Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…
Chương 327: 327: Xin Lục Dục Thần Giúp Đỡ
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Đường Tâm Lạc nghe thấy giọng của Lục Dục Thần, trái tim đau đớn một chút, cô đã bao lâu rồi không nói chuyện với anh.Muốn xin anh giúp đỡ đột nhiên nằm ở cổ họng không nói nên lời.Quan hệ của bọn họ bây giờ, dựa vào cái gì để xin anh giúp đỡ đây?Cô cầu xin anh sẽ đồng ý sao?Đang do dự liền nghe thấy anh nói lần nữa,"Xảy ra chuyện gì?"HÌnh như nhận thấy Đường Tâm Lạc đang bất an, lúc này so với khi nãy quan tâm hơn rất nhiều.Tuy rằng chỉ thay đổi một chút nhưng Đường Tâm Lạc vẫn nhận ra.Xem ra, anh đối với cô cũng không phải không quan tâm.Nghĩ như vậy Đường Tâm Lạc càng có dũng khí."Bạn của em, Tô Tình...lần trước anh đã gặp qua rồi đấy.Cô ấy là đạo diễn phim mà Đường thị cùng Kiều thi hợp tá.Vừa rồi em nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc, nói Tô Tình bị Kiều thiếu bắt gười đi.Nguyên nhân đại khái vì nữ minh tinh gần đây Kiều thiếu sủng ái có xảy ra xô sát với Tô Tình.""Em gọi điện thoại cho Kiều thiếu cũng đã gọi điện thoại cho Tiểu Tình nhưng hai người họ đều không nghe máy..."Đường Tâm Lạc nói đến đây thì dừng lại, đợi Lục Dục Thần phản ứng.Cô nói rất rõ ràng, Lục Dục Thần hẳn hiểu ý cô gọi cho anh mong giúp đỡ đi?Khi đang nghĩ như vậy thì Lục Dục Thần hỏi lại, "Cho nên...EM gọi điện thoại cho anh để làm gì?"Không nghĩ đến anh lại nói như vâyj.Quả nhiên cô đã hy vọng quá nhiều.Cho rằng nói rõ nguyên nhân anh sẽ giúp cô xử lý.Đường Tâm Lạc cảm thấy khó có thể mở miệng để xin anh...Cô lấy thân phận gì, lấy lập trường gì?Chỉ là không cầu...Tiểu Tình...Nghĩ đến Tô Tình, Đường Tâm Lạc liên quyết tâm.Không được, vì Tiểu Tình cúi đầu cũng được.Anh vốn dĩ đã khinh thường cô.Lại để anh khinh thường thêm một lần thì có làm sao!"Lục gia, em...em cầu xin anh giúp đỡ.Giúp em cứu Tiểu Tình ra...Cô ấy không biết tính tình của Kiều thiếu, chắc chắn sẽ chọc giận Kiều thiếu, mong Lục gia nghĩ đến chúng ta còn một thời gian làm vợ chồng thay em cứu Tiểu Tình ra!"Cho dù chỉ là hiệp nghị nhưng hai người họ vẫn là vợ chồng.Tuy rằng cô gặp Kiều Mạc Hàn vài lần cũng thấy anh ta là người không tồi.Nhưng ở thành phố A đồn đãi về Kiều Mạc Hàn quá nhiều.Những cô gái bên người Kiều Mạc Hàn rất được sủng nịnh.Mà Đồng Nhã Như về tố cáo Tiểu Tình, Tiểu Tình lại lập tức bị người của Kiều Mạc Hàn mang đi.Bây giờ còn không biết đang bị tra tấn như thế nào!"A.Lục gia?"Lục Dục Thần cươi, dù Đường Tâm Lạc không nhìn thấy nhưng vẫn biết đó là nụ cười lạnh lùng."Đường TÂm Lạc, giúp em cứu người không phải không thể, nhưng mà em cầu xin anh không phải nên có chút thành ý sao?"Thành ý...Đường Tâm LẠc đột nhiên sáng tỏ, đúng rồi, cô thật không có thành ý.Tác phong của Lục Dục Thần, ngày xưa khi cô cầu xin anh giúp đỡ có khi nào không có điều kiện đi theo đâu."Lục gia anh nói rất đúng, là em không có thành ý.Đêm nay em sẽ ở trong phòng đợi lỤC gia..."Mấy chữ cuối cùng gần như là nghẹn ngào nói ra.Cô nhắm chặt mắt, tay gắt gao nắm chặt một tay khac, chỉ nghĩ đem nước mắt nuốt vào.Nhưng nhu tình mật ý giờ đây đã thành những ký ức xa xỉ nhất."Ai nói anh muốn cái này." Lục Dục Thần lạnh giọng cắt đứt lời cô.Chẳng lẽ anh ở trong mắt Đường TÂm Lạc là loại người này sao?"Anh không giúp em,không có gì đáng trách...Ai bảo, em là vợ của Lục Dục Thần.xưng hô Lục gia này không phải cái em nên gọi.".
Đường Tâm Lạc nghe thấy giọng của Lục Dục Thần, trái tim đau đớn một chút, cô đã bao lâu rồi không nói chuyện với anh.Muốn xin anh giúp đỡ đột nhiên nằm ở cổ họng không nói nên lời.Quan hệ của bọn họ bây giờ, dựa vào cái gì để xin anh giúp đỡ đây?Cô cầu xin anh sẽ đồng ý sao?Đang do dự liền nghe thấy anh nói lần nữa,"Xảy ra chuyện gì?"HÌnh như nhận thấy Đường Tâm Lạc đang bất an, lúc này so với khi nãy quan tâm hơn rất nhiều.Tuy rằng chỉ thay đổi một chút nhưng Đường Tâm Lạc vẫn nhận ra.Xem ra, anh đối với cô cũng không phải không quan tâm.Nghĩ như vậy Đường Tâm Lạc càng có dũng khí."Bạn của em, Tô Tình...lần trước anh đã gặp qua rồi đấy.
Cô ấy là đạo diễn phim mà Đường thị cùng Kiều thi hợp tá.
Vừa rồi em nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc, nói Tô Tình bị Kiều thiếu bắt gười đi.
Nguyên nhân đại khái vì nữ minh tinh gần đây Kiều thiếu sủng ái có xảy ra xô sát với Tô Tình.""Em gọi điện thoại cho Kiều thiếu cũng đã gọi điện thoại cho Tiểu Tình nhưng hai người họ đều không nghe máy..."Đường Tâm Lạc nói đến đây thì dừng lại, đợi Lục Dục Thần phản ứng.Cô nói rất rõ ràng, Lục Dục Thần hẳn hiểu ý cô gọi cho anh mong giúp đỡ đi?Khi đang nghĩ như vậy thì Lục Dục Thần hỏi lại, "Cho nên...EM gọi điện thoại cho anh để làm gì?"Không nghĩ đến anh lại nói như vâyj.Quả nhiên cô đã hy vọng quá nhiều.Cho rằng nói rõ nguyên nhân anh sẽ giúp cô xử lý.Đường Tâm Lạc cảm thấy khó có thể mở miệng để xin anh...Cô lấy thân phận gì, lấy lập trường gì?Chỉ là không cầu...Tiểu Tình...Nghĩ đến Tô Tình, Đường Tâm Lạc liên quyết tâm.Không được, vì Tiểu Tình cúi đầu cũng được.Anh vốn dĩ đã khinh thường cô.Lại để anh khinh thường thêm một lần thì có làm sao!"Lục gia, em...em cầu xin anh giúp đỡ.
Giúp em cứu Tiểu Tình ra...Cô ấy không biết tính tình của Kiều thiếu, chắc chắn sẽ chọc giận Kiều thiếu, mong Lục gia nghĩ đến chúng ta còn một thời gian làm vợ chồng thay em cứu Tiểu Tình ra!"Cho dù chỉ là hiệp nghị nhưng hai người họ vẫn là vợ chồng.Tuy rằng cô gặp Kiều Mạc Hàn vài lần cũng thấy anh ta là người không tồi.Nhưng ở thành phố A đồn đãi về Kiều Mạc Hàn quá nhiều.Những cô gái bên người Kiều Mạc Hàn rất được sủng nịnh.Mà Đồng Nhã Như về tố cáo Tiểu Tình, Tiểu Tình lại lập tức bị người của Kiều Mạc Hàn mang đi.Bây giờ còn không biết đang bị tra tấn như thế nào!"A.
Lục gia?"Lục Dục Thần cươi, dù Đường Tâm Lạc không nhìn thấy nhưng vẫn biết đó là nụ cười lạnh lùng."Đường TÂm Lạc, giúp em cứu người không phải không thể, nhưng mà em cầu xin anh không phải nên có chút thành ý sao?"Thành ý...Đường Tâm LẠc đột nhiên sáng tỏ, đúng rồi, cô thật không có thành ý.Tác phong của Lục Dục Thần, ngày xưa khi cô cầu xin anh giúp đỡ có khi nào không có điều kiện đi theo đâu."Lục gia anh nói rất đúng, là em không có thành ý.
Đêm nay em sẽ ở trong phòng đợi lỤC gia..."Mấy chữ cuối cùng gần như là nghẹn ngào nói ra.Cô nhắm chặt mắt, tay gắt gao nắm chặt một tay khac, chỉ nghĩ đem nước mắt nuốt vào.Nhưng nhu tình mật ý giờ đây đã thành những ký ức xa xỉ nhất."Ai nói anh muốn cái này." Lục Dục Thần lạnh giọng cắt đứt lời cô.Chẳng lẽ anh ở trong mắt Đường TÂm Lạc là loại người này sao?"Anh không giúp em,không có gì đáng trách...Ai bảo, em là vợ của Lục Dục Thần.
xưng hô Lục gia này không phải cái em nên gọi.".
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Đường Tâm Lạc nghe thấy giọng của Lục Dục Thần, trái tim đau đớn một chút, cô đã bao lâu rồi không nói chuyện với anh.Muốn xin anh giúp đỡ đột nhiên nằm ở cổ họng không nói nên lời.Quan hệ của bọn họ bây giờ, dựa vào cái gì để xin anh giúp đỡ đây?Cô cầu xin anh sẽ đồng ý sao?Đang do dự liền nghe thấy anh nói lần nữa,"Xảy ra chuyện gì?"HÌnh như nhận thấy Đường Tâm Lạc đang bất an, lúc này so với khi nãy quan tâm hơn rất nhiều.Tuy rằng chỉ thay đổi một chút nhưng Đường Tâm Lạc vẫn nhận ra.Xem ra, anh đối với cô cũng không phải không quan tâm.Nghĩ như vậy Đường Tâm Lạc càng có dũng khí."Bạn của em, Tô Tình...lần trước anh đã gặp qua rồi đấy.Cô ấy là đạo diễn phim mà Đường thị cùng Kiều thi hợp tá.Vừa rồi em nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc, nói Tô Tình bị Kiều thiếu bắt gười đi.Nguyên nhân đại khái vì nữ minh tinh gần đây Kiều thiếu sủng ái có xảy ra xô sát với Tô Tình.""Em gọi điện thoại cho Kiều thiếu cũng đã gọi điện thoại cho Tiểu Tình nhưng hai người họ đều không nghe máy..."Đường Tâm Lạc nói đến đây thì dừng lại, đợi Lục Dục Thần phản ứng.Cô nói rất rõ ràng, Lục Dục Thần hẳn hiểu ý cô gọi cho anh mong giúp đỡ đi?Khi đang nghĩ như vậy thì Lục Dục Thần hỏi lại, "Cho nên...EM gọi điện thoại cho anh để làm gì?"Không nghĩ đến anh lại nói như vâyj.Quả nhiên cô đã hy vọng quá nhiều.Cho rằng nói rõ nguyên nhân anh sẽ giúp cô xử lý.Đường Tâm Lạc cảm thấy khó có thể mở miệng để xin anh...Cô lấy thân phận gì, lấy lập trường gì?Chỉ là không cầu...Tiểu Tình...Nghĩ đến Tô Tình, Đường Tâm Lạc liên quyết tâm.Không được, vì Tiểu Tình cúi đầu cũng được.Anh vốn dĩ đã khinh thường cô.Lại để anh khinh thường thêm một lần thì có làm sao!"Lục gia, em...em cầu xin anh giúp đỡ.Giúp em cứu Tiểu Tình ra...Cô ấy không biết tính tình của Kiều thiếu, chắc chắn sẽ chọc giận Kiều thiếu, mong Lục gia nghĩ đến chúng ta còn một thời gian làm vợ chồng thay em cứu Tiểu Tình ra!"Cho dù chỉ là hiệp nghị nhưng hai người họ vẫn là vợ chồng.Tuy rằng cô gặp Kiều Mạc Hàn vài lần cũng thấy anh ta là người không tồi.Nhưng ở thành phố A đồn đãi về Kiều Mạc Hàn quá nhiều.Những cô gái bên người Kiều Mạc Hàn rất được sủng nịnh.Mà Đồng Nhã Như về tố cáo Tiểu Tình, Tiểu Tình lại lập tức bị người của Kiều Mạc Hàn mang đi.Bây giờ còn không biết đang bị tra tấn như thế nào!"A.Lục gia?"Lục Dục Thần cươi, dù Đường Tâm Lạc không nhìn thấy nhưng vẫn biết đó là nụ cười lạnh lùng."Đường TÂm Lạc, giúp em cứu người không phải không thể, nhưng mà em cầu xin anh không phải nên có chút thành ý sao?"Thành ý...Đường Tâm LẠc đột nhiên sáng tỏ, đúng rồi, cô thật không có thành ý.Tác phong của Lục Dục Thần, ngày xưa khi cô cầu xin anh giúp đỡ có khi nào không có điều kiện đi theo đâu."Lục gia anh nói rất đúng, là em không có thành ý.Đêm nay em sẽ ở trong phòng đợi lỤC gia..."Mấy chữ cuối cùng gần như là nghẹn ngào nói ra.Cô nhắm chặt mắt, tay gắt gao nắm chặt một tay khac, chỉ nghĩ đem nước mắt nuốt vào.Nhưng nhu tình mật ý giờ đây đã thành những ký ức xa xỉ nhất."Ai nói anh muốn cái này." Lục Dục Thần lạnh giọng cắt đứt lời cô.Chẳng lẽ anh ở trong mắt Đường TÂm Lạc là loại người này sao?"Anh không giúp em,không có gì đáng trách...Ai bảo, em là vợ của Lục Dục Thần.xưng hô Lục gia này không phải cái em nên gọi.".