Tác giả:

Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…

Chương 241: Chương 241

Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Lục Dục Thần một tay bế Đường Tâm Lạc, tay còn lại nâng cằm cô lên.Mắt đen sâu thẩm nhìn cô chăm chú, ánh mắt lóe sáng.Rồi sau đó anh cuối đầu hôn lên đôi môi yêu kiều của cô.“Em mặc váy nhìn rất đẹp,” Tiếng nói của anh khàn khàn, mê người, “Anh thích nhìn em mặc váy.”Lời nói cử chỉ điều có ẩn ý, làm mặt Đường Tâm Lạc ngày càng đỏ hơn.Cô hơi giãy giụa, lại bị anh ôm càng chặt hơn.Sau khi anh hôn đến thỏa mãn rồi mới chịu kết thúc nụ hôn.“Đi thôi, xuống ăn sáng.” Ôm cô không hề buông tay, trực tiếp xuống lầu.*Đường Tâm Lạc cứ như vậy bị Lục Dục Thần ôm xuống lầu.Vú Trương đã sớm chờ sẵn ở nhà ăn.Nhìn thiếu gia tự mình ôm thiếu phu nhân xuống, trên mặt bà lập tức lộ ra vui mừng.Ai da, thật tốt quá…Bà biết là thiếu gia vẫn thương thiếu phu nhân nhà mình nhất.““Thiếu gia, bữa sáng đều được chuẩn bị tốt theo phân phó của cậu.” Vú Trương nhìn hai người vào nhà ăn liền lập tức sắp xếp người hầu mang thức ăn lên.Trên bàn cơm, bày đủ các loại mì sợi.Nào là hoành thánh, mì sợi, mì tương đen, mì thịt bò….Từ loại kể tên được đến loại không biết tên gì đều bày đầy trên bàn.Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần ôm đặt lên ghế.Nhìn đến bàn ăn trước mắt, cô miễn cưỡng nuốt nước miếng.Tại sao…..đều là mì vậy?”Lục Dục Thần ‘Ừ’ một tiếng, “Là anh dặn nhà bếp chuẩn bị, không phải tối qua em nói mình thích ăn mì sao?”“Này…… Như vậy ư……” Đường Tâm Lạc chột dạ cầm lấy đôi đũa.Trời biết, cô chỉ là một cô gái bình thường, không có đam mê quá đặc biệt như vậy.Quả nhiên, người ta một khi bắt đầu nói dối thì phải dùng vô số lần nói dối phía sau nữa để che đậy.Đường Tâm Lạc trong lòng rơi lệ, yên lặng ăn mì.Vì không để cho Lục Dục Thần hoài nghi, cô còn muốn bày ra một bộ dáng vô cùng vui vẻ, từ từ nhấm nháp các món mì.Chờ cô ăn xong, Lục Dục Thần cũng vừa lúc buông đũa.Lục Dục Thần ngước mặt lên, tầm mắt dừng ở sự hồng diễm trên môi cô, không tự giác lại nổi lên ý muốn ôm cô.Đứng lên, đi đến bên người cô.Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, một tay khác với lấy khăn ăn, dịu dàng lau miệng cho cô.Sau khi lau xong, ngón cái của cái tay đang nâng cằm cô bỗng chuyển hướng lên trên.Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng v**t v* cánh môi kiều nộn của cô.“Tiểu Lạc……” Khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra ý cười.Ngũ quan tuyệt mỹ lại thâm thúy, rất xứng với nụ cười dụ hoặc như vậy, làm cho tim Đường Tâm Lạc run lên.Xong rồi, xong rồi, cô giống như không thể đi nổi nữa….Lục Dục Thần vẫn như cũ nhìn cô, ánh mắt đen nhánh, có cảm xúc tối nghĩa không thể hiểu rõ.“Bảo bối……” Anh nhẹ nhàng nói, “Còn năm ngày nữa là đủ ba tháng.”“Cai này, có ý gì?”Cô cảm thấy khi Lục Dục Thần nói những lời này, màu đen nơi đáy mắt lại càng sâu thẩm, giống như đang muốn ăn thịt người.Ý tứ những lời này không phải giống như cô đang nghĩ chứ?Đường Tâm Lạc không tự giác ôm lấy ngực, “Anh… Anh đừng làm bậy đó, dù chỉ còn năm ngày thì vẫn chưa tới thời gian đâu!”Dụ.c vọng của người nam nhân này có bao nhiêu mãnh liệtm nếu trước kia không biết thì sau khi trải qua nhiều lần như vậy cô cũng đã sâu sắc lĩnh hội được.Đường Tâm Lạc không ngờ mình có thể thừa nhận sự bá đạo như vậy từ anh.“Em nghĩ đi đâu vậy.” Lục Dục Thần cười ra tiếng.Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của cô, “Bà Lục nếu muốn thì nói cho Lục tiên sinh là được.Lục tiên sinh chắc canh sẽ thỏa mãn được bà Lục.”“Nhưng mà…..” Anh cong môi, cuối người xuống ôn vành tai trắng nõn của cô, “Chuyện anh đang muốn nói là chuyện khác.”Ngay sau đó lại nghe thấy thanh âm trầm thấp dụ hoặc của anh, “Bà Lục, anh muốn giới thiệu em với mọi người.”.

Lục Dục Thần một tay bế Đường Tâm Lạc, tay còn lại nâng cằm cô lên.

Mắt đen sâu thẩm nhìn cô chăm chú, ánh mắt lóe sáng.

Rồi sau đó anh cuối đầu hôn lên đôi môi yêu kiều của cô.

“Em mặc váy nhìn rất đẹp,” Tiếng nói của anh khàn khàn, mê người, “Anh thích nhìn em mặc váy.

”Lời nói cử chỉ điều có ẩn ý, làm mặt Đường Tâm Lạc ngày càng đỏ hơn.

Cô hơi giãy giụa, lại bị anh ôm càng chặt hơn.

Sau khi anh hôn đến thỏa mãn rồi mới chịu kết thúc nụ hôn.

“Đi thôi, xuống ăn sáng.

” Ôm cô không hề buông tay, trực tiếp xuống lầu.

*Đường Tâm Lạc cứ như vậy bị Lục Dục Thần ôm xuống lầu.

Vú Trương đã sớm chờ sẵn ở nhà ăn.

Nhìn thiếu gia tự mình ôm thiếu phu nhân xuống, trên mặt bà lập tức lộ ra vui mừng.

Ai da, thật tốt quá…Bà biết là thiếu gia vẫn thương thiếu phu nhân nhà mình nhất.

““Thiếu gia, bữa sáng đều được chuẩn bị tốt theo phân phó của cậu.

” Vú Trương nhìn hai người vào nhà ăn liền lập tức sắp xếp người hầu mang thức ăn lên.

Trên bàn cơm, bày đủ các loại mì sợi.

Nào là hoành thánh, mì sợi, mì tương đen, mì thịt bò….

Từ loại kể tên được đến loại không biết tên gì đều bày đầy trên bàn.

Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần ôm đặt lên ghế.

Nhìn đến bàn ăn trước mắt, cô miễn cưỡng nuốt nước miếng.

Tại sao….

.

đều là mì vậy?”Lục Dục Thần ‘Ừ’ một tiếng, “Là anh dặn nhà bếp chuẩn bị, không phải tối qua em nói mình thích ăn mì sao?”“Này…… Như vậy ư……” Đường Tâm Lạc chột dạ cầm lấy đôi đũa.

Trời biết, cô chỉ là một cô gái bình thường, không có đam mê quá đặc biệt như vậy.

Quả nhiên, người ta một khi bắt đầu nói dối thì phải dùng vô số lần nói dối phía sau nữa để che đậy.

Đường Tâm Lạc trong lòng rơi lệ, yên lặng ăn mì.

Vì không để cho Lục Dục Thần hoài nghi, cô còn muốn bày ra một bộ dáng vô cùng vui vẻ, từ từ nhấm nháp các món mì.

Chờ cô ăn xong, Lục Dục Thần cũng vừa lúc buông đũa.

Lục Dục Thần ngước mặt lên, tầm mắt dừng ở sự hồng diễm trên môi cô, không tự giác lại nổi lên ý muốn ôm cô.

Đứng lên, đi đến bên người cô.

Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, một tay khác với lấy khăn ăn, dịu dàng lau miệng cho cô.

Sau khi lau xong, ngón cái của cái tay đang nâng cằm cô bỗng chuyển hướng lên trên.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng v**t v* cánh môi kiều nộn của cô.

“Tiểu Lạc……” Khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra ý cười.

Ngũ quan tuyệt mỹ lại thâm thúy, rất xứng với nụ cười dụ hoặc như vậy, làm cho tim Đường Tâm Lạc run lên.

Xong rồi, xong rồi, cô giống như không thể đi nổi nữa….

Lục Dục Thần vẫn như cũ nhìn cô, ánh mắt đen nhánh, có cảm xúc tối nghĩa không thể hiểu rõ.

“Bảo bối……” Anh nhẹ nhàng nói, “Còn năm ngày nữa là đủ ba tháng.

”“Cai này, có ý gì?”Cô cảm thấy khi Lục Dục Thần nói những lời này, màu đen nơi đáy mắt lại càng sâu thẩm, giống như đang muốn ăn thịt người.

Ý tứ những lời này không phải giống như cô đang nghĩ chứ?Đường Tâm Lạc không tự giác ôm lấy ngực, “Anh… Anh đừng làm bậy đó, dù chỉ còn năm ngày thì vẫn chưa tới thời gian đâu!”Dụ.c vọng của người nam nhân này có bao nhiêu mãnh liệtm nếu trước kia không biết thì sau khi trải qua nhiều lần như vậy cô cũng đã sâu sắc lĩnh hội được.

Đường Tâm Lạc không ngờ mình có thể thừa nhận sự bá đạo như vậy từ anh.

“Em nghĩ đi đâu vậy.

” Lục Dục Thần cười ra tiếng.

Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của cô, “Bà Lục nếu muốn thì nói cho Lục tiên sinh là được.

Lục tiên sinh chắc canh sẽ thỏa mãn được bà Lục.

”“Nhưng mà….

.

” Anh cong môi, cuối người xuống ôn vành tai trắng nõn của cô, “Chuyện anh đang muốn nói là chuyện khác.

”Ngay sau đó lại nghe thấy thanh âm trầm thấp dụ hoặc của anh, “Bà Lục, anh muốn giới thiệu em với mọi người.

”.

Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Lục Dục Thần một tay bế Đường Tâm Lạc, tay còn lại nâng cằm cô lên.Mắt đen sâu thẩm nhìn cô chăm chú, ánh mắt lóe sáng.Rồi sau đó anh cuối đầu hôn lên đôi môi yêu kiều của cô.“Em mặc váy nhìn rất đẹp,” Tiếng nói của anh khàn khàn, mê người, “Anh thích nhìn em mặc váy.”Lời nói cử chỉ điều có ẩn ý, làm mặt Đường Tâm Lạc ngày càng đỏ hơn.Cô hơi giãy giụa, lại bị anh ôm càng chặt hơn.Sau khi anh hôn đến thỏa mãn rồi mới chịu kết thúc nụ hôn.“Đi thôi, xuống ăn sáng.” Ôm cô không hề buông tay, trực tiếp xuống lầu.*Đường Tâm Lạc cứ như vậy bị Lục Dục Thần ôm xuống lầu.Vú Trương đã sớm chờ sẵn ở nhà ăn.Nhìn thiếu gia tự mình ôm thiếu phu nhân xuống, trên mặt bà lập tức lộ ra vui mừng.Ai da, thật tốt quá…Bà biết là thiếu gia vẫn thương thiếu phu nhân nhà mình nhất.““Thiếu gia, bữa sáng đều được chuẩn bị tốt theo phân phó của cậu.” Vú Trương nhìn hai người vào nhà ăn liền lập tức sắp xếp người hầu mang thức ăn lên.Trên bàn cơm, bày đủ các loại mì sợi.Nào là hoành thánh, mì sợi, mì tương đen, mì thịt bò….Từ loại kể tên được đến loại không biết tên gì đều bày đầy trên bàn.Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần ôm đặt lên ghế.Nhìn đến bàn ăn trước mắt, cô miễn cưỡng nuốt nước miếng.Tại sao…..đều là mì vậy?”Lục Dục Thần ‘Ừ’ một tiếng, “Là anh dặn nhà bếp chuẩn bị, không phải tối qua em nói mình thích ăn mì sao?”“Này…… Như vậy ư……” Đường Tâm Lạc chột dạ cầm lấy đôi đũa.Trời biết, cô chỉ là một cô gái bình thường, không có đam mê quá đặc biệt như vậy.Quả nhiên, người ta một khi bắt đầu nói dối thì phải dùng vô số lần nói dối phía sau nữa để che đậy.Đường Tâm Lạc trong lòng rơi lệ, yên lặng ăn mì.Vì không để cho Lục Dục Thần hoài nghi, cô còn muốn bày ra một bộ dáng vô cùng vui vẻ, từ từ nhấm nháp các món mì.Chờ cô ăn xong, Lục Dục Thần cũng vừa lúc buông đũa.Lục Dục Thần ngước mặt lên, tầm mắt dừng ở sự hồng diễm trên môi cô, không tự giác lại nổi lên ý muốn ôm cô.Đứng lên, đi đến bên người cô.Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, một tay khác với lấy khăn ăn, dịu dàng lau miệng cho cô.Sau khi lau xong, ngón cái của cái tay đang nâng cằm cô bỗng chuyển hướng lên trên.Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng v**t v* cánh môi kiều nộn của cô.“Tiểu Lạc……” Khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra ý cười.Ngũ quan tuyệt mỹ lại thâm thúy, rất xứng với nụ cười dụ hoặc như vậy, làm cho tim Đường Tâm Lạc run lên.Xong rồi, xong rồi, cô giống như không thể đi nổi nữa….Lục Dục Thần vẫn như cũ nhìn cô, ánh mắt đen nhánh, có cảm xúc tối nghĩa không thể hiểu rõ.“Bảo bối……” Anh nhẹ nhàng nói, “Còn năm ngày nữa là đủ ba tháng.”“Cai này, có ý gì?”Cô cảm thấy khi Lục Dục Thần nói những lời này, màu đen nơi đáy mắt lại càng sâu thẩm, giống như đang muốn ăn thịt người.Ý tứ những lời này không phải giống như cô đang nghĩ chứ?Đường Tâm Lạc không tự giác ôm lấy ngực, “Anh… Anh đừng làm bậy đó, dù chỉ còn năm ngày thì vẫn chưa tới thời gian đâu!”Dụ.c vọng của người nam nhân này có bao nhiêu mãnh liệtm nếu trước kia không biết thì sau khi trải qua nhiều lần như vậy cô cũng đã sâu sắc lĩnh hội được.Đường Tâm Lạc không ngờ mình có thể thừa nhận sự bá đạo như vậy từ anh.“Em nghĩ đi đâu vậy.” Lục Dục Thần cười ra tiếng.Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của cô, “Bà Lục nếu muốn thì nói cho Lục tiên sinh là được.Lục tiên sinh chắc canh sẽ thỏa mãn được bà Lục.”“Nhưng mà…..” Anh cong môi, cuối người xuống ôn vành tai trắng nõn của cô, “Chuyện anh đang muốn nói là chuyện khác.”Ngay sau đó lại nghe thấy thanh âm trầm thấp dụ hoặc của anh, “Bà Lục, anh muốn giới thiệu em với mọi người.”.

Chương 241: Chương 241