm Lạc lập tức buông tay.Vừa rồi diễn xuất trước mặt Lục Chỉ Nghi, cô biết Lục Dục Thần không thích thân mật với người khác quá mức, vì vậy tới cửa tự động tách ra.Lông mày Lục Dục Thần không tự chủ nhíu lại, anh không nói buông tay, sao cô gái này lại buông chứ.Cô có phải quá tự giác rồi không?Cánh tay bị người ta buông ra thấy hơi lạc lỏng, anh nhìn Đường Tâm Lạc một cái, ánh mắt thâm trầm của đối phương khiến Đường Tâm Lạc nghĩ rằng mới bị chuyện kia chọc giận.Lên xe, cô thấp thỏm giải thích: "Xin lỗi, Lục Chỉ Nghi là bạn thời đại học của em, lại là em gái của Lục Kình Hạo. Cô ta được nuôi ở ngoài, cho nên... Phương diện đối nhân xử thế cũng không đúng đạo. Dù sao, lời cô ta vừa nói, anh đừng để trong lòng."Thân phận Lục Dục Thần như vậy, bị hiểu lầm là tiểu thịt tươi. Đổi lại là cô cũng rất tức giận."Làm sao, em còn giữ quan hệ với người phụ nữ kia?" Âm thanh anh lạnh nhạt, ánh mắt có chút kiêu ngạo.Đường Tâm Lạc lắc đầu: "Dĩ nhiên là không.""Vậy được rồi. Nếu không có quan hệ thì cần gì em nói cho cô ta?"Lúc này Đường Tâm Lạc mới phản ứng được, đúng vậy, là thói quen nửa năm qua của cô, luôn phải thu thập hậu quả của Lục Chỉ Nghi.Thói quen không tốt này phải bỏ ngay!Lục Dục Thần thấy sắc mặt cô không ngừng biến đổi, có chút đáng yêu, thần sắc không nhịn được câu dẫn: "Quảng trường Hằng Phong em đừng đi, anh đưa em tới chỗ này.""Đi đâu?"Anh nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy: "Đi rồi em sẽ biết."Sau đó, Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần dẫn tới văn phòng của đại luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố A, luật sư Phạm."Đường tiểu thư, những thứ này là tài liệu tôi chuẩn bị cho Lục gia, cô có thể xem trước, nếu có gì thắc mắc tôi sẽ giải thích cho cô."Luật sư Phạm khoảng năm mươi tuổi, nhưng lúc nhắc tới Lục Dục Thần vẫn cung kính gọi một tiếng "Lục gia".Đường Tâm Lạc biết, người ngoài gọi Lục Dục Thần là "Thần thiếu", chỉ có những người của anh hoặc là những người quen thân thì mới có thể kêu anh là "Lục gia".Thật ra cô cũng không hiểu được vì sao Lục Dục Thần lại đưa cô tới đây, không yên lòng mở tài liệu ra, một giây sau suýt bị nội dung bên trong làm mù mắt."Cổ phần của tôi... Từ khi nào tôi chuyển nhượng chứ? Luật sư Phạm, chuyện này là sao?"Cô nhớ tới nhân viên ở quảng trường Hằng Phong, còn có đám người bán tán trên diễn đàn. Bọn họ đều cho rằng cô sa sút, cô vẫn cho rằng bởi vì cô và Lục Kình Hạo ly dị, lại còn bị cắt đứt quan hệ với Đường gia.Không nghĩ tới lại là chuyện này.Ban đầu trong tay cô có 40% cổ phần của Đường thị.Cô là đại cổ đông của Đường thị, cho dù bà nội đuổi cô ra khỏi Đường, liên kết với những người khác đoạt quyền điều hành thì cuối năm, Đường thị vẫn phải chia hoa hồng cho cô.Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra lúc cô rời khỏi thành phố A, bà nội cô lại bất chấp thủ đoạn, chiếm toàn bộ tài sản cha mẹ cô để lại."Đường tiểu thư yên tâm, chỉ cần Đường tiểu thư nói một câu, tôi nhất định sẽ kiện giúp Đường tiểu thư, đòi lại toàn bộ cổ phần của cô."