Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…
Chương 183: 183: Lục Gia Tới
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… "Lâm tiểu thư, mau mau...!Chúng ta cùng ra ngoài." Tô Chính kích động mời Lâm Thi Mạn ra ngoài cửa.Lâm Thi Mạn đang phơi phơi trò chuyện cùng mọi người lại bị ép ra ngoài, cô ta không vui chút nào."Giám đốc Tô, sao vậy? Chuyện gì thế?"Cả khuôn mặt Tô Chính hồng hào, âm thanh cũng nói ta lên: "Là Lục gia...!Lục gia tới! Lục gia quả thật cho Tô gia chúng ta mặt mũi...!Lâm tiểu thư, mau lại đây, đi ra ngoài đón tiếp Lục gia."Khách mời bên trong hít một hơi.Lục gia tới!Ánh mắt mọi người nhìn Tô Chính lại thêm chút bội phục.Nghe nói gần đây Tô gia và Lục gia có qua lại, rất có thể sẽ hợp tác với nhau.Tô gia phổ thông trước kia quả thật gặp vận may.Lâm Thi Mạn vừa nghe là Lục Dục Thần tới, trên mặt có chút thẹn thùng vui mừng.Nhưng khi nghĩ tới quan hệ thật sự giữa họ, trong lòng lại có chút lo sợ.Người ngoài không biết chuyện, ngay cả Kiều thiếu gia đề cử cô đi qua, e rằng cũng không biết.Người người cho là cô đang vui mừng vì Lục Dục Thần tới.Nhưng chỉ có mình Lâm Thi Mạn biết, đêm đó, Kiều thiếu gia sắp xếp để cô phục vụ Lục gia, trên thực tế chỉ đi một vòng với thư ký của Lục gia, rồi được đưa vào phòng đã chuẩn bị sẵn.Ban đầu, cô cho là Lục gia sẽ chờ cô ở đó.Nhưng sau khi vào mới phát hiện, bên trong trừ cô ra không một bóng người.Thư ký còn cố tình dặn dò, dặn cô sáng hôm sau mới được đi.Lúc ấy Lâm Thi Mạn không hiểu đối phương muốn gì.Ngày hôm sau, khi quản lý kích động gọi tới thông báo, rốt cuộc cô mới hiểu rõ, vận may của mình tới rồi!Kể từ hôm đó, cô càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.Những người khác ngày thường cậy thế, tất cả đều khách khí mời cô tới những buổi tiếc lớn.Giống như tối nay, giám đốc Tô cố tình mời cô tới đây.Chẳng qua là, Lâm Thi Mạn không nghĩ tới, vậy mà gặp Lục gia ở đây.Lục gia...!Không phải anh ta trước giờ không tham gia loại tiệc vậy sao?Lâm Thi Mạn không kịp suy nghĩ nhiều, Tô Chính đã kéo cô ra ngoài.Phía sau bọn họ có những khách mời tò mò, người tới dự tiệc đêm nay, gần như là nhà giàu bình thường, rất ít người lọt vào mắt của Lục Dục Thần.Một đám người bu ở cửa, rướn cổ nhìn ra ngoài.Lâm Thi Mạn đi sau Tô Chính, lúc này đã quyết định.Chờ sau khi gặp Lục Dục Thần, cô nhất định phải quyến rũ được anh.Cô không tự chủ ưỡn ngực, bằng vóc dáng này, cô tin không người đàn ông nào cưỡng lại được._____Mọi người vừa ra cửa đã thấy trước cửa thang máy có hơn hai mươi vệ sĩ mặc áo đen đứng hai bên.Mỗi một người, bắp thịt săn chắc, ánh mắt vô tình.lúc này, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.Hai mươi vệ sĩ đứng nghiêm chờ.Tầm mắt của đám người không tự chủ rơi vào cửa thang máy.Người đàn ông mặc âu phục màu đen, nắm tay một người phụ nữ trong bộ lễ phục màu đỏ, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Người kia...!Chính là Lục gia sao?Mọi người nhìn ngây người...Dưới ánh đèn, gương mặt người đàn ông này lộ ra vẻ tuất tú sắc bén.Đôi mắt tròn đen thâm sâu, khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng.Sóng mũi cao, đôi môi mỏng, cả người đều tỏa ra khí thế bức người.Mà người đi cạnh anh, cũng đẹp đến người khác không dám nhìn.Đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn ngang vai, da mềm mại trắng nõn, trong bộ lễ phục màu đỏ kia, cả người cô càng thêm động lòng người.Cho dù ở giữa cô là châu báu quý giá, cũng không che nổi vẻ đẹp này..
"Lâm tiểu thư, mau mau...!Chúng ta cùng ra ngoài." Tô Chính kích động mời Lâm Thi Mạn ra ngoài cửa.Lâm Thi Mạn đang phơi phơi trò chuyện cùng mọi người lại bị ép ra ngoài, cô ta không vui chút nào."Giám đốc Tô, sao vậy? Chuyện gì thế?"Cả khuôn mặt Tô Chính hồng hào, âm thanh cũng nói ta lên: "Là Lục gia...!Lục gia tới! Lục gia quả thật cho Tô gia chúng ta mặt mũi...!Lâm tiểu thư, mau lại đây, đi ra ngoài đón tiếp Lục gia."Khách mời bên trong hít một hơi.Lục gia tới!Ánh mắt mọi người nhìn Tô Chính lại thêm chút bội phục.Nghe nói gần đây Tô gia và Lục gia có qua lại, rất có thể sẽ hợp tác với nhau.Tô gia phổ thông trước kia quả thật gặp vận may.Lâm Thi Mạn vừa nghe là Lục Dục Thần tới, trên mặt có chút thẹn thùng vui mừng.Nhưng khi nghĩ tới quan hệ thật sự giữa họ, trong lòng lại có chút lo sợ.Người ngoài không biết chuyện, ngay cả Kiều thiếu gia đề cử cô đi qua, e rằng cũng không biết.Người người cho là cô đang vui mừng vì Lục Dục Thần tới.Nhưng chỉ có mình Lâm Thi Mạn biết, đêm đó, Kiều thiếu gia sắp xếp để cô phục vụ Lục gia, trên thực tế chỉ đi một vòng với thư ký của Lục gia, rồi được đưa vào phòng đã chuẩn bị sẵn.Ban đầu, cô cho là Lục gia sẽ chờ cô ở đó.Nhưng sau khi vào mới phát hiện, bên trong trừ cô ra không một bóng người.Thư ký còn cố tình dặn dò, dặn cô sáng hôm sau mới được đi.Lúc ấy Lâm Thi Mạn không hiểu đối phương muốn gì.Ngày hôm sau, khi quản lý kích động gọi tới thông báo, rốt cuộc cô mới hiểu rõ, vận may của mình tới rồi!Kể từ hôm đó, cô càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.Những người khác ngày thường cậy thế, tất cả đều khách khí mời cô tới những buổi tiếc lớn.Giống như tối nay, giám đốc Tô cố tình mời cô tới đây.Chẳng qua là, Lâm Thi Mạn không nghĩ tới, vậy mà gặp Lục gia ở đây.Lục gia...!Không phải anh ta trước giờ không tham gia loại tiệc vậy sao?Lâm Thi Mạn không kịp suy nghĩ nhiều, Tô Chính đã kéo cô ra ngoài.Phía sau bọn họ có những khách mời tò mò, người tới dự tiệc đêm nay, gần như là nhà giàu bình thường, rất ít người lọt vào mắt của Lục Dục Thần.Một đám người bu ở cửa, rướn cổ nhìn ra ngoài.Lâm Thi Mạn đi sau Tô Chính, lúc này đã quyết định.Chờ sau khi gặp Lục Dục Thần, cô nhất định phải quyến rũ được anh.Cô không tự chủ ưỡn ngực, bằng vóc dáng này, cô tin không người đàn ông nào cưỡng lại được._____Mọi người vừa ra cửa đã thấy trước cửa thang máy có hơn hai mươi vệ sĩ mặc áo đen đứng hai bên.Mỗi một người, bắp thịt săn chắc, ánh mắt vô tình.lúc này, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.Hai mươi vệ sĩ đứng nghiêm chờ.Tầm mắt của đám người không tự chủ rơi vào cửa thang máy.Người đàn ông mặc âu phục màu đen, nắm tay một người phụ nữ trong bộ lễ phục màu đỏ, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Người kia...!Chính là Lục gia sao?Mọi người nhìn ngây người...Dưới ánh đèn, gương mặt người đàn ông này lộ ra vẻ tuất tú sắc bén.Đôi mắt tròn đen thâm sâu, khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Sóng mũi cao, đôi môi mỏng, cả người đều tỏa ra khí thế bức người.Mà người đi cạnh anh, cũng đẹp đến người khác không dám nhìn.Đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn ngang vai, da mềm mại trắng nõn, trong bộ lễ phục màu đỏ kia, cả người cô càng thêm động lòng người.Cho dù ở giữa cô là châu báu quý giá, cũng không che nổi vẻ đẹp này..
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… "Lâm tiểu thư, mau mau...!Chúng ta cùng ra ngoài." Tô Chính kích động mời Lâm Thi Mạn ra ngoài cửa.Lâm Thi Mạn đang phơi phơi trò chuyện cùng mọi người lại bị ép ra ngoài, cô ta không vui chút nào."Giám đốc Tô, sao vậy? Chuyện gì thế?"Cả khuôn mặt Tô Chính hồng hào, âm thanh cũng nói ta lên: "Là Lục gia...!Lục gia tới! Lục gia quả thật cho Tô gia chúng ta mặt mũi...!Lâm tiểu thư, mau lại đây, đi ra ngoài đón tiếp Lục gia."Khách mời bên trong hít một hơi.Lục gia tới!Ánh mắt mọi người nhìn Tô Chính lại thêm chút bội phục.Nghe nói gần đây Tô gia và Lục gia có qua lại, rất có thể sẽ hợp tác với nhau.Tô gia phổ thông trước kia quả thật gặp vận may.Lâm Thi Mạn vừa nghe là Lục Dục Thần tới, trên mặt có chút thẹn thùng vui mừng.Nhưng khi nghĩ tới quan hệ thật sự giữa họ, trong lòng lại có chút lo sợ.Người ngoài không biết chuyện, ngay cả Kiều thiếu gia đề cử cô đi qua, e rằng cũng không biết.Người người cho là cô đang vui mừng vì Lục Dục Thần tới.Nhưng chỉ có mình Lâm Thi Mạn biết, đêm đó, Kiều thiếu gia sắp xếp để cô phục vụ Lục gia, trên thực tế chỉ đi một vòng với thư ký của Lục gia, rồi được đưa vào phòng đã chuẩn bị sẵn.Ban đầu, cô cho là Lục gia sẽ chờ cô ở đó.Nhưng sau khi vào mới phát hiện, bên trong trừ cô ra không một bóng người.Thư ký còn cố tình dặn dò, dặn cô sáng hôm sau mới được đi.Lúc ấy Lâm Thi Mạn không hiểu đối phương muốn gì.Ngày hôm sau, khi quản lý kích động gọi tới thông báo, rốt cuộc cô mới hiểu rõ, vận may của mình tới rồi!Kể từ hôm đó, cô càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.Những người khác ngày thường cậy thế, tất cả đều khách khí mời cô tới những buổi tiếc lớn.Giống như tối nay, giám đốc Tô cố tình mời cô tới đây.Chẳng qua là, Lâm Thi Mạn không nghĩ tới, vậy mà gặp Lục gia ở đây.Lục gia...!Không phải anh ta trước giờ không tham gia loại tiệc vậy sao?Lâm Thi Mạn không kịp suy nghĩ nhiều, Tô Chính đã kéo cô ra ngoài.Phía sau bọn họ có những khách mời tò mò, người tới dự tiệc đêm nay, gần như là nhà giàu bình thường, rất ít người lọt vào mắt của Lục Dục Thần.Một đám người bu ở cửa, rướn cổ nhìn ra ngoài.Lâm Thi Mạn đi sau Tô Chính, lúc này đã quyết định.Chờ sau khi gặp Lục Dục Thần, cô nhất định phải quyến rũ được anh.Cô không tự chủ ưỡn ngực, bằng vóc dáng này, cô tin không người đàn ông nào cưỡng lại được._____Mọi người vừa ra cửa đã thấy trước cửa thang máy có hơn hai mươi vệ sĩ mặc áo đen đứng hai bên.Mỗi một người, bắp thịt săn chắc, ánh mắt vô tình.lúc này, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.Hai mươi vệ sĩ đứng nghiêm chờ.Tầm mắt của đám người không tự chủ rơi vào cửa thang máy.Người đàn ông mặc âu phục màu đen, nắm tay một người phụ nữ trong bộ lễ phục màu đỏ, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Người kia...!Chính là Lục gia sao?Mọi người nhìn ngây người...Dưới ánh đèn, gương mặt người đàn ông này lộ ra vẻ tuất tú sắc bén.Đôi mắt tròn đen thâm sâu, khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng.Sóng mũi cao, đôi môi mỏng, cả người đều tỏa ra khí thế bức người.Mà người đi cạnh anh, cũng đẹp đến người khác không dám nhìn.Đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn ngang vai, da mềm mại trắng nõn, trong bộ lễ phục màu đỏ kia, cả người cô càng thêm động lòng người.Cho dù ở giữa cô là châu báu quý giá, cũng không che nổi vẻ đẹp này..