Tác giả:

Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…

Chương 486: 486: Thành Công Dọn Về Đường Gia

Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Đường Tâm Lạc cũng không biết.Khi cô nói câu, “Vậy ly hôn.”Lục Dục Thần đã bị đả kích rất lớn.Chỉ ba chữ ngắn ngủi suýt chút nữa Lục Dục Thần không thể giả bộ thong được nữa.Trải qua chuyện bắt cóc kia, anh không muốn buông tay cô nữa.Không có gì so với việc mất đi Đường tâm lạc khiến anh sợ hãi hơn.Cho nên, vì không để k*ch th*ch Đường Tâm Lạc nói ly hôn với anh.Anh có thể thỏa mãn sở thích của cô.Anh chỉ cần, cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm Lục phu nhân của anh.*Xe hơi màu đen dừng lại bên ngoài nhà lớn Đường gia.Khi Đường Tâm Lạc đến, Vú Trương đã đưa người đến dọn dẹp qua.Sau khi biết tin Đường tâm lạc đã đến, vú Trương đưa mọi người ra đón cô.Thấy Đường Tâm Lạc, vú Trương ân cần đi qua đỡ cô, “Thiếu phu nhâ, bên ngoài có gió lớn, nhanh vào trong thôi.”Đường Tâm Lạc nhìn những người hầu xung quanh, đa số đều là từ bên Lam Loan Nhã Uyển chuyển qua.Cô nhàn nhạt nói với vú Trương, “Vú Trương, tôi đã nói rồi, tôi không phải thiếu phu nhân của mọi người,…gọi tôi là Đường tiểu thư đi.“Cái này…” Vú Trương khó xử, nhưng cũng biết tình huống lúc này của Đường tâm lạc, chỉ có thể thuận theo gật đầu, “Tôi đã biết, Đường tiểu thư.”“Đúng rồi, sao lại có nhiều người như vậy?” Cô làm bộ như không quen biết những người này.“Thiếu gia không yên tâm nên cố ý để mọi người đến đây…Đây đều là những người làm ở Lục gia.”“Không cần nhiều người như vậy, Đường gia chúng tôi cũng co người hầu…”Nếu có thể, cô không muốn để Vú Trương cùng những người này ở lại.Các cô ấy ở lại chẳng qua chỉ là tai mắt cho Lục Dục Thần.Cô làm bộ mất trí nhớ, cho nên phải cẩn thận.Một khi bị Lục Dục Thần phát hiện thì càng không thể ngăn cản anh được.Chỉ là lời cô còn chưa nói xong, vú Trương liền thiếu chút nữa là quỳ xuống chân cô.“Thiếu phu nhân a…Không, Đường tiểu thư….Cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi! Cô đừng thấy tôi tuổi già, TRước kia ở Lam Loan Nhã Uyển, cô rất thích tôi chăm sóc cô.Đồ ăn tôi làm cô cũng rất thích ăn, tôi còn có chứng nhận quản gia, đảm bảo giúp cô quản lý nhà cửa ngăn nắp.Đường tiểu thư, cô yên tâm…Tôi chỉ là ở lại chăm sóc cô, những chuyện kháckhông liên quan đến tôi, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi!”Vú Trương sợ Đường Tâm Lạc đuổi bà đi, không màng hình tượng tự nói cho bản thân.Đường Tâm Lạc thấy Vú TRương khoa trương khóc than, trong lòng cũng không chịu nổi.Cô biết vú Trương đối với cô rất tốt, chỉ có thể miễn cưỡng lùi một bước.“Vậy được rồi, chỉ một mình gì ở lại, không cần những người khác, không có gì cần nhiều người như vậy.”“Được rồi, bây giờ để các cô ấy dọn dẹp vệ sinh xong, tôi liền đuổi các cô ấy đi.’ Vú Trương nghe Đường Tâm Lạc không đuổi bà đi, lập tức cười.Rất nhanh, nhóm người hầu đều được đưaa về.Biệt thự lớn như vậy, tức khắc chỉ còn lại Đường Tâm Lạc cùng vú Trương và bốn người bảo vệ Lục Dục Thần phái đi theo cô.Thật ra bốn người vệ sĩ này, Lục Dục Thần cũng không muốn đưa theo.Nhưng Lục Dục Thần nói, cô vừa mới bị bắt cóc, đây cũng là giới hạn của anh.Nếu không mang theo người, thì không được dọn về nữa.Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp thu.Vừa mới vào cưa.Quản gia đã lâu không thấy mang theo ba người hầu đi từ bên trong ra.“Ai ha, đại tiểu thư của tôi…Cô rốt cuộc cũng trở lại! Tôi thật sự rất nhớ cô a! Nhìn cô trở về tôi rất vui a! Biệt thự này không có ai ở nhưng tôi biết chắc chắn sẽ có một ngày cô trở về cho nên vẫn luôn trông coi giúp cô.”.

Đường Tâm Lạc cũng không biết.

Khi cô nói câu, “Vậy ly hôn.

”Lục Dục Thần đã bị đả kích rất lớn.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi suýt chút nữa Lục Dục Thần không thể giả bộ thong được nữa.

Trải qua chuyện bắt cóc kia, anh không muốn buông tay cô nữa.

Không có gì so với việc mất đi Đường tâm lạc khiến anh sợ hãi hơn.

Cho nên, vì không để k*ch th*ch Đường Tâm Lạc nói ly hôn với anh.

Anh có thể thỏa mãn sở thích của cô.

Anh chỉ cần, cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm Lục phu nhân của anh.

*Xe hơi màu đen dừng lại bên ngoài nhà lớn Đường gia.

Khi Đường Tâm Lạc đến, Vú Trương đã đưa người đến dọn dẹp qua.

Sau khi biết tin Đường tâm lạc đã đến, vú Trương đưa mọi người ra đón cô.

Thấy Đường Tâm Lạc, vú Trương ân cần đi qua đỡ cô, “Thiếu phu nhâ, bên ngoài có gió lớn, nhanh vào trong thôi.

”Đường Tâm Lạc nhìn những người hầu xung quanh, đa số đều là từ bên Lam Loan Nhã Uyển chuyển qua.

Cô nhàn nhạt nói với vú Trương, “Vú Trương, tôi đã nói rồi, tôi không phải thiếu phu nhân của mọi người,…gọi tôi là Đường tiểu thư đi.

“Cái này…” Vú Trương khó xử, nhưng cũng biết tình huống lúc này của Đường tâm lạc, chỉ có thể thuận theo gật đầu, “Tôi đã biết, Đường tiểu thư.

”“Đúng rồi, sao lại có nhiều người như vậy?” Cô làm bộ như không quen biết những người này.

“Thiếu gia không yên tâm nên cố ý để mọi người đến đây…Đây đều là những người làm ở Lục gia.

”“Không cần nhiều người như vậy, Đường gia chúng tôi cũng co người hầu…”Nếu có thể, cô không muốn để Vú Trương cùng những người này ở lại.

Các cô ấy ở lại chẳng qua chỉ là tai mắt cho Lục Dục Thần.

Cô làm bộ mất trí nhớ, cho nên phải cẩn thận.

Một khi bị Lục Dục Thần phát hiện thì càng không thể ngăn cản anh được.

Chỉ là lời cô còn chưa nói xong, vú Trương liền thiếu chút nữa là quỳ xuống chân cô.

“Thiếu phu nhân a…Không, Đường tiểu thư….

Cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi! Cô đừng thấy tôi tuổi già, TRước kia ở Lam Loan Nhã Uyển, cô rất thích tôi chăm sóc cô.

Đồ ăn tôi làm cô cũng rất thích ăn, tôi còn có chứng nhận quản gia, đảm bảo giúp cô quản lý nhà cửa ngăn nắp.

Đường tiểu thư, cô yên tâm…Tôi chỉ là ở lại chăm sóc cô, những chuyện kháckhông liên quan đến tôi, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi!”Vú Trương sợ Đường Tâm Lạc đuổi bà đi, không màng hình tượng tự nói cho bản thân.

Đường Tâm Lạc thấy Vú TRương khoa trương khóc than, trong lòng cũng không chịu nổi.

Cô biết vú Trương đối với cô rất tốt, chỉ có thể miễn cưỡng lùi một bước.

“Vậy được rồi, chỉ một mình gì ở lại, không cần những người khác, không có gì cần nhiều người như vậy.

”“Được rồi, bây giờ để các cô ấy dọn dẹp vệ sinh xong, tôi liền đuổi các cô ấy đi.

’ Vú Trương nghe Đường Tâm Lạc không đuổi bà đi, lập tức cười.

Rất nhanh, nhóm người hầu đều được đưaa về.

Biệt thự lớn như vậy, tức khắc chỉ còn lại Đường Tâm Lạc cùng vú Trương và bốn người bảo vệ Lục Dục Thần phái đi theo cô.

Thật ra bốn người vệ sĩ này, Lục Dục Thần cũng không muốn đưa theo.

Nhưng Lục Dục Thần nói, cô vừa mới bị bắt cóc, đây cũng là giới hạn của anh.

Nếu không mang theo người, thì không được dọn về nữa.

Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp thu.

Vừa mới vào cưa.

Quản gia đã lâu không thấy mang theo ba người hầu đi từ bên trong ra.

“Ai ha, đại tiểu thư của tôi…Cô rốt cuộc cũng trở lại! Tôi thật sự rất nhớ cô a! Nhìn cô trở về tôi rất vui a! Biệt thự này không có ai ở nhưng tôi biết chắc chắn sẽ có một ngày cô trở về cho nên vẫn luôn trông coi giúp cô.

”.

Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Đường Tâm Lạc cũng không biết.Khi cô nói câu, “Vậy ly hôn.”Lục Dục Thần đã bị đả kích rất lớn.Chỉ ba chữ ngắn ngủi suýt chút nữa Lục Dục Thần không thể giả bộ thong được nữa.Trải qua chuyện bắt cóc kia, anh không muốn buông tay cô nữa.Không có gì so với việc mất đi Đường tâm lạc khiến anh sợ hãi hơn.Cho nên, vì không để k*ch th*ch Đường Tâm Lạc nói ly hôn với anh.Anh có thể thỏa mãn sở thích của cô.Anh chỉ cần, cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm Lục phu nhân của anh.*Xe hơi màu đen dừng lại bên ngoài nhà lớn Đường gia.Khi Đường Tâm Lạc đến, Vú Trương đã đưa người đến dọn dẹp qua.Sau khi biết tin Đường tâm lạc đã đến, vú Trương đưa mọi người ra đón cô.Thấy Đường Tâm Lạc, vú Trương ân cần đi qua đỡ cô, “Thiếu phu nhâ, bên ngoài có gió lớn, nhanh vào trong thôi.”Đường Tâm Lạc nhìn những người hầu xung quanh, đa số đều là từ bên Lam Loan Nhã Uyển chuyển qua.Cô nhàn nhạt nói với vú Trương, “Vú Trương, tôi đã nói rồi, tôi không phải thiếu phu nhân của mọi người,…gọi tôi là Đường tiểu thư đi.“Cái này…” Vú Trương khó xử, nhưng cũng biết tình huống lúc này của Đường tâm lạc, chỉ có thể thuận theo gật đầu, “Tôi đã biết, Đường tiểu thư.”“Đúng rồi, sao lại có nhiều người như vậy?” Cô làm bộ như không quen biết những người này.“Thiếu gia không yên tâm nên cố ý để mọi người đến đây…Đây đều là những người làm ở Lục gia.”“Không cần nhiều người như vậy, Đường gia chúng tôi cũng co người hầu…”Nếu có thể, cô không muốn để Vú Trương cùng những người này ở lại.Các cô ấy ở lại chẳng qua chỉ là tai mắt cho Lục Dục Thần.Cô làm bộ mất trí nhớ, cho nên phải cẩn thận.Một khi bị Lục Dục Thần phát hiện thì càng không thể ngăn cản anh được.Chỉ là lời cô còn chưa nói xong, vú Trương liền thiếu chút nữa là quỳ xuống chân cô.“Thiếu phu nhân a…Không, Đường tiểu thư….Cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi! Cô đừng thấy tôi tuổi già, TRước kia ở Lam Loan Nhã Uyển, cô rất thích tôi chăm sóc cô.Đồ ăn tôi làm cô cũng rất thích ăn, tôi còn có chứng nhận quản gia, đảm bảo giúp cô quản lý nhà cửa ngăn nắp.Đường tiểu thư, cô yên tâm…Tôi chỉ là ở lại chăm sóc cô, những chuyện kháckhông liên quan đến tôi, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi!”Vú Trương sợ Đường Tâm Lạc đuổi bà đi, không màng hình tượng tự nói cho bản thân.Đường Tâm Lạc thấy Vú TRương khoa trương khóc than, trong lòng cũng không chịu nổi.Cô biết vú Trương đối với cô rất tốt, chỉ có thể miễn cưỡng lùi một bước.“Vậy được rồi, chỉ một mình gì ở lại, không cần những người khác, không có gì cần nhiều người như vậy.”“Được rồi, bây giờ để các cô ấy dọn dẹp vệ sinh xong, tôi liền đuổi các cô ấy đi.’ Vú Trương nghe Đường Tâm Lạc không đuổi bà đi, lập tức cười.Rất nhanh, nhóm người hầu đều được đưaa về.Biệt thự lớn như vậy, tức khắc chỉ còn lại Đường Tâm Lạc cùng vú Trương và bốn người bảo vệ Lục Dục Thần phái đi theo cô.Thật ra bốn người vệ sĩ này, Lục Dục Thần cũng không muốn đưa theo.Nhưng Lục Dục Thần nói, cô vừa mới bị bắt cóc, đây cũng là giới hạn của anh.Nếu không mang theo người, thì không được dọn về nữa.Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp thu.Vừa mới vào cưa.Quản gia đã lâu không thấy mang theo ba người hầu đi từ bên trong ra.“Ai ha, đại tiểu thư của tôi…Cô rốt cuộc cũng trở lại! Tôi thật sự rất nhớ cô a! Nhìn cô trở về tôi rất vui a! Biệt thự này không có ai ở nhưng tôi biết chắc chắn sẽ có một ngày cô trở về cho nên vẫn luôn trông coi giúp cô.”.

Chương 486: 486: Thành Công Dọn Về Đường Gia